Ngã Dục Phong Thiên

Chương 495: Này chưa thử qua! (2)




Tường thành bốn phía là do thực vật sinh trưởng đan vào nhau mà thành, lộ ra một màu xanh biếc, làm cho tòa thành rất nổi bật trên mặt đất đen.

Trong thành cũng không thiếu đại thụ, mỗi một gốc đều tỏa ra lượng lớn cành lá, quấn thành một chỗ, hình thành một cái bình đài, làm cho tòa thành này như có hai tầng, một tầng tất nhiên là mặt đất, một tầng là giữa không trung.

Thậm chí còn có tầng thứ ba, đó chính là một gốc đại thụ ngay trung tâm thành, bện lại coi như tạo thành nội thành, thành trì tu sĩ kỳ dị này làm cho hai mắt Mạnh Hạo tỏa sáng.

Khi tiến tới gần, ngoài trừ ở cửa thành do bảy tám tấm lá cây thật lớn tạo thành có tu sĩ ra ra vào vào, trong thành cũng không thiếu tu sĩ.

Giữa không trung còn có một con phượng hoàng lớn vài chục trượng, toàn thân là bộ lông đỏ sậm, đang nằm sấp trên tán cây chính giữa nội thành, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, thì đó cũng không phải là phượng hoàng, chỉ là có bộ dáng tương tự, là một con khổng tước thuần sắc.

Nó thi thoảng lại ngẩng đầu, cao ngạo nhìn ra phía ngoài thành trì, dù không dao động tu vi tràn ra, nhưng Mạnh Hạo vừa nhìn thì hai mắt liền co rút lại. Hắn cảm nhận được, khí tức trên thân con khổng tước này có uy hiếp đối với mình.

Trong mắt khổng tước như không có người nào có thể lọt vào mắt nó, chỉ khẽ liếc nhìn qua, mang theo vẻ mặt ngạo nghễ, cùng một chút khinh miệt.

- Em gái ngươi đó, dám trưng bộ mặt này trước mặt Ngũ gia ta!

Lúc này, chim anh vũ trên đầu vai Mạnh Hạo thì thầm mắng một câu.

Con khổng tước màu đỏ này, Mạnh Hạo đã biết được giới thiệu ở trong ngọc giản, là thánh thú của gia tộc trong thành Đông Lạc, nghe nói nó có điều kỳ dị mà người ngoài không biết, trong ngày thường ngày thể ngẫu nhiên bay ra, bay múa ở trong thành, người nào nhìn thấy đều gọi tuyệt mỹ.

Khi sắp tới cửa thành, Mạnh Hạo nhìn con khổng tước xinh đẹp kia ở xa xa kia, vốn chuẩn bị vào thành, nhưng nháy mắt, hắn liền nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của chim anh vũ bên tai.

- Ồ!? Tới gần nhìn, vậy mà cũng rất phong tao.. thật giống chim tước màu đỏ, đúng là chưa từng thử qua a…

Mạnh Hạo còn chưa kịp phản ứng tới, còn chưa hiểu được hàm nghĩa của mấy câu này, chim anh vũ kia đã tiêu thất. Mạnh Hạo tận mắt thấy, giữa không trung sóng gợn quanh quẩn, một luồng tạp quang lao vào hư không, bay về phía khổng tước.

Một màn này quá đột ngột, Mạnh Hạo còn đang giật mình đứng tại chỗ, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy giữa không trung xuất hiện một luồng tạp quang, dùng tốc độ cực nhanh, như một viên sao băng, bắn thẳng về phía khổng tước màu đỏ cao ngạo xinh đẹp kia.

Trong chùm tạp quang kia chính là chim anh vũ, thân hình nó như một cây tiêu thương, ngửa đầu, mắt tràn ngập hàn mang, thân hình co lại, như một mũi thương!

Hơn nữa, cũng không biết là Mạnh Hạo bị ảo giác hay không, nhưng hắn nhìn thấy sự kích động hưng phấn trong mắt nó, còn có chút chấp nhất cùng dâm đãng…

Tốc độ của nó cực nhanh, một hơi trước còn ở phía xa, nhưng chỉ một hơi sau đã xuất hiện bên người con khổng tước đỏ kia rồi.

Toàn bộ lông trên thân khổng tước đỏ kia đã mạnh mẽ dựng thẳng lên, cái đầu xinh đẹp cũng ngoảnh lại, lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm. Đột nhiên, Mạnh Hạo mở to mắt, đầu ông lên một tiếng, hắn có dự cảm không ổn, trong chớp mắt, hắn nhìn thấy luồng tạp quang do chim anh vũ hóa thành, nháy mắt phóng thẳng tới mông con khổng tước màu đỏ kia…

Éc…

Tiếng chim kêu thê lương từ trong miệng con khổng tước đỏ luôn luôn tao nhã kia mãnh liệt truyền ra, thanh âm thê thảm, giống như là bị đau đớn khó có thể hình dung nổi bao trùm cả tâm hồn lẫn thân thể.

Toàn bộ lông trên thân đã dựng ngược lên, ánh mắt của nó vặn vẹo, vẻ cao ngạo kia đã hoàn toàn biến mất, mà sự xinh đẹp kia cũng bị thống khổ run rẩy mà mất đi. Thân thể khổng tước cũng run rẩy mãnh liệt, tiếng kêu thê lương thảm thiết của nó truyền khắp cả thành Đông Lạc, khiến cho rất nhiều tu sĩ Mặc Thổ ở nơi đây, đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía nó.

Bọn họ thấy, con khổng tước từ trước tới nay luôn tao nhã cao ngạo kia, lúc này thân thể lại không ngừng run rẩy, phát ra tiếng kêu thét thê lương. Thậm chí thân hình còn bay ra, ở giữa không trung dốc sức vặn vẹo vung vẩy, đôi cánh đập mạnh, như muốn hất đi vật gì trên thân.

Nhưng tất cả đều không hiệu quả, trong tiếng kêu thảm thiết, ánh mắt của khổng tước kia đều đỏ lên, toàn thân trong nháy mắt liền xuất hiện biển lửa ngập trời. Trong biển lửa đó, tiếng kêu của nó càng thêm thê lương hơn, lông trên thân nổ tung, giống như lâm vào điên cuồng.

Trong thành trì, tất cả tu sĩ đều trợn mắt há mồm, không biết con khổng tước kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ cảm nhận được, dường như nó đang phải chịu đựng một thống khổ nào đó, không cách nào hình dung nổi.

Gia tộc tu chân sau lưng thành Đông Lạc kia càng lo lắng hơn, rất nhiều tu sĩ Đông Lạc gia gấp gáp, mang theo lo lắng, từ trong thành bay ra, thẳng về phía khổng tước mà đi. Trong đám người này còn có một nữ tử trẻ tuổi, mang một thân váy dài màu xanh, dung nhan xinh đẹp, rung động lòng người. Lúc này, mắt phượng lo lắng, vẻ mặt không biết làm sao, còn có đau lòng, gấp gáp muốn tới gần khổng tước.

- Xích Tước, ngươi sao thế…

Thanh âm của nàng rất là êm tai, như là tiếng chuông ngân.

- Là Đông Lạc Linh tiên tử của Đông Lạc gia…

- Chính là tiên tử của Đông Lạc gia, nghe nói trong số các nữ tu của các gia tộc tu chân ở Mặc Thổ, dung mạo vị này đủ để xếp vào top ba - Đông Lạc Linh!

Tu sĩ trong thành, phàm là người thấy một màn như vậy, đều thấp giọng bàn luận. Mạnh Hạo thì đã sớm cúi đầu, nhanh chóng lẩn vào trong thành. Lúc này hắn đã kinh hãi không thôi, mang theo khuôn mặt tái mét, lẩn trong đám người, nhìn khổng tước bị bao trùm trong biển lửa giữa không trung, phát ra tiếng kêu thê lương.

- Con vẹt chết tiệt!

Mạnh Hạo cắn răng, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác vô lực, hắn đã sớm nên nghĩ đến đam mê của đối phương, trước kia ở trong gương đồng, không thể đi ra, còn phải nhờ Mạnh Hạo chủ động lôi ra. Nhưng hôm nay chim anh vũ đã thoát ly khỏi gương đồng, thấy được lông chim khổng tước xinh đẹp như thế, há có thể nhịn được.

- Ngàn vạn đừng để người khác biết ngươi là do ta mang tới…

Mạnh Hạo cau mày, đúng lúc này, con khổng tước trên kia bỗng nhiên lại kêu lên thảm thiết. Lúc này đây, mọi người đã thấy rõ một chùm tạp quang từ sau mông khổng tước nhanh chóng bay ra, không đợi mọi người nhìn thấy vật bên trong chùm tạp quang là gì, thì chùm tạp quang kia giống như dốc thêm mấy phần lực, lại bắn về phía khổng tước.

Vô luận khổng tước kia tránh né thế nào đều không thể tránh khỏi sự xâm nhập chùm tạp quang. Một màn này làm cho đám người xem trợn mắt há mồm, không gian hóa thành một mảnh tịch mịch.

Bọn họ rốt cục đã hiểu được, vì sao con khổng tước màu đỏ luôn luôn tao nhã kia, lại phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy…

- Đây là…

- Đây là cái quái gì thế, lại dám… không thể hiểu nổi…

- Chùm tạp quang kia chui vào…. Trời ạ! Còn có loại pháp bảo này nữa sao!!! Đây là pháp bảo gì vậy, quá ác độc, quá ác độc rồi, thật quá sắc bén…

Mọi người bốn phía lập tức ồ lên, lộ vẻ không thể tin nổi, cũng có hoảng sợ.