Ngã Dục Phong Thiên

Chương 479: Ta là tiên điểu thượng cổ (2)




- Kẻ địch tà ác muôn kiếp, ngươi rốt cục xuất hiện rồi, lão phu đợi ngươi thật lâu thật lâu, lúc này đây, ngươi vừa tỉnh lại liền có thể nhìn thấy lão phu, lão phu nhất định phải độ hóa ngươi. Đem ngươi mang ra khỏi con đường tà ác.

Miếng mỡ đông mang theo vẻ mặt thần thánh, trầm trọng mở miệng, giờ khắc này nó giống như bớt đi sự dông dài, thay vào đó hơi thở cổ giả càng thêm nồng đậm.

Không thèm để ý tới miếng mỡ đông, Mạnh Hạo vẻ mặt ngưng trọng. Hắn cảm nhận được tu vi của chính mình, giờ phút này đang không ngừng mà dũng mãnh nhập vào trong gương đồng. Gương này giống như là một cái động không đáy, thời gian trôi qua, rất nhanh Mạnh Hạo đã xuất ra gần sáu thành tu vi.

Đúng lúc này, gương đồng phát ra quang mang mạnh mẽ lóng lánh. Trong lúc mơ hồ, giống như có một ảo ảnh được bao bọc trong đó hiện lên, nhìn như hình chiếu từ trên mặt kính nổi lên ngay lúc đó.

Nhưng vẫn là mơ hồ.

- Xuất hiện đi, kẻ địch tà ác muôn kiếp của ta! Xuất hiện đi, vận mệnh đã sắp xếp cho ngươi và ta nhất định phải tiến hành một trận chiến này! Xuất hiện đi… Ách... Mạnh Hạo ngươi dùng thêm chút sức lực đi, nó muốn đi ra rồi!

Miếng mỡ đông nghiêm túc mở miệng, nghe vào trong tai Mạnh Hạo, không khỏi sinh ra mấy loại liên tưởng, vội ho một tiếng. Trên thực tế mục đích thực sự của việc hắn gọi khí linh của gương đồng này ra, chính là vì đối phó miếng mỡ đông này. Mạnh Hạo kỳ vọng khí linh này xuất hiện, có thể áp chế miếng mỡ đông dông dài.

Giờ phút này hắn hít sâu một cái. Lại tống xuất tu vi, bảy thành, tám phần, chín thành...

Hình chiếu trên mặt kính giờ phút này dần dần rõ ràng, chậm rãi hình thành bộ dạng một con chim, một thân tạp mao, màu sắc rực rỡ, từ từ nhắm lại hai mắt, còn có móng vuốt sắc bén, nhưng không có chút ý đáng khinh nào như biến hóa của miếng mỡ đông năm đó, ngược lại là có một cỗ hơi thở cuồng vọng mãnh liệt, giống như cho dù nó đang ngủ say, cũng đều đập vào mặt.

- Hơi thở thật tà ác, chính là nó, đây là khí tức của nó, ngay cả bộ dáng cũng đều chính xác. Nó chính là kẻ địch muôn kiếp của ta, sứ mệnh cả đời này của ta, chính là phải độ hóa nó!

Thân mình miếng mỡ đông run run, hơi thở thần thánh cũng nồng đậm hơn rất nhiều, ngưng thần nhìn anh vũ.

Một cỗ cảm giác suy yếu hiện lên trên người Mạnh Hạo, hắn âm thầm kinh hãi, cảm giác mình quyết định sau khi thương thế khôi phục lại mới triệu hồi khí linh là lựa chọn chính xác. Nếu giờ phút này hắn còn mang theo thương tích, e rằng căn bản là không đủ để chống đỡ sự đòi hỏi của gương đồng, vả lại còn có thể làm cho thương thế càng thêm xấu đi.

Thời gian trôi qua, khi tu vi Mạnh Hạo gần như toàn bộ đều chảy vào gương đồng, đột nhiên, một tiếng kêu bén nhọn như mang theo ý ngạo nghễ, giống như duy ngã độc tôn trên thiên địa, bỗng nhiên từ trong gương đồng này truyền ra.

Thanh âm này quanh quẩn, giống như tất cả sinh linh nghe được đều nhịn không được mà đi cúng bái.

Theo thanh âm xuất hiện, thân ảnh của anh vũ ngưng tụ ra trên gương kia, trong giây lát mở mắt, đồng thời với việc tràn ra tinh mãng, cũng có một cỗ hơi thở tiên linh nháy mắt khuếch trương tản ra, tràn ngập toàn bộ động phủ.

Ánh mắt nó mang theo vẻ mờ mịt, trong mơ hồ hình như còn có một chút tang thương, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ cuồng ngạo. Rõ ràng chính là thân chim nhỏ bé yếu ớt, nhưng cố tình tại một cái chớp mắt này, lại làm cho người cảm thấy như nó có thể khai thiên tích địa.

Ngay cả hư vô bốn phía, cũng đều ở một cái chớp mắt này dường như đọng lại.

- Kẻ địch tà ác muôn kiếp của ta, ngươi nhìn một chút xem lão phu là ai!!

Miếng mỡ đông hét lớn một tiếng, cũng không biết là kích động hay là phẫn nộ, giờ phút này thân mình mạnh mẽ xuất hiện ở trước mặt con anh vũ, nghiêm túc nhìn nó.

Anh vũ thản nhiên nhìn miếng mỡ đông một cái, trong mắt lộ ra một chút khinh miệt, biểu cảm này cuồng ngạo đến cực điểm, nó hất cằm lên, ánh mắt nháy mắt đã rơi đến trên người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bất động thanh sắc, lui ra phía sau vài bước, ở một bên vừa khôi phục tu vi, vừa quan sát anh vũ cùng miếng mỡ đông. Dựa theo kinh nghiệm của hắn lúc trước, khi mới tiếp xúc cùng miếng mỡ đông, thì hắn cảm giác mình hẳn là nên quan sát triệt để trước đã.

Miếng mỡ đông nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, cản trở ánh mắt của anh vũ.

- Kẻ địch muôn kiếp mà vận mệnh an bài, là trời cao mở mắt rồi nên mới cho ta và ngươi gặp nhau lần nữa. Ngươi là đồ tà ác, đồ vô đạo đức, ngươi không nhớ lão phu sao!

Miếng mỡ đông lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh vũ, dường như thù hận trước đây lập tức đã xông lên đầu rồi, ngay cả nhan sắc của thân thể cũng đều có chút thay đổi, đục ngầu.

- Nói chuyện với ngươi, ngươi vì sao không nói lời nào!

- Ngươi là con chim tà ác, đồ chim biến thái, ngươi tại sao không nói chuyện!

Miếng mỡ đông lớn tiếng mở miệng, nó đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này lại nhìn thấy được con chim anh vũ này, lại phát hiện đối phương thế nhưng không nói lời nào.

- Em gái ngươi, ngươi có bệnh a!

Con chim anh vũ lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm bén nhọn, vừa xuất khẩu, lập tức làm cho miếng mỡ đông sáng ngời hai mắt, dường như cái dạng này của đối phương, mới phù hợp với hình tượng tà ác trong trí nhớ của nó.

- Mắng chửi người là không đúng, ngươi lại thêm một cái tội ác!

Miếng mỡ đông nghiêm túc nói.

- Con bà nó chứ! Cô nội ngươi! Bà ngoại ngươi! Cậu ngươi! Tôn tử ngươi! Muội muội ngươi!

Con chim anh vũ cứ thế chậm rãi một câu lại một câu, không hề để ý tới miếng mỡ đông đã run rẩy cả người, cánh đập đập mấy cái, thân mình lập tức bay lên, sau khi bay vài vòng trong động phủ thì trực tiếp đáp lên trên vai Mạnh Hạo, hất cằm lên, mang theo vẻ điên cuồng ngạo nghễ.

- Ngươi chính là chủ nhân một đời này của ta?

- Nhớ kĩ danh hào của Ngũ gia, ta là tiên điểu thượng cổ, từ sau khi xuất thế, ta là chí tôn, trời cao cúi đầu. Trước ta, chúng sinh không mặc quần áo, sau khi ta sinh, ai dám không mặc quần áo?

- Trước ta, chúng linh đều không lông, sau khi ta sinh, phát ra đại chí nguyện, thiên địa cần có thú có lông tóc, cho nên chúng giới chi thú, ai dám không mọc lông!

- Về sau xuất môn ra ngoài, ta cho phép ngươi báo ra danh hào Ngũ gia, danh hiệu của ta vừa xuất, chúng sinh nghe tin đã sợ mất mật, sẽ không ai dám trêu chọc ngươi, ở giữa trời đất, trong ngoài thương khung, ai dám chọc ta, ta liền giết chết nó!

Con chim anh vũ cuồng vọng ngạo nghễ mở miệng, khí phách vang dội, bát phương nổ vang, chính là... biểu cảm Mạnh Hạo có chút cổ quái, hắn luôn cảm giác mình là đang nhìn thấy một con tạp điểu khoác lác khắp nơi.

- Thổi phồng là không có đạo đức, ngươi lại nhiều thêm cái một cái tội ác, ta muốn độ hóa ngươi!

Miếng mỡ đông ở một bên, còn thật sự nghiêm túc nói, vẻ mặt chính khí, mạnh mẽ lao về phía chim anh vũ. Nhưng không đợi nó tới gần, anh vũ nâng lên vẻ mặt khinh miệt, cuồng ngạo càng tăng lên, giống như nó mới là lão đại thật sự, trời chỉ là lão nhị vậy.