Ngã Dục Phong Thiên

Chương 422: Vào khu vực thí luyện thứ nhất




Những người nửa bước Lão Tổ của các tông môn khác ở bốn phía cũng đều có tâm tư tương tự. Nhị Tôn giả của Nhất Kiếm Tông hơi hơi cúi đầu, lão cũng là một trong số ít những người biết được tu vi khủng bố của Đan Quỷ đại sư.

Nếu không phải là Đan Quỷ luôn luôn không muốn phô trương, thì đồ đệ của lão tuyệt đối không thua kém những nửa bước Lão Tổ này, thậm chí còn có thể sánh ngang với những Lão Tổ chân chính của các gia tộc tại Nam Vực.

Hai mắt của Thi Yêu Đồ La một chút huyết quang, hô hấp có chút dồn dập, nhưng rất nhanh liền trầm mặc xuống, hóa thành cung kính. Đối với vị Đan Quỷ đại sư này, Huyết Yêu Tông bọn họ cũng cực kỳ kiêng kị, những tin đồn có liên quan tới người này, đều được Huyết Yêu Tông chính đốn lại, sau đó dường như bọn họ hình như đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên.

Đáng tiếc, bí mật này nhất định sẽ không được để cho quá nhiều người biết.

Chu Kiệt - Thanh La Tông, hai mắt của y trong thoáng chốc lộ ra vẻ âm lãnh, nhưng trong sự âm lãnh lại mang theo sự ngưng trọng trước nay chưa từng có.

- Có chút quen thuộc, khí tức của cố nhân…

Hai mắt Chu Kiệt chợt lóe, nhìn về phía Đan Quỷ.

Khi thế giới bên ngoài đang bị một chỉ của Đan Quỷ đại sư làm cho rung động thì Mạnh Hạo đang đi lên Tử Đông Sơn, nhìn về phía trước chỉ có thể thấy mây mù mà không thấy được đỉnh núi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Tử Đông Sơn, Mạnh Hạo bước từng bước một đi lên bậc thang, núi này cao đến nỗi khiến cho hắn càng đi càng cảm thấy kinh hãi. Nay đã qua năm ngày, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn lại thì sớm đã không còn nhìn thấy mặt đất, chung quanh hắn cũng phủ đầy mây mù, che đậy ánh mắt, không thể nhìn rõ được thế giới xung quanh.

Nhưng độ cao như vậy đối với ngọn sơn phong này mà nói, theo Mạnh Hạo cảm nhận thì dường như chỉ là chân núi mà thôi.

Càng đi về phía trước, hơi thở lại càng loãng, mặc dù nói là không tồn tại lực lượng áp chế tu vi, nhưng càng hướng về phía trước, dường như mỗi bước đều phải tiêu hao khí lực gấp đôi lúc bình thường.

Mạnh Hạo vốn là một đường bôn ba mà đến, cả người mỏi mệt, lại cùng lò luyện đan màu đen kia dây dưa làm hao tổn tâm thần, giờ phút này hắn thật sự cũng không sốt ruột đi nhanh, mà là đi từng bước một, thỉnh thoảng dừng lại nhìn bốn phía xung quanh. Xung quanh núi là một màu xanh lá mạ, lại có một số dược thảo gieo trồng, phân tán ở chung quanh, Mạnh Hạo thường thường nhìn thấy liền hái xuống.

Nhưng theo như người ngoài nhận thấy thì giờ phút này Mạnh Hạo đã tụt hậu rất nhiều, tất cả những người tham gia khác đều đã ở phía trước hắn.

Nhất là Diệp Phi Mục, y là người đầu tiên đi tới khu vực tầng bốn của núi này, ở trước mặt đan sư trấn thủ khu vực này có một khối núi đá thật lớn, bên trên viết một loạt chữ viết rậm rạp. Diệp Phi Mục ngắm nhìn một hồi lâu, không lập tức vòng qua núi đá mà khoanh chân ngồi ở trước tảng đá đó, lấy lò luyện đan vừa đạt được, bắt đầu luyện đan.

Một ngày sau, khi đan dược được luyện ra, y cầm lấy đan dược, đi về phía sơn đạo sau tảng đá lớn.

Theo sau đó là Sở Ngọc Yên, nàng cũng luyện chế xong đan dược mới đi thẳng về phía trước, những đan sư vượt qua Mạnh Hạo khác cũng đều làm giống như thế.

- Diệp Phi Mục không hổ là Chủ Lô đỉnh phong, tu vi lại càng không tầm thường, là người đầu tiên bước vào khu vực này, vả lại phán đoán đan dược cùng với quá trình luyện chế cũng không dài dòng, ta xem trọng y.

Trong những đan sư của Đan Đông nhất mạch bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán.

- Sở Ngọc Yên cũng không tồi, lần thí luyện thăng chức này, hẳn là lựa chọn từ một trong hai người đó. Đáng tiếc, lúc trước ta còn tưởng rằng Phương Mộc Chủ Lô kia cũng có cơ hội, lại không nghĩ tới, thời gian hắn dùng để tìm được lò luyện đan lại chậm như vậy.

- Đúng vậy, chậm một bước sẽ càng ngày càng chậm...

Tiếng bàn tán thấp giọng truyền ra, phần lớn là đến từ những đan sư tầm thường, về phần Chủ Lô cùng với Tử Lô, giờ phút này đều đang trầm mặc nhìn quầng sáng, không một ai mở miệng nói chuyện.

Vài ngày sau, Mạnh Hạo rốt cục đi tới khu vực kia, hắn nhìn tảng đá cực lớn trước mắt, nhìn chữ viết khắc trên đó, cẩn thận nhìn một lần, sau đó Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn bậc thang phía sau tảng đá.

- Nơi này chính là khu vực thí luyện rồi, từ nơi này cho đến khu vực thứ hai, ở giữa có khí độc cực kỳ bá đạo. Cần luyện chế giải độc đan mới có thể thuận lợi đi qua, nhưng chỗ khó là phải căn cứ loại khí độc khác nhau mà luyện chế đan dược cũng khác nhau, ít nhất phải luyện chế mấy lần mới được.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, đầu tiên là lấy ra lò luyện đan màu đen, sau khi đưa mắt nhìn, nhận thấy lò luyện đan này vẫn không phục, vì thế tiếp tục đem trấn áp để ở trong túi trữ vật, lấy ra Vạn Luyện lô, để vào đó mấy cây dược thảo sau đó bắt đầu luyện chế.

Dùng thời gian một canh giờ luyện ra một viên thuốc sau đó ném vào trong miệng, Mạnh Hạo vẫn nhìn phong cảnh bốn phía, vòng qua tảng đá lớn, hướng về phía trước mà đi. Vừa bước một bước vào nơi này, nhất thời thân ảnh của hắn đã bị một mảnh sương mù nhàn nhạt bao phủ.

- Phương Mộc Chủ Lô này thật là có chút tự đại rồi, hắn chỉ dùng một canh giờ để luyện đan, mọi người trước hắn, dùng thời gian ngắn nhất là Diệp Chủ Lô cũng dùng tới hai canh giờ, dài nhất thậm chí dùng cả một ngày.

- Hắn sao có thể so với Diệp Chủ Lô, Diệp Chủ Lô là Đan Đỉnh đại sư, ngươi xem giờ phút này y đang là người dẫn đầu, vả khu vực thứ nhất này cũng đã đi được gần như hơn phân nửa rồi.

Đan sư ở bốn phía đều thấp giọng thảo luận, bọn họ từ bên ngoài nhìn vào quầng sáng, cho nên thấy vô cùng rõ ràng, biết được tiến trình cụ thể, dần dần, ngay cả Chủ Lô đan sư cũng có một số người nhìn nhau, đều cảm thấy hành động của Mạnh Hạo hơi có vẻ qua loa.

Việc này Mạnh Hạo không biết, cũng không có hứng biết, giờ phút này hắn đi vào trong chướng khí, không ngừng đi về phía trước, chướng khí nơi này càng ngày càng đậm, màu sắc cũng dần dần thay đổi, đã trở thành màu xám đen.

Vả lại hoa cỏ ở bốn phía cũng không biết đã héo rũ bao nhiêu năm, khiến cho nơi đây dần dần hình thành nên sự âm hàn, nhất là khi Mạnh Hạo đi tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con rết dài bằng cánh tay từ bên trong cỏ khô hai bên đường chạy ra, men theo bậc thang chạy đi rất nhanh.

Nhưng cho dù thế nào, những độc chất, độc trùng này khi Mạnh Hạo đi tới, thì cho dù là vừa mới gặp được cũng đều chần chừ một chút sau đó như không dám đến gần, để mặc cho Mạnh Hạo tùy ý đi qua.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dọc theo con đường này, Mạnh Hạo thỉnh thoảng dừng lại, lấy cỏ khô trong sương mù, thậm chí còn lấy một ít độc trùng để luyện chế đan dược, tổng cộng luyện chế ba lần.

Độc trùng trên bậc thang bắt đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng khi Mạnh Hạo đi qua thì chúng nó cũng đều run rẩy, hoặc là không dám nhúc nhích, hoặc là phân tán ra bốn phía. Thậm chí càng đi về phía trước, chướng khí ở nơi này bắt đầu tự động quay cuồng, dường như vì hắn mà chủ động tách ra một con đường.