Ngã Dục Phong Thiên

Chương 403: Chiến kết đan! (2)




Trước đây, mặc dù bọn họ lên tiếng ủng hộ Mạnh Hạo, nhưng gần như tất cả mọi người đều cho rằng Mạnh Hạo sở dĩ dám khiêu chiến Kết Đan, là vì có bảo vật gì đó.

Nhưng một màn mới xuất hiện trước mắt đã lập tức khiến bọn họ rung động không thôi, không có lấy ra bảo vật gì cả, chỉ là một kích thuật pháp!

Tuy rằng Mạnh Hạo nơi đó rõ ràng là còn ở thế hạ phong, nhưng có thể trực tiếp cường ngạnh với thuật pháp của tu sĩ Kết Đan, mặc dù đối phương chưa triển khai đan khí, nhưng bản thân điều này cũng đã đủ để chứng tỏ Mạnh Hạo thực sự có tư cách khiêu chiến Kết Đan!

Gần như ngay khi Mạnh Hạo bước ra, tay phải của hắn trực tiếp nâng lên, lúc này toàn thân Mạnh Hạo ngập tràn tử quang, theo cái nhấc tay phải, tử quang toàn thân hắn như hóa thành dòng nước, trực tiếp lao về phía tay phải của hắn, trong chớp mắt đó, tay phải của Mạnh Hạp như biến thành mặt trời màu tím, chói mắt cực điểm.

- Tử Khí Trảm!

Đôi mắt Mạnh Hào lóe hàn mang, lấy lực lượng của tám đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ của bản thân, thôi động công pháp Tử Khí Đông Lai, đồng thời khi Tử Đồng Thuật phục hồi thương thế, Mạnh Hạo cũng trực tiếp đem một thức thuật pháp sở học cường hãn nhất trong Tử Khí Đông Lai triển khai ra.

Tử khí như trảm, thoáng cái tay phải của Mạnh Hạo hóa thành một trường đao màu tím, vào thời điểm buông xuống, một làn khói hình cung màu tím từ trong tay phải của Mạnh Hạo bay ra. Khi làn khói hình cung màu tím này xông ra giống như hút cạn tất cả quang mang màu tím trên toàn thân Mạnh Hạo, hóa thành một làn khói hình cung chỉ lớn khoảng vài trượng, lấy tốc độ khó có thể hình dung, trực tiếp lao về phía tu sĩ mặt xanh.

- Chút tài mọn, không biết tự lượng sức mình.

Tu sĩ mặt xanh hừ lạnh một tiếng, bị một tu sĩ Trúc Cơ quấn lấy, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ này quả thực có chỗ bất phàm đi chăng nữa, thì đối với tu sĩ mặt xanh mà nói, một trận chiến này, kể từ giây phút y xuất thủ thì đã là một nỗi ô nhục.

Sát ý của y với Mạnh Hạo cực kì mãnh liệt. Lúc này, đôi mắt nhỏ thoáng lóe lên không thể phát giác, ngay sau đó trên đỉnh đầu của y tán khai ra đan khí, khi đan khí màu vàng nhạt quay cuồng thì bên trong có một kiếm ảnh mơ hồ như ẩn như hiện, tán phát ra kiếm mang lăng lệ kinh thiên, cũng có thêm hàn khí trong nháy mắt khuếch trương tản ra bốn phía.

Tử Khí Trảm của Mạnh Hạo khi sắp chạm đến tu sĩ mặt xanh thì đan khí trên đỉnh đầu y đột nhiên nổ vang, kiếm ảnh bên trong chớp mắt bay ra, hóa thành một đạo kiếm mang trường hồng kinh diễm, trực tiếp lao về phía Mạnh Hạo.

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền va chạm với làn khói hình cung do Tử Khí Trảm hình thành, song phương vừa va chạm tiếng nổ vang lập tức vang vọng khắp nơi, làn khói màu tím run run, từ giữa trực tiếp vỡ nứt ra, khiến cho kiếm mang nọ xuyên qua, một kiếm đâm thẳng về phía mi tâm của Mạnh Hạo.

Trong điện quang hỏa thạch, hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt hiện lên, gần như ngay khi kiếm mang đan khí nọ lao đến, trên thân thể Mạnh Hạo lập tức tán phát ra quầng sáng màu xanh, chính là miếng ngọc bội phòng hộ nọ.

Ầm một tiếng, Mạnh Hạo giật mạnh ngẩng đầu, kiếm đan khí của tu sĩ mặt xanh ầm ầm vỡ nát. Nhưng ngay khi thanh kiếm nọ vỡ ra, tu sĩ mặt xanh khẽ quát một tiếng, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức trong tay y xuất hiện một phi kiếm màu đen, y trực tiếp ném phi kiếm này ra, để nó dung hợp với đan khí bản thân. Trong khoảnh khắc liền giúp cho đan khí có phần tan rã do phản phệ của y trực tiếp nghịch chuyển, bình ổn trở lại.

- Cùng một chiêu thức, Dương mỗ há có thể thất bại hai lần!

Trong mắt tu sĩ mặt xanh lộ ra vẻ châm chọc, tay phải vung lên, lập tức trong đan khí trên đỉnh đầu y một lần nữa hiện ra hắc kiếm mới, lại gào thét lao về phía Mạnh Hạo lần nữa.

- Lần này, Dương mỗ ngược lại muốn xem thử, tu huyết Nguyên Anh này của ngươi có thể chống cự đươc bao lâu!

Trong khi y lên tiếng, kiếm mang màu đen rít lên từng hồi chói tai, ầm ầm lao về phía Mạnh Hạo.

Trong khoảnh khắc tiếng nổ vang ngập trời, thân thể Mạnh Hạo không ngừng lùi lại, nhưng vẻ mặt của hắn không có quá nhiều biến hóa, ngược lại là chiến ý càng nồng đậm hơn. Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, một cỗ khí đột phá tu vi trong cơ thể, lúc này đang cực kì sinh động, ở bên trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến hắn mơ hồ có thể cảm giác được, tòa đạo đài thứ chín đã như ẩn như hiện!

- Còn kém một chút, chiến khí còn chưa đủ!

Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra quang mang chấp nhất, để mặc cho kiếm mang nọ trùng kích đến, để mặc cho quầng sáng bên ngoài thân thể xuất hiện từng vết lại từng vết nứt vỡ. Còn thân thể hắn thì đang không ngừng lui lại, từ trong túi trữ vật trực tiếp lấy ra không ít bình bình lọ lọ.

Đôi mắt tu sĩ mặt xanh hiện vẻ âm trầm, lại lấy ra một phi kiếm màu đen nữa, y vì muốn kích vỡ quầng sáng màu xanh của Mạnh Hạo mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tiêu hao mất mấy thanh kiếm bản mệnh được luyện chế đặc thù.

- Một lát nữa, khi ngươi không còn sự phòng hộ của tu huyết Nguyên Anh nữa, Dương mỗ giết ngươi, chỉ cần một kiếm đan khí!

Tu sĩ mặt xanh âm lãnh nói, trong thanh âm mang theo sát cơ mãnh liệt.

Tiếng nổ vang trong phút chốc quanh quẩn bát phương, truyền khắp trăm dặm xung quanh, mấy vạn tu sĩ Nam Vực bốn phía ai nấy tâm thần chấn động, đến ngay cả quầng sáng do miệng giếng kia huyễn hóa ra giờ phút này cũng có phần vặn vẹo.

Kèm theo tiếng động kinh nhân này lại chính là tiếng ken két do tan vỡ, thanh âm này đến từ quầng sáng bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, quầng sáng này không ngừng vỡ vụn, theo từng hồi âm thanh vang vọng, quầng sáng trực tiếp dập nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ quét ngang bốn phía.

Cùng lúc đó, khóe miệng dưới mặt nạ của tu sĩ mặt xanh cũng tràn ra máu tươi, y đã bị vỡ nát sáu chuôi kiếm bản mạng, lúc này mới triệt để xé rách được lớp phòng hộ tu huyết Nguyên Anh của Mạnh Hạo, nhưng cái giá phải trả lớn hơn là trong vòng nửa nén hương, đan khí của y không cách nào ngưng tụ lại được.

Nhưng tu sĩ mặt xanh cũng không thèm để ý tới, với y mà nói, chỉ cần Phương Mộc không còn tu huyết Nguyên Anh nữa, như vậy bản thân chém chết đối phương, là dễ dàng.

Vả lại trọng yếu nhất là, y chỉ cần thời gian nửa nén hương, là nắm chắc đan khí xuất hiện lần nữa, dù sao đan khí là y tự tu hành ra, thuộc loại vật tự thân của y, thu phát tùy tâm, theo y thấy, nếu không phải vì Phương Mộc này có tu huyết Nguyên Anh, thì một năm trước đối phương đã bị bắt rồi.

- Không còn tu huyết nữa, lão phu xem ngươi chống cự như thế nào!

Tu sĩ mặt xanh cười lạnh, tay phải nhấc lên vỗ vào túi trữ vật, nhất thời từ trong túi trữ vật của y bay ra một đám giống lông nhìn như tóc, ở trong tay vung lên.

- Luyện sát!

Theo thanh âm trầm thấp truyền ra, đám lông này mạnh mẽ căng phồng lên, trong phút chốc hóa thành khoảng trăm trượng, đã trở thành một tấm lưới thật lớn, lưới này màu đen, mới vừa xuất hiện còn có sát khí mãnh liệt ngập trời, trong miệng lưới còn ẩn ẩn từng luồng hồn ảnh có thể thấy được. Những hồn ảnh này phần lớn là sắc mặt thống khổ, đang không tiếng động gào thét thê lương.