Ngã Dục Phong Thiên

Chương 397: Người không mặt áo xanh! (2)




- Chiến, hay không!

Mạnh Hạo thản nhiên nói.

Trong mắt Hàn Sơn Đạo lập lòe tinh mang, ngẩng đầu cười lớn. Y nhấc tay, một thanh đại kiếm lập tức gào thét mà ra, kiếm quang ngập trời, đâm thẳng về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhếch miệng cười, thân hình tiến tới trước một bước.

Tiếng nổ đột ngột bùng lên, cũng là nháy mắt…

Hàn Sơn Đạo phun ra một ngụm máu tươi, thân hình không ngừng lui về sau, vẻ mặt hoảng sợ, đại kiếm của y gãy nát từng khúc. Bên trong đại kiếm này có kiếm hoàn ẩn chứa lực lượng Kết Đan, vậy mà cũng chỉ trong nháy mắt lại rung bần bật, lộ ra từng vết nứt, cuốn theo thân thể y.

Một chớp mắt, một chiêu, đại bại!

Một vết kiếm có thể nhìn thấy xương trắng, cắt từ vai phải xuống tận dưới nách Hàn Sơn Đạo, máu tươi ọc ọc phun ra. Sắc mặt y tái nhợt, được đám đệ tử Nhất Kiếm Tông phía sau run rẩy đỡ lấy.

- Các hạ đã có lĩnh ngộ đối với Sát Chiến Quyết thượng cổ ẩn chứa trong miệng giếng kia, Hàn mỗ cam bái hạ phong…

Hàn Sơn Đạo hít sâu một hơi, miễn cưỡng đứng vững, nhìn Mạnh Hạo gằn từng chữ.

Mạnh Hạo không nói một lời, hắn xoay người rời đi. Tám ngày đi qua, hắn chiến với rất nhiều người, trong đó có không ít người nhắc tới miệng giếng kia, cũng nhắc tới Sát Chiến Quyết thượng cổ!

Lúc rời đi, khuôn mặt của Mạnh Hạo dần thay đổi, sau một lát đã hóa thành Phương Mộc, vẫn là một thân áo xanh. Sau nửa canh giờ, Mạnh Hạo đã nhìn thấy phía trước có một cái hồ thật lớn.

Nói là hồ nước, nhưng trên thực tế đó là một cái giếng, là miệng giếng!

Xung quanh miệng giếng này có không ít tu sĩ, số lượng hơn vạn, tất cả đều khoanh chân ngồi, giống như là nhập định đả tọa.

Mạnh Hạo đến, không làm cho bất kỳ người nào chú ý!

Nhìn thoáng qua mọi người, Mạnh Hạo lựa chọn một chỗ trống ít người, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, nhìn miệng giếng rộng lớn, trầm mặc không nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày hôm sau, Mạnh Hạo lập tức phát hiện người xung quanh miệng giếng này càng nhiều hơn, đã không còn là hơn vạn, mà là có không ngừng tu sĩ từ bốn phương tám hướng đến, khi tới trưa thì đã có mấy vạn người rồi.

Cho đến hoàng hôn, người đã chi chít rồi, nhân số đã gần như mười vạn!

Nhưng vào lúc này, tại một nơi trống trải trước miệng giếng, đột nhiên xuất hiện hào quang, những hào quang này lần lượt thay đổi, từ giữa không trung mà hóa thành quầng sáng. Trong mơ hồ có thấy một thân ảnh khoanh chân ngồi trong đó, hai tay người này vô thức bấm tay niệm chú, giống như đang đả tọa.

- Xuất hiện rồi!

- Rốt cuộc thì miệng giếng này ẩn chứa cảm ngộ gì, con vợ nó, lão tử ở đây gần một năm rồi, tu vi lại không chút tiến triển!

Bốn phía lập tức vang lên tiếng thấp giọng bàn tán, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn quầng sáng phía trên. Thân ảnh bên trong dần trở nên rõ ràng hơn, cho đến khi thủ ấn kia cũng rõ ràng hơn thì hắn mạnh mẽ cảm thấy được, trên bóng dáng hư ảo của người này như có một luồng sát khí!

Sát khí rất nhạt, nhưng Mạnh Hạo tin tưởng, mình chắc chắn không phải là người đầu tiên phát hiện.

Trong lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo lại trở lại bình thường, để mình vững vàng trong trạng thái bình tĩnh, yên lặng nhìn thân ảnh bên trong quầng sáng kia… Dần dần hắn như quên đi tất cả xung quanh, quá trình này kéo dài qua một đêm. Cho đến khi sáng sớm hôm sau vừa đến thì Mạnh Hạo nhíu mày, hắn không hề thu hoạch được gì!

- Ê, đạo hữu, chỗ này, chỗ này này…

Trong lúc Mạnh Hạo trầm tư thì bên tai hắn vang lên một giọng nói chờ mong, đó là một nam tử trung niên, thân gầy, nhưng hai mắt sáng ngời, cả người lộ ra bộ dáng khôn khéo.

Mạnh Hạo đã sớm chú ý tới người này, qua một đêm này, nam tử trung niên chạy quanh miệng giếng, gặp được người nào liền lấy sách trong túi trữ vật ra bán. Quả thật có không ít người mua, nhưng càng nhiều là lộ vẻ chán ghét!

Người này cũng rất thức thời, phàm là gặp người lộ vẻ phiền chán thì gã lập tức cười làm lành rời đi.

Lúc này, khi tới gần bên cạnh Mạnh Hạo thì gã lộ vẻ mặt chờ mong, mang theo nụ cười nghề nghiệp, khom người nhìn Mạnh Hạo, vội vàng nói.

- Đạo hữu, có phải là đang vì không cảm ngộ được gì từ miệng giếng mà phát sầu?!

- Đạo hữu, có phải vì gặp được bảo sơn lại không thể xuống tay nên hoang mang?!

Nam tử trung niên nói rất có sức cuốn hút, liên tục nói hai câu, làm cho Mạnh Hạo sửng sốt, hắn liếc mắt nhìn trung niên trước mắt vài lần.

- Không cần lo lắng!

Nam tử trung niên quyết đoán mở miệng, hai mắt càng thêm sáng hơn.

- Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên, sắp mạnh mẽ xuất hiện trước mặt đạo hữu rồi!

Nam tử trung niên lập tức vỗ tay lên túi trữ vật, trong tay xuất hiện một cuốn sách nhỏ ố vàng.

- Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên này, tại hạ ngưng tụ cảm ngộ của vạn đạo hữu, tập hợp lại mà thành. Thậm chí tại hạ còn không tiếc giá lớn, chuyên môn bái phỏng Hứa Thanh tiên tử của Thanh La Tông, Lý Thi Kỳ tiên tử của Huyết Yêu Tông, còn có Đạo tử Lý gia Lý Đạo Nhất, tổng hợp cảm ngộ của bọn họ vào đây!

- Sau đó, tại hạ còn dựa vào một trăm vị thiên kiêu các tông, bỏ ra tâm huyết mà sáng tạo ra cuốn Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên!

Nam tử trung niên nói như chớp giật, hai mắt sáng ngời, vừa nói còn khua tay múa chân, làm cho Mạnh Hạo sững sờ mà nhìn.

- Có thể đạo hữu nhất định suy nghĩ, cuốn Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên có giá trị không thể hình dung này tất nhiên phải có giá trị vô tận, phải không!?

Nam tử trung niên vung tay, vỗ xuống mặt đất ba tiếng, như là làm ra quyết tâm.

- Đạo hữu yên tâm, cuốn Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên này, hôm nay bán phá giá, không cần mười vạn linh thạch, không cần một ngàn linh thạch, chỉ cần chín mươi chín khối linh thạch. Cuốn này vốn tập hợp trên trăm thiên kiêu, Đạo tử, dốc hết tâm huyết ngưng tụ ra sẽ là của ngươi!

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, hắn đang muốn mở miệng…

- Đạo hữu, tận dụng thời cơ, mất đi là hết, ta nói nhỏ cho ngươi biết, gần đây ngươi có nghe nói qua người không mặt áo xanh chứ!?

Nam tử trung niên liền vội vàng nói tiếp, trong lúc mở miệng còn ngó dọc liếc ngang.

- Đây chính là nhân vật mới quật khởi gần đây nhất, đã chiến với phần đông thiên kiêu, nháy mắt đánh bại, ngươi không biết đâu, mấy ngày trước, Hàn Sơn Đạo Nhất Kiếm Tông cũng đại bại dưới tay người này rồi!

- Ta cho ngươi biết, đạo hữu, người không mặt áo xanh này, tại nửa tháng trước đã từng mua một cuốn Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên từ trong tay ta.

Mạnh Hạo nhíu mày, lại nhìn tên nam tử trung niên này!

- Mà thôi, mười viên linh thạch, thế nào!? Mười viên linh thạch, ta liền cho ngươi một cuốn. Hôm nay ta còn chưa khai trương, đạo hữu coi như là kết giao bằng hữu, tại hạ Hứa Lưu Sơn, đệ tử Huyết Yêu Tông!

Nam tử trung niên lại nhanh chóng nói.

- Ta chỉ còn ba viên linh thạch!

Mạnh Hạo chần chừ một chút, trong túi tiền của hắn lúc này thực sự là chỉ còn ba viên linh thạch.

- Thành giao!

Nam tử trung niên lại không chút do dự, lập tức đặt cuốn Miệng giếng thượng cổ thái thượng vô thượng cảm ngộ thiên vào trong tay Mạnh Hạo, giống như là sợ Mạnh Hạo đổi ý.