Ngã Dục Phong Thiên

Chương 388: Năm năm chưa đấu pháp (2)




Mạnh Hạo biến sắc, ống tay áo tay trái vung lên, lập tức hóa thành một trận cuồng phong nổ vang, hình thành lên làn sóng gợn công kích đánh sâu vào, phụ giúp cho Chu Đức Khôn rút lui sang một bên, lại mượn thế công kích đánh sâu vào, thân thể Mạnh Hạo giống như tơ liễu nương theo phương hướng khác, mạnh mẽ né tránh qua một bên khác.

Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn hóa thành hai phương hướng, trong khoảnh khắc rời khỏi truyền tống trận. Gần như là trong một cái chớp mắt khi hai người rời đi, tiếng nổ vang kinh thiên động địa quanh quẩn, tập hợp thuật pháp của hơn mười tu sĩ nhất tề đã rơi vào trên truyền tống trận.

Tiếng động nổ vang không ngừng quanh quẩn, thân hình Mạnh Hạo rất nhanh rút lui, hai tay nâng lên niệm thần chú, không ngừng liên tục vung vẩy phía trước thân mình, khiến cho tiếng động bang bang khuếch tán ra, cho đến khi hắn thối lui được ba trượng, lúc này mới đem xung kích do thuật pháp hơn mười người phía trước đánh cho tiêu tán.

Nơi đó sắc mặt Chu Đức Khôn cũng đã đại biến, được Mạnh Hạo cuốn ra khỏi trận pháp trong một cái chớp mắt, lão bấm tay phải niệm thần chú, lập tức hướng về phía mặt đất nhấn một cái, nhất thời bên ngoài thân thể của lão xuất hiện một quầng sáng cản trở xung kích của những thuật pháp kia. Mặc dù là lão đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cũng vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi lớn, trong lúc hoảng sợ mang theo phẫn nộ nhìn về phía những người tập kích.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn quang, thực ra hắn đã thật lâu rồi không đấu pháp cùng với người khác. Ở trong Tử Vận Tông năm năm, hắn chưa bao giờ ra tay, nhưng bản lĩnh giết người và bản năng chiến đấu không hề giảm bớt, mà ngược lại bởi vì những năm tháng ngủ đông này lại càng lắng đọng lại mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa là bởi vì nhất niệm đan đạo, độc đạo, năm năm nay Mạnh Hạo đã sớm luyện chế được một lượng độc dược lớn, giờ phút này trong nháy mắt sát cơ chợt lóe lên, hắn nhìn thấy hơn mười người mặc áo đen mang mặt nạ màu trắng.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy những người này, Mạnh Hạo liền lập tức đoán được rõ ràng, trên người những người này sát khí vô cùng nồng đậm, hắn lại cũng thấy được đám thi thể trên mặt đất, cùng với cái lồng tù tăm tối giam giữ hai người kia, còn có đấu pháp nổ vang giữa không trung xa xôi kia nữa.

Không hề chần chờ, tay phải Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật một cái, lập tức kiếm gỗ bay ra, hai thanh kiếm gỗ tản ra kiếm quang, hai thanh kiếm này yên lặng đã lâu, giờ phút này xuất hiện thì một luồng sát cơ trong nháy mắt bùng lên, nhưng lại làm cho hơn mười người mặc hắc y kia, cũng có không ít người mạnh mẽ, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Các ngươi thật to gan, lão phu là Chủ Lô đan sư Đan Đông nhất mạch, các ngươi…

Chu Đức Khôn tức giận cất tiếng, lão cũng đã lâu không tự mình đấu pháp với người khác. Từ sau khi trở thành đan sư, lão đi tới chỗ nào cũng đều là khách khí cung kính chào đón, nhưng hôm nay ở chỗ này, không đợi ra khỏi truyền tống trận thì đã bị người tập kích.

Lời nói Chu Đức Khôn vừa thốt ra, Mạnh Hạo thầm nghĩ không hay rồi. Trong nháy hắn liền nhìn thấy hơn mười người mặc áo bào đen kia, cặp mắt sáng lên nhất tề nhìn về phía Chu Đức Khôn, hai mắt Mạnh Hạo mạnh mẽ lóe lên, tại đây trong nháy mắt hắn không chút do dự, thân mình mạnh mẽ từng bước từng bước, bước về phía trước.

Tốc độ cực nhanh, thẳng tiến về phía trước, hai thanh kiếm gỗ lại càng vang lên tiếng động kinh thiên động địa, hai mũi kiếm bén nhọn hóa thành hai con rồng kiếm trực tiếp quét ngang, thẳng đến phía hai người mặc áo màu đen ở phía trước nhất, tốc độ cực nhanh, không đợi cho hai người kia kịp lui về phía sau, hai thanh kiếm gỗ này trong nháy mắt xuyên thấu mi tâm của bọn họ, lôi ra một vật đỏ trắng, gào thét đi qua.

Hơn nữa, trước khi đến nơi thì tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hắn bấm tay về phía trước, niệm chú vỗ một cái, chưởng ấn lần lượt xuất hiện, trong khoảnh khắc xuất hiện ngay tại trước mặt Mạnh Hạo, mấy chưởng ấn rầm rầm đi ra. Những chưởng ấn này không đợi tiếp cận với những người mặc áo bào đen, liền tự nổ tung hủy diệt, hóa thành một mảng xung kích lớn đánh sâu vào, khiến cho một đám những người mặc áo bào đen này cũng không thể không thối lui.

- Chu lão, áo bào, đi mau.

Giọng nói của Mạnh Hạo vừa truyền ra, lập tức hơn mười người kia chia làm hai tốp, thẳng đến phía Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn.

Lúc này đây chuyện tình xuất hiện quá nhanh, Chu Đức Khôn giờ phút này cảm thấy lo lắng, gần như trong một cái chớp mắt Mạnh Hạo nhắc nhở, lão giậm chân một cái, những tia sáng chợt lóe trên áo bào Chủ Lô trên người, những tia sáng chợt lóe lên, mang theo thân thể lão biến mất trong nháy mắt.

Chiếc áo bào Chủ Lô này, có thể cho Chủ Lô đan sư có ba cơ hội thuấn di, mắt thấy Chu Đức Khôn vừa biến mất, một tiếng hừ lạnh từ giữa không trung bỗng nhiên truyền đến, chính là cái gã khá béo trong hai tên tu sĩ Kết Đan, thân mình gã nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía xa.

- Lại có đan sư Đan Đông nhất mạch đưa tới cửa, Dương huynh, ta đi bắt giữ tên đan sư đào tẩu kia.

Giọng nói khàn khàn của tên tu sĩ khá béo kia truyền ra, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, trong khoảnh khắc đã bay đi rất xa.

Nhìn thấy tu sĩ Kết Đan kia đuổi theo, xa xa giữa không trung người mặt xanh thân thể gầy yếu không nói một tiếng nào, đang cùng cường giả Kết Đan của Kim Hàn Tông bị thương nặng giao chiến, xem bộ dáng giống như dùng không được bao lâu, liền chém chết tu sĩ Kim Hàn Tông này.

Trên mặt đất, hơn mười người mặc áo bào đen kia không hề để ý đến người đào tẩu là Chu Đức Khôn, mà đi thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không lập tức bỏ chạy, ánh mắt hắn lộ ra một chút sát cơ, khóe miệng thì nở một nụ cười lạnh lùng, hắn đã thật lâu không xuất thủ, những hắc y nhân trước mắt này, chỉ có tu vi Trúc Cơ, trong con mắt Mạnh Hạo thì đó đã là những người chết rồi.

- Năm năm nay không giết người, có tụi bay đến phá giới.

Tu vi của Mạnh Hạo sau năm năm, lần đầu tiên ầm ầm vận chuyển, hoàn toàn bùng nổ.

Trốn, đó không phải là lựa chọn đầu tiên.

Mà cho dù là có trốn, cũng phải làm cho đối phương phải trả giá thật nhiều.

Tính cách của Mạnh Hạo chính là như vậy, như lúc này đây rõ ràng là đang nhìn thấy xa xa có tu sĩ Kết Đan đang đại chiến, nhưng lựa chọn của hắn vẫn là…Giết.

Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, khi những người mặc áo đen kia đã tới gần, vẻ mặt Mạnh Hạo lộ ra một chút hàn ý, tay phải hắn nâng lên vung mạnh về phía trước, ở dưới cái vung lên này không hề có thuật pháp xuất hiện, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua.

Nhưng làn gió này cũng làm cho hơn mười người áo đen đang vọt tới kia bị nhấc bổng lên, ở giữa không trung bọn họ chạm vào một nơi hình thành một cỗ lực đối lưu, cỗ lực tự nhiên này xuất hiện ở ngay một cái chớp mắt. Cùng lúc đó thi thể của hai người tu sĩ bị hai thanh kiếm gỗ của Mạnh Hạo xuyên thấu trán lúc trước, trong nháy mặt lại bành trướng ra một cách kỳ lạ.