Ngã Dục Phong Thiên

Chương 374: Đan đạo của Mạnh Hạo




- Một người biến đổi có thể khiến vạn vật biến đổi vô cùng, các hạ quá lời rồi.

Mạnh Hạo không nhanh không chậm nhàn nhạt nói, lúc này hắn đứng trên đài cao, gió thổi mái tóc dài tung bay, che đi cặp mắt sáng như sao trời.

- Thiên biến vạn hóa, bao gồm gió mưa sấm chớp xoay vần, đó là thiên biến, cũng bao gồm núi sông trồi sụt lưu chuyển, sông lớn lưu chuyển, đó là địa biến.

- Trời đất biến đổi, đều chỉ bởi một người như ngươi mà thành? Mưa rời là do tâm niệm của Trần đại sư tạo ra? Núi lở cũng là theo ý chí nhất thời của Trần đại sư ngươi?

- Đây là điều thứ hai Phương mỗ muốn hỏi ngươi, nhưng ngươi không cần trả lời, vì ngươi không trả lời được.

- Đừng nói ngươi chưa phải đại sư, cho dù sau này ngươi thực sự trở thành đại sư đan đạo, thì cũng không xứng miêu tả bản thân như vậy. Biến hóa của trời đất sao có thể do ngươi khống chế, tự cao tự đại, không biết lượng sức, đúng là hết sức buồn cười.

Mạnh Hạo chậm rãi nói, hắn châm chọc Trần Gia Hỉ không khác gì lúc nãy Trần Gia Hỉ châm chọc Chu Đức Khôn, khiến Trần Gia Hỉ một lần nữa biến sắc.

- Ngươi...miệng lưỡi sắc bén lắm. Trần mỗ rõ rang không có ý này nhưng lại bị ngươi xuyên tạc. Vốn dĩ Trần mỗ chỉ nói tới tâm thái luyện đan mà thôi.

- Tâm thái? Xin lắng tai nghe.

- Tâm tình theo ý Trần mỗ chính là một chữ “biến” kia, phải hòa tan sở trường của bách gia, hấp thu ưu thế người ngoài, khắc phục chỗ dở của mình. Luyện đan cũng như luyện người vậy, như thế vừa giúp tự hoàn thiện bản thân, bước vào đỉnh cao, dẫn động biến hóa bát phương.

Trần Gia Hỉ lập tức phản bác, những lời này khiến tu sĩ Thanh La Tông đều hưng phấn như có chỗ sở đắc.

- Như họa sư vẽ cảnh núi, phải nhìn trăm ngàn ngọn núi, tập hợp cái đẹp trong đó mới vẽ ra được một bức tranh, đây mới là tác phẩm thể hiện trình độ đỉnh cao của họa sư.

- Cũng như trăm ngàn con suối tụ lại mới thành sông lớn mênh mông.

- Đây chính là tâm thái mà ta nói tới, tập hợp cái hay của trăm nhà, cuối cùng tạo thành con đường riêng cho mình, đây là cách mà Trần mỗ theo đuổi đan đạo.

Trần Gia Hỉ phất tay áo nói vẻ chém đinh chặt sắt, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Không biết tâm thái luyện đan của Phương đại sư thế nào?

Lời này truyền ra khiến tu sĩ Thanh La Tông bốn phía, thậm chí là Hàn Bối và Chu Đức Khôn cũng phải sửng sốt một chút, trong mắt lộ vẻ suy tư.

Mạnh Hạo nhìn Trần Gia Hỉ bình tĩnh nói:

- Họa sĩ tập hợp vẻ đẹp của trăm nghìn ngọn núi mà vẽ ra một ngọn núi, tuy đẹp nhưng đó không còn là ngọn núi mà y nhìn thấy, mà đó là do y tưởng tượng ra rồi tự cho là núi.

Bởi vì y nhìn quá nhiều núi nên đã quên mất những rung động khi nhìn ngọn núi đầu tiên.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa.

- Trăm ngàn con suối hợp thành sông lớn thì đã không còn là con suối đầu tiên, tất cả pha tạp không còn nét riêng nữa. Khát vọng trở thành sông lớn của con suối thứ nhất, đã chết trong quá trình tụ hợp, hoàn toàn chết.

Mạnh Hạo trầm giọng nói, tiếng nói vang vọng khắp nơi.

- Trong quá trình tìm kiếm, họa sĩ đã quên mất ngọn núi đầu tiên, quên mất mình vì sao muốn vẽ núi. Trong khi hòa vào những con suối khác để trở thành sông, con suối kia đã lạc mình, ý thức hòa tan, cho đến một khắc khi nó trở thành sông lớn, nó đã không còn là chính mình.

- Đây chính là chuyện thứ ba ta muốn hỏi.

- Ngươi học hỏi cái hay của người khác, tuy có vẻ thu hoạch được rất nhiều, lại bị lạc mất chính mình, đã không còn con đường riêng cho bản thân. Nếu không thể kiên trì đi theo con đường của mình thì ngươi cũng như họa sĩ kia, đi xem ngàn vạn núi non, lại quên mất vì sao mình muốn vẽ núi.

- Nếu không kiên trì đạo lý của bản thân, như vậy suối nước cuối cùng cho dù trở thành sông lớn, nhưng đó cũng chỉ là hình thức, là sông vô hồn, sông như vậy mới thực sự là sông chết!

Mạnh Hạo phất tay áo, âm thanh vang vọng khiến Trần Gia Hỉ trong lòng chấn động.

- Chúng ta thân là tu sĩ, ắt phải có nguyên tắc của riêng mình, thân là đan sư ắt phải có đan đạo của riêng mình. Học thuật của người khác cũng chỉ để tham khảo, không thể trong quá trình bổ khuyết mà chìm đắm vào đó, quên đi con đường của riêng mình.

- Lòng ta kiên định, cho nên vạn vật không thể thay thế, bảo tồn một tâm, nhìn như biến hóa, nhưng trên thực tế, từ đầu tới cuối cũng chưa bao giờ biến mất, vĩnh hằng bất diệt không đổi chính là tâm.

Lời Mạnh Hạo nói chấn động toàn bộ quảng trường, thậm chí còn làm cho sắc mặt Trần Gia Hỉ biến hóa, thân thể vô ý thức lùi về phía sau vài bước, hai mắt lộ ra chút hoảng sợ.

- Một lòng không kiên, làm sao kiên định được thiên hạ! Ngươi ngay cả tâm cũng không kiên định, còn dám mở miệng nói là dung hợp sở trường của bách gia, còn dám dõng dạc nói dung hợp thành đạo của bản thân, còn dám bàn luận về đan đạo trước mặt Phương mỗ.

Mạnh Hạo dõng dạc nói.

Lời này khiến cả quảng trường tĩnh lặng, nhưng rất nhanh lại xôn xao, Trần Gia Hỉ hơi thở gấp gáp, đầu óc hỗn loạn.

Đặc biệt là Chu Đức Khôn ở sau lưng Mạnh Hạo càng chấn động. Lúc này lão mới hiểu vì sao mình chưa thể trở thành Tử Lô đan sư.

- Bởi vì năm tháng trôi qua, ta thấy được quá nhiều đan đạo của người bên ngoài… bị quấy nhiễu… quên đi con đường bản thân từng chấp nhất… một lòng không kiên, làm sao có thể kiên định thiên hạ.

Tử La Lão Tổ và mỹ phụ trung niên kia nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương, chỉ có lão giả mặt đỏ kia là vẫn nhắm mắt yên lặng.

Lời nói của Mạnh Hạo quanh quẩn bốn phía Thanh La Tông, đã trở thành sóng to gió lớn trong tâm mọi người ở nơi đây.

- Ngươi...

Trần Gia Hỉ sắc mặt trắng nhợt, Lý Nhất Minh ở bên cạnh cũng đang thở gấp.

- Bản thân bất biến mà dung chứa mọi biến hóa. Mặc cho trời xoay đất chuyển mà lòng vẫn không đổi. Bởi vì đan phương từ tâm mà ra, đan lô chính là cái thân bất biến này.

- Thân là đan lô, tâm là đan phương, trong có thể luyện thân thành tiên, ngoài có thể thông suốt đan đạo, có thể luyện vạn vật thành đan, đan này chính là trời đất, là toàn bộ thế giới.

- Đây chính là đan đạo của Phương mỗ.

Mạnh Hạo phất tay áo, âm thanh vang vọng. Lúc này lão giả mặt đỏ vẫn luôn nhắm mắt bên cạnh Tử La Lão Tổ kia, bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía hắn.

Giờ phút này, ở nơi đây, toàn bộ tu sĩ Thanh La Tông, bất kể là ai, đều đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo trên đài cao, trong một bầu không khí tĩnh mịch, trong hai mắt mỗi người đều lộ ra hào quang kỳ dị vô tận.

Chu Đức Khôn lộ vẻ kích động, lão ngẩn người nhìn Mạnh Hạo. Giờ khắc này, trong tâm lão đã không còn không tin phục nữa… thay vào đó, là một cỗ trào dâng, cũng có tự hào, bởi vì Phương Mộc này, là thuộc Đan Đông nhất mạch.

Lão đã hoàn toàn quyết đinh, lúc trở về nhất định phải giúp Phương Mộc hoàn toàn dung nhập, trở thành Chủ Lô. Thậm chí có thể nói, những lời hắn nói hôm nay không lâu sau ắt sẽ truyền khắp trong giới đan tu ở Nam Vực.