- Như một cái cây khi gió thổi sao có thể không động? Nếu không động thì chỉ có cây trong tranh mới không động mà thôi, chỉ khi lay động khi gió thổi, mới chứng tỏ là nó có tồn tại. Mà Chu đại sư lại nói bản thân không động, thật hết sức buồn cười, đây chính là nguyên nhân khiến ông đến nay vẫn chưa thành Tử Lô đan sư. Bởi vì mang theo cái lý giải như vậy với đan đạo, mua danh chuộc tiếng, mèo khen mèo dài đuôi, nếu có thể thành Tử Lô thì mới là chuyện lạ.
Trần Gia Hỉ càng nói càng gay gắt khiến thân mình Chu Đức Khôn run lên, chỉ vào Trần Gia Hỉ.
- Ngươi...ngươi...
- Ta làm sao? Không nói được sao? Sông không động là sông chết, cây không động là cây trong tranh. Mà Chu đại sư ngài chấp mê bất ngộ, tự cho mình là đúng, ta nói ông mua danh chuộc tiếng không lẽ còn sai sao?
- Ông cố chấp bảo thủ, không chịu tiếp thu cái mới, ta nói ông mèo khen mèo dài đuôi còn sai sao?
Trần Gia Hỉ càng nói càng lớn tiếng, nói đến đoạn sau thì càng vang động như sấm, khiến Chu Đức Khôn sắc mặt trắng nhợt, hai mắt dường như muốn phun ra lửa. Lão biết Trần Gia Hỉ cưỡng từ đoạt lý, nhưng lạị cảm thấy lời đối phương dường như cũng hơi có lý, nhất thời không sao phản bác được.
- Nói bậy.
Lão chỉ có thể tức giận mà nói như thế. Mạnh Hạo nghe thấy vậy thì ngầm thở dài.
- Nói bây? Vậy Trần mỗ sẽ cho ông biết, cái gì mới chân chính là phương viên!
- Âm dương nhật nguyệt, là nơi tạo ra đan dược, như vầng mặt trời chứa tất cả nhiệt lực, chính là đan lô. Như vầng trăng sáng chứa đựng mọi biến hóa chính là đan phương! Đây mới là phương viên, Chu đại sư không lẽ đã đạt tới cảnh giới tối cao, lại có thể đem đan lô đại biểu mặt trời tan ra trong tâm, đem đan phương đại biểu mặt trăng ủ ở trong lòng? Ta nói ông mua danh chuộc tiếng, mèo khen mèo dài đuôi còn là nhẹ.
Trần Gia Hỉ vừa nói xong, thanh âm quanh quẩn các tu sĩ Thanh La Tông đều chấn động, tất cả yên tĩnh lại.
Ngay cả mỹ phụ trung niên bên cạnh Tử La Lão Tổ cũng mở to mắt, còn nghiêm túc nhìn Trần Gia Hỉ một chút.
Chu Đức Khôn run lên, lão muốn nói nhưng trong đầu bây giờ đã thành một đống hỗn loạn. Bị người ta châm chọc trước mặt bao nhiêu người, làm cho lão đúng là có khổ mà nói không ra lời.
- Phương mỗ cũng có chỗ không hiểu.
Lúc Chu Đức Khôn định nói, thì tiếng nói băng lãnh của Mạnh Hạo vang lên, hắn nhảy lên đài, đứng cạnh Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn nhìn Mạnh Hạo như thấy được người thân. Lão biết rõ miệng lưỡi Mạnh Hạo sắc bén đến mức nào, lúc này lão liền hít sâu một hơi, lui ra sau, cam tâm tình nguyện để bản thân phụ trợ cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn về phía Trần Gia Hỉ.
- Trần mỗ xin lắng tai nghe.
Trần Gia Hỉ cười cười, bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương. Y không biết nhiều về Mạnh Hạo, nhưng chỉ qua một lần nói chuyện lúc ở ngoài sơn môn Thanh La Tông, y đã biết Phương Mộc trước mắt này cũng không dễ đối phó.
Nhưng y tự tin vào đan đạo của bản thân, lại nghĩ tới đối phương là dùng thủ xảo trở thành Chủ Lô, cho nên trong lòng nhất thời cũng thấy yên tâm, khóe miêng lộ vẻ trào phúng.
Lúc này tu sĩ Thanh La Tông bốn phía đều nhìn Mạnh Hạo, Hàn Bối cũng híp mắt lại nhìn hắn. Ẩn tàng rồi lại tỏa hào quang, lúc này Mạnh Hạo chính là vạn chúng chú mục, mỹ phụ trung niên tu vi Nguyên Anh kia cũng đang ngồi xếp bằng nhìn hắn với vẻ hứng thú.
Dù sao lời Trần Gia Hỉ lúc trước cũng khiến đệ tử Thanh La Tông cảm thấy có đạo lý riêng.
- Phương mỗ có ba điều muốn hỏi, trong thuyết phương viên của ngươi, nhật nguyệt âm dương, đan lô ví với mặt trời, đan phương ví với mặt trăng. Vậy thì đan lô là do ai chế tạo, đan phương là do ai nghĩ ra? Đây là vấn đề thứ nhất, xin Trần đạo hữu giải thích.
Mạnh Hạo đứng trên đài cao nhàn nhạt nói.
- Phương đại sư chẳng lẽ chỉ có từng ấy học thức đan đạo? Đan lô là do tiền nhân quan sát mặt trời, cảm ngộ mà chế tạo ra, còn đan phương là do quan sát mặt trăng cùng ghi lại biến hóa của thảo mộc mà sáng tạo ra. Cho nên Trần mỗ nói đan lô là mặt trời, đan phương là mặt trăng, nhật nguyệt giao hòa tạo ra chúng sinh vạn vật.
Trần Gia Hỉ cười lạnh nói, ngữ khí vẫn gay gắt như trước, khiến tâm tư đám người xung quanh xôn xao nhộn nhạo.
- Mặt trời chẳng qua chỉ là một ngôi sao trên trời, vì hào quang của nó quá sáng, khiến người ta không nhìn thấy các ngôi sao khác. Cái mà người xưa thấy, nói là mặt trời, không bằng nói là bầu trời.
Ngươi nói Chu đại sư mua danh chuộc tiếng, ta thấy ngươi mới là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy mặt trời mà không thấy bầu trời rộng lớn chứa đựng mặt trời.
Mặt trăng cũng chỉ là một ngôi sao thường xuất hiện trên bầu trời ban đêm, vì có sự tồn tại của ánh sáng và bóng tối mà người ta tưởng như ngày và đêm nối tiếp nhau. Thực ra mặt trời và mặt trăng cũng chỉ là hai ngôi sao trên bầu trời, thứ thực sự bất biến chính là bầu trời đầy sao kia.
Ngươi nói Chu đại sư mèo khen mèo dài đuôi, ta thấy ánh mắt Trần đại sư ngươi quá thiển cận, chỉ là một đan sư nho nhỏ cũng dám nói nhật nguyệt giao hòa sinh ra vạn vật!
Nhưng nếu ngươi đã không biết tự lượng sức mở miệng, vậy thì Phương mỗ hôm nay cũng cho ngươi biết, nếu nhật nguyệt giao hòa tạo ra vạn vật thì bầu trời kia có thể tạo ra nhật nguyệt.
Mạnh Hạo không nhanh không chậm nhàn nhạt nói, chỉ có câu sau cùng là như sấm nổ khiến Trần Gia Hỉ biến sắc.
Toàn bộ tu sĩ bên trong quảng trường của Thanh La Tông đều chấn động, giống như có lôi đình ầm ầm nổ vang, đầu óc vù vù, chỉ có một thanh âm mãi luôn quanh quẩn.
- Tinh không có thể tạo ra nhật nguyệt!
Câu nói này không ngừng vang vọng khiến tiếng hít thở bốn phía trở nên dồn dập. Mỹ phụ trung niên kia mở to mắt nhìn Mạnh Hạo, ngay cả Tử La Lão Tổ trước sau vẫn nhắm mắt, lúc này cũng phải mở mắt nhìn hắn.
Tất cả đều yên lặng.
- Ngươi...
Sắc mặt Trần Gia Hỉ liên tục biến hóa, y không ngờ tên Phương Mộc này miệng lưỡi sắc bén như vây, khiến y nhất thời giống như bị một thanh đao bén đâm thẳng vào ngực.
Chu Đức Khôn hít sâu một hơi, đứng ngốc tại chỗ, lão lúc này không có phản ứng gì, không hưng phấn cũng không kích động. Bởi vì lúc trước lão cảm thấy lời Trần Gia Hỉ có lý, nhưng bây giờ lại thấy lời Phương Mộc mới là chân lý.
- Phương đại sư khiến Trần mỗ kinh ngạc.
Trần Gia Hỉ hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai mắt lại lộ ra tia sáng, nhìn Mạnh Hạo chằm chằm.
- Mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao cũng được, mà thiên địa tôi luyện cũng thế, đều nằm trong đan đạo. Từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể luyện chế ra đan dược, một hồn một phách đều có thể luyện chế ra đan linh! Mà cái Trần mỗ không tán thành lúc trước chính là tư tưởng bản thân bất biến, đan phương vạn biến của Chu đại sư, đó không phải là nhật nguyệt trong lời Phương đại sư. Theo Trần mỗ thấy, thân là đan sư, bản thân phải biến đổi, chỉ khi thay đổi bản thân mới có thể khiến vạn vật biến đổi vô cùng, mới phù hợp với thuyết đan phương vô tận, luyện chế ra vô số đan dược.
Trần Gia Hỉ đột nhiên nói.