Ngã Dục Phong Thiên

Chương 372: Có thể tạo ra nhật nguyệt




- Đúng vậy, Đan Đông nhất mạch thân là đỉnh phong đan đạo của Nam Vực, Lý mỗ cũng rất muốn biết, lý giải về đan đạo của quý tông có chỗ nào tinh diệu!

Mạnh Hạo hơi nhíu mày, hai ngày nay, khoảng thời gian ban đầu là thật tâm cùng Chu Đức Khôn bàn luận, ngoài ra phần lớn thời gian còn lại hắn phối hợp cùng Chu Đức Khôn chơi đùa. Nhưng hắn cũng nghe hai người Đan Giới nhất mạch giảng đan, lý giải của bọn họ cũng có chỗ đặc biệt, ẩn chứa đạo lý đan đạo.

Chu Đức Khôn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, thân hình nhoáng lên một cái, bay thẳng lên trên đài cao. Trên thực tế lão cũng nghe hai người Đan Giới nhất mạch giảng giải, cũng biết được đối phương có chỗ đặc biệt. Nhưng lần này này tới Thanh La Tông, lão thân là người giảng đan, lúc này tuyệt không thể lùi bước, cho nên lúc bắt chuyện cùng Mạnh Hạo, lão cũng lâm thời mài dao, tranh thủ để mình không có sơ suất.

Lúc này hai người Trần Lý xuống đài, Chu Đức Khôn đứng trên đài cao, trong lòng quyết tâm, phát huy điểm chi tiết của mình, dùng để giảng đan mà vượt qua.

- Đan đạo một đường, chú ý tới biến hóa thảo mộc trong lòng, tự thành phương viên, đó là vĩnh hằng duy nhất của đan đạo!

- Hôm nay, trước hết Chu mỗ nói về ba loại cảnh giới biến hóa thảo mộc cùng với chư vị đạo hữu…

Chu Đức Khôn rất có tâm cơ, chuẩn bị chậm rãi tự thuật, kéo thời gian trôi đi.

Nhưng khi y vừa nói được hai câu, lập tức liền có tiếng cười lạnh vang lên.

- Đây là lần đầu tiên Trần mỗ nghe nói tới đạo lý này. Chu đại sư, ngươi nói đan đạo chú ý thảo mộc tại tâm, tự thành phương viên, vậy Trần mỗ muốn hỏi, phương viên là gì!?

Trần Gia Hỉ vỗ bàn, thanh âm lại dùng tu vi mà khuếch tán rộng ra, vang vọng tám hướng, ánh mắt lộ ra khí thế bức người, nhìn chằm chằm vào Chu Đức Khôn.

Tu sĩ Thanh La Tông bốn phía, lúc này đều lộ vẻ cổ quái, yên tĩnh nhìn. Ba vị Lão Tổ Nguyên Anh cũng không ngăn cản, mà tùy tiện để mâu thuẫn giữa hai mạch trở nên hoàn toàn gay gắt.

Mạnh Hạo nhíu mày, lúc nãy hắn và Chu Đức Khôn trong khi Đan Giới nhất mạch giảng giải đan đạo, chẳng qua chỉ bàn luận về đan đạo mà thôi, tuy nhìn đối phương không vừa mắt nhưng không hề bức người như vậy.

Việc này quá mức ác liệt, chẳng khác nào trực tiếp trở mặt.

Nhưng trước mắt, Đan Giới nhất mạch dùng cách này, là muốn ép Chu Đức Khôn, muốn áp chế Đan Đông nhất mạch, đồng thời cũng muốn phá hoại thanh danh của hắn và Chu Đức Khôn, nâng cao danh vọng của bản thân hai người Trần, Lý.

Có thể nói, nếu hôm nay Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn bị áp chế, thì chuyện này ắt sẽ truyền khắp Nam Vực. Đan Đông nhất mạch cùng lắm chỉ mất chút thể diện, còn hắn và Chu Đức Khôn nhất định sẽ thành trò cười.

Mà thanh danh đối với một đan sư, cực kì quan trọng.

Chu Đức Khôn đương nhiên cũng biết chuyện này, vẻ mặt lão âm trầm đứng trên đài cao nhìn về phía Trần Gia Hỉ đang ra vẻ kiêu ngạo.

Trần Gia Hỉ cũng đang nhìn Chu Đức Khôn, y đợi ngày này đã lâu. Trong Đan Giới nhất mạch y tự nhận tạo nghệ đan đạo của mình là thuộc hàng thiên kiêu, lại giỏi ăn nói, biện luận, ngày thường, trong tông môn, người có thể thắng được miệng lưỡi của y cũng không nhiều lắm.

Mấy ngày trước y nghe nói Thanh La Tông đồng thời mời Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch và Đan Giới nhất mạch đến, liền biết đây là một cơ hội tuyệt vời.

Y đã tính sẵn, phải nắm chắc cơ hội này để nâng cao danh tiếng bản thân. Mà áp chế được Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch chính là cách hay nhất.

Mỗi khi nghĩ tới đây y lại thấy hưng phấn. Lúc này mong ước đã sắp thành hiện thực, y nhìn Chu Đức Khôn như không phải nhìn một đan sư, mà là đang nhìn một hòn đá kê chân cho danh tiếng mình nâng lên.

- Nếu có thể áp chế hai tên đan sư một già một trẻ này của Đan Đông nhất mạch, thì danh tiếng của ta ắt sẽ vang dội khắp nơi, cho dù là trong tông hay ngoài tông.

Trần Gia Hỉ trong long phấn chấn, thì Lý Nhất Minh bên cạnh y cũng đang có ý nghĩ này.

- Ba cảnh giới của thảo mộc, cảnh giới thứ nhất mười vạn dược thảo, cảnh giới thứ hai...

Chu Đức Khôn thu hồi ánh mắt, bắt đầu mở miệng, nhưng chưa đợi lão nói xong thì Trần Gia Hỉ đã cười lớn, tiếng cười vang vọng cả quảng trường, khiến người ta đinh tai nhức óc.

- Chu Đức Khôn đại sư, Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch, lời của ông không lẽ người khác không thể nghi ngờ chất vấn sao? Ông sợ rồi hay là rắm chó cũng không phóng ra được, hoặc là muốn lừa bịp các đạo hữu Thanh La Tông?

Trần Gia Hỉ đập bàn đứng dậy, từ lời nói đến ánh mắt đều đầy vẻ trào phúng. Lúc này trong lòng y cực kì đắc ý, cho rằng lần này mình thắng chắc.

Lúc này nhìn về phía Chu Đức Khôn thì Trần Gia Hỉ cực kỳ tự tin, trước đây y đã tra xét kỹ, lần này Thanh La Tông đến Đan Đông nhất mạch là mời được vị Chu Đức Khôn này. Người này danh tiếng ở Nam Vực không nhỏ, nhưng Trần Gia Hỉ đã cẩn thận nghiên cứu qua, y cho rằng những lý giải của đối phương về đan đạo y có thể thoải mái phá tan.

Chu Đức Khôn chợt xoay người, căm tức nhìn Trần Gia Hỉ. Lúc này, lão lại không cách nào làm bộ như không nghe thấy nữa, bởi vì đối phương đã nhằm vào Đan Đông nhất mạch, cho dù là quấy rối, nhưng Chu Đức Khôn lại không thể không ra tay.

Các đệ tử Thanh La Tông xung quanh tỏ ra phấn chấn, yên lặng đứng nhìn. Trong đó có không ít đệ tử hạch tâm, bao gồm cả Hàn Bối cũng đang mỉm cười nhìn Đan Đông nhất mạch và Đan Giới nhất mạch đối địch với nhau.

Ba Lão Tổ Nguyên Anh kia cũng đều từ từ nhắm mắt như nhập định, không nghe thấy, không để ý. Hiển nhiên chuyện trước mắt chính là chuyện mà họ vui sướng muốn nhìn thấy.

- Chu đại sư, ngươi nhìn ta cũng không có tác dụng gì, ngươi còn chưa giải thích rốt cuộc là phương viên thế nào.

Trần Gia Hỉ nhàn nhạt nói, tuy ngữ khí vẫn bình thường nhưng vẻ giễu cợt trong mắt y lại càng khiến Chu Đức Khôn nổi giận.

- Cái gọi là phương viên chính là quy củ, cho dù thiên biến vạn hóa nhưng cũng không ngoài một chữ tâm, lấy sự bất biến để khống chế sự biến hóa khôn lường của thảo mộc, lấy đó để xác minh đan đạo, biến ảo đan phương. Từ đó ngộ ra tuy đan đạo rộng lớn vô cùng, nhưng vẫn suốt đời theo đuổi.

Chu Đức Khôn nói từng chữ, những lời này khiến Trần Gia Hỉ ngẩn người.

Y không ngờ Chu Đức Khôn lại nói vậy. Y vốn cho là đối phương sẽ không nói được như thế. Trên thực tế, nếu không nhờ Mạnh Hạo, Chu Đức Khôn quả thực không thể nói ra những lời này, nhưng sau khi bàn luận vối Mạnh Hạo thì lão đã ngộ ra không ít. Lời này vừa nói ra, không chỉ Trần Gia Hỉ ngẩn người, mà Lý Nhất Minh cũng nhíu mày, các tu sĩ của Thanh La Tông xung quanh dường như cũng có chút sở ngộ.

- Lời của Chu đại sư Trần mỗ không tán thành...

Trần Gia Hỉ bỗng nhiên nói, trong lòng thu hồi ý niệm khinh thường, ánh mắt lóe lên nói.

- Nếu bản thân bất biến thì thiên biến vạn hóa ở đâu ra, như một dòng sông, nếu nước không chảy thì chính là một dòng sông chết. Chỉ khi nước chảy mới khiến con sông tồn tại lâu dài, đây mới là đạo sống.

Trần Gia Hỉ chậm rãi nói, lời này khiến Chu Đức Khôn biến sắc, đang định nói thì Trần Gia Hỉ phất tay ngăn lại.