Một cái bàn đối diện với ba vị Nguyên Anh, Chu Đức Khôn khoanh chân đả tọa, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Gia Hỉ cùng Lý Nhất Minh trên đài cao.
Mạnh Hạo chậm rãi đi tới, ngồi bên người Chu Đức Khôn, vẻ mặt bình tĩnh.
- Hai người này quá kiêu ngạo rồi, hôm qua đến chỗ ta, nhìn thì như bái phỏng nhưng mà lời lẽ thực tế lại rất kiêu căng, giống như là Đan Giới nhất mạch của bọn họ đã vượt qua Đan Đông nhất mạch vậy.
Thấy Mạnh Hạo đến, Chu Đức Khôn tuy không hợp nhãn, nhưng lúc này lão coi hai người của Đan Giới nhất mạch mới là kẻ đáng ghét nhất. Mà Mạnh Hạo ngược lại là đồng tông, tuy có chút va chạm, nhưng khi đối ngoại thì luôn nhất trí.
- Còn có Thanh La Tông, dù là vì hấp thu điểm mạnh của hai mạch, nhưng đan tu nơi này là do tông môn bọn họ bồi dưỡng, vậy mà lại không để chúng ta giảng đan trước, mà lại để cho Đan Giới nhất mạch này.
- Việc này thật sự quá phận rồi!
Mạnh Hạo vừa mới ngồi xuống, Chu Đức Khôn đã nói không ngừng, biểu lộ tao đang rất bất mãn.
- Lúc này, ta và ngươi phải cẩn thận một chút, ta thấy người Đan Giới nhất mạch không có tốt đẹp gì, e là mượn cơ hội này ép hai người chúng ta xuống. Một khi bị ép, khi ta và ngươi trở lại tông môn đều mất mặt.
Chu Đức Khôn cắn răng mở miệng nói, đưa mắt nhìn hai người trên đài cao, lộ ra địch ý nặng nề.
- Ta còn tốt một chút, nhưng khi ngươi luyện đan thì phải chú ý! Haizzz… thôi thôi, ngươi luyện đan có chỗ nào khó hiểu thì nhanh hỏi ta đi, ta giải đáp cho ngươi. Hi vọng có thể dùng thời gian ngắn nhất cho ngươi lĩnh ngộ được nhiều hơn một ít!
Chu Đức Khôn liên tục thở dài, nhìn Mạnh Hạo nói.
Mạnh Hạo cười, tuy nói hắn có chút va chạm với Chu Đức Khôn, nhưng mấy ngày tiếp xúc thì hắn đã thấy người này cũng không phải quá mức đáng ghét, lúc này hắn chỉ biết lắc đầu cười.
- Ta sẽ không thua, đừng lo!
- Ngươi… Haizzz, Phương Mộc a, tuy ta và ngươi có chút va chạm, mặc kệ là va chạm lớn hay nhỏ, bây giờ đã tới trình độ này rồi. Mấy tên Đan Giới nhất mạch đã bắt đầu khiêu khích, lúc này, chúng ta là đại biểu cho Đan Đông nhất mạch!
Chu Đức Khôn thở dài nhìn Mạnh Hạo, lão phất tay vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Mạnh Hạo.
- Đây là đêm qua ta đặc biệt chỉnh sửa lại cho ngươi, cũng là kinh nghiệm cùng lịch lãm của ta về tu luyện đan đạo trong trăm năm qua. Ngươi nhìn một chút đi, cùng nhau tham khảo xác minh, cũng có thể giúp cho ngươi đề cao tạo nghệ đan đạo một chút.
Mạnh Hạo ngẩn ra, nhận lấy ngọc giản, linh thức đảo qua, yên lặng nhìn hồi lâu. Sau một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Đức Khôn. Trong ngọc giản này, nội dung không có giả dối, đó là kinh nghiệm luyện đan cả đời của một Chủ Lô đan sư, ngọc giản này có giá trị rất lớn.
Đồng thời, Mạnh Hạo cũng từ trong ngọc giản này mà hiểu được, trước kia mình quá coi thường rồi. Bất kỳ một Chủ Lô nào đều có điểm đáng tôn trọng cùng học tập. Tuy nói ý nghĩ của Chu Đức Khôn này có chút cứng nhắc, nhưng đối với lý giải về đan đạo đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.
Loại chi tiết này, thể hiện trong xác suất thành công luyện đan. Mà đối với Mạnh Hạo, dù tự coi là tạo nghệ đan đạo vượt qua Chu Đức Khôn, lý giải cũng thế, nhưng hắn chế luyện đan dược, trong mười lần thì chỉ thành công khoảng ba bốn lô.
Nhưng Chu Đức Khôn này… Mạnh Hạo thông qua ngọc giản liền có thể phân tích được, đối phương luyện chế mười lò thì thành công trên tám lò.
- Đa tạ Chu đại sư!
Mạnh Hạo hít sâu một cái, ngọc giản này có trợ giúp không nhỏ đối với hắn. Mạnh Hạo ngưng trọng ôm quyền cúi đầu cảm tạ Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn ngoài miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý, thầm nghĩ tên tiểu tử này tuy dùng thủ xảo mà thành Chủ Lô, nhưng thoạt nhìn cũng không phải chán ghét như thế. Chờ sau khi trở về tông môn, phải nói chuyện cùng với những Chủ Lô khác, làm thay đổi một chút ấn tượng của mọi người đối với hắn.
- Khụ khụ…. Mấy ngày trước ta đã cân nhắc, những lời ngươi nói trong sơn cốc kia, quả thật cũng có chút đạo lý… Ngoài ra, ta muốn hỏi ngươi, Thất Diệp Đinh ngày đó, ta tin tưởng sẽ không tính sai, nhưng cũng đã xác thực, loại này nở rộ bảy màu vào lúc hoàng hôn…
Chu Đức Khôn ho khan một tiếng, rốt cục cũng hỏi ra chuyện tình mà lão không thể hiểu được ngày đó.
Mạnh Hạo ngại ngùng cười cười, vô ho khan dời đi chủ đề về Thất Diệp Đinh, nói tới chuyện khác.
Thấy Mạnh Hạo không nói, Chu Đức Khôn cũng không tiện tiếp tục hỏi lại. Với tạo nghệ đan đạo của lão, trong lòng cũng đã đoán được vài phần, lúc này hai người có dấu hiệu hòa hoãn quan hệ, lão cũng không tiện phá hỏng. Vì thế hai người bắt đầu thảo luận về đan đạo, đôi bên đều có thu hoạch, thậm chí giảng đan trên kia đã bắt đầu, mà hai người cũng không chú ý, tùy tiện để hai người họ Trần, Lý mở miệng nói to, âm thanh quanh quẩn bốn phía. Hai người này liền lộ vẻ bất thiện, nhìn Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn.
Đối mặt với sự không để ý của người từ Đan Đông nhất mạch. Hai người Trần Lý thầm cười lạnh, nhưng lúc này cũng không thể nói gì, mà bên dưới, hai người Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn bàn luận đan đạo, có thể nói là thu hoạch càng lúc càng lớn.
Trong mắt Chu Đức Khôn dần lộ vẻ kính nể, lần này bình tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện, nói ra sự bất đồng trong lý giải về đan đạo làm cho Chu Đức Khôn mơ hồ hiểu ra.
Mà Mạnh Hạo cũng nhận ra mình vẫn còn chưa đủ về khống chế chi tiết, sau khi thỉnh giáo thì được thu hoạch càng lớn.
Một già một trẻ, hai người đàm luận đến lúc cao hứng, Chu Đức Khôn nhất thời vỗ bàn, lớn tiếng tán thưởng. Hành động này làm cho Mạnh Hạo lập tức vui vẻ, cũng đơn giản hồ nháo theo một phen, theo đó hắn cũng vỗ bàn, hoặc là trực tiếp lớn tiếng tán thưởng.
Cử động của hai người lập tức làm cho hai người Trần, Lý trên đài cao trở nên âm trầm. Hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười lạnh. Trên thực tế, trước khi hai người vào Thanh La Tông thì đã sớm hạ quyết tâm, lần này phải mạnh mẽ chèn ép Đan Đông nhất mạch một phen.
Chẳng những muốn áp chế về giảng đan, còn phải trực tiếp nghiền ép trên quá trình luyện đan, như thế mới có thể truyền khắp Nam Vực. Mà hai người bọn họ cũng vì vậy mà lập tức quật khởi, thanh danh hiển hách.
Vì vậy hai người mới nhẫn nại, đợi khi giảng đan xong thì đã qua hai ngày. Trong hai ngày này, không người nào rời đi, đều ngồi nghe hai người Đan Giới nhất mạch giảng giải đan đạo, nhưng dần dần, những người này đã chia thành hai nhóm. Bên phía Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn, chậm rãi có không ít người tới nghe, sau khi nghe hai người bàn luận, có rất nhiều người hoảng hốt, cũng có rất chỗ trực tiếp hiểu ra.
Một màn chính là Chu Đức Khôn cố ý làm ra, lúc này lão đúng là cực kỳ đắc ý.
Hai mắt Trần Gia Hỉ càng lúc càng âm trầm, cho đến khi kết thúc giảng đan, gã lập tức xoay người, lạnh lùng nhìn về Chu Đức Khôn cùng Mạnh Hạo.
- Hai vị ngồi đây nói hai ngày, bây giờ cũng đã đến lúc Đan Đông nhất mạch giảng giải rồi. Tại hạ cũng muốn nghe xem, đối với đan đạo, người Đan Đông nhất mạch có kiến giải thế nào!
Trần Gia Hỉ âm trầm nói, mà Lý Nhất Minh bên cạnh cũng không tốt gì, âm trầm cười lạnh.