- Đan Đỉnh đại sư, chính là thiếu niên kia.
Lời nói của Sơn Cửu đại sư như tiếng đinh đóng vào sắt, khi thanh âm này rơi vào trong tai Đường Thế Thương, không thua gì tiếng sấm sét nổ vang, làm cho hơi thở của y trong khoảnh khắc trở nên dồn dập.
Đối với lời nói của Sơn Cửu đại sư, nhất là Đan Đạo nhất mạch, y không có chút nào hoài nghi, nhưng việc này đối với y mà nói thật là quá mức rung động, khiến cho vị hộ pháp Kim Hàn Tông này, giờ phút này cũng đều khó có thể tin.
- An Tại Hải thì rõ ràng là đã biết, nhưng là lấy nhãn giới của gã, đích thị là sư tôn báo cho gã biết. Về phần Lâm sư huynh của ta, người này tạo nghệ đan đạo mấy năm trước liền dừng lại, y không đi được con đường riêng cho mình, cuộc đời này không thành đại sư được. Đương nhiên y cũng nhìn không ra tạo nghệ luyện đan của Phương Mộc kia, nhất là kẻ này cuối cùng dùng thủ xảo mà thắng được, lập lờ nước đôi, rất là thông duệ.
- Thiếu niên này mới bao nhiêu tuổi mà đã là đại sư đan đạo. Việc này…
Đường Thế Thương hít sâu một hơi, trong một khoảnh khắc trong mắt lộ ra kỳ quang.
- Đại sư hiện tại còn chưa nói tới, nhưng đây là một cái mầm cực kỳ hiếm thấy… Ngươi nếu đắc tội với người này, có thể truyền khăp Nam Vực. Nhưng mà đại sư đan đạo cũng là tông sư độc đạo, người diệt một tông, nếu đã tính toán tốt rồi, thì chính là dễ như trở bàn tay. Vả lại người này thành danh nhờ Nhập Ma Đan, loại ý chí điên cuồng này, mặc dù ta không thấy được đan dược, nhưng chỉ thấy hình ảnh khắc trên ngọc giản, cũng đã cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Sơn Cửu thản nhiên mở miệng, một giọng nói bình tĩnh, nhưng khi rơi vào trong tai Đường Thế Thương, cũng đã hóa thành hàn ý ở đáy lòng.
- Nếu hắn không muốn lộ ra thân phận, thì ngươi cũng không cần đi phá hư chuyện lạ. Cái mà ta cảm thấy hứng thú là hắn có thể trở thành người thứ ba hay không?
Sơn Cửu đại sư nở nụ cười, lời nói của lão tuy là tự hỏi, nhưng trong ánh mắt kiên định thì đã có đáp án.
Mà những người ở Kim Hàn Tông, trước khi bái phỏng Tử Vận Tông thì ở chỗ sâu trong phía xa của Nam Vực, bên ngoài Vãng Sinh Động, bên cạnh cái bộ thi thể, năm đó từ phía trên không rơi xuống, giờ phút này đang có bóng dáng vài chục tu sĩ, đang gào thét nhanh chóng đuổi theo.
Hơn mười người này toàn bộ mặc quần áo màu đen, hơi thở trên người bọn họ toàn bộ đều là âm hàn, giống như cho dù là mùa hè, có bọn họ tồn tại cũng có thể biến thành suối vàng lạnh lẽo.
Hơn mười người này tu vi giống nhau không ổn định, khi thì Trúc Cơ, khi thì Kết Đan, khi thì Nguyên Anh, lại còn có khoảnh khắc tự nhiên bộc phát ra hơi thở Trảm Linh.
Mà tồn tại ở cái địa phương này nghe đồn là thi thể của tiên nhân, ở những năm gần đây, luôn luôn ảnh hưởng đến tâm của các tông môn ở Nam Vực. Ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc gần như chưa bao giờ buông tha tìm kiếm, tuy nói rằng không còn ở thời điểm đại quy mô như trước đây nữa, nhưng những năm này trôi qua, mỗi một tông môn đều có thu hoạch, khoảng cách cũng đã thu hẹp, tiếp cận đến gần với thi thể.
Có thể đoán được, ở trong một tương lai không lâu nữa, cỗ thi thể khiến Nam Vực chấn động này sẽ được chính thức vén lên, lúc đó sẽ có một lượng lớn tu sĩ của các tông môn lao vào, những thứ trước mắt này chỉ là thử thôi.
Nhưng giờ phút này, hơn mười bóng người xuất hiện ở bên cạnh thi thể này cũng là cực kỳ quỷ dị. Nơi những bóng người này đi qua như khói đen ngang trời, giống như ở trên người bọn họ không phải là chỉ có một hồn, mà là tồn tại tới song hồn, như là những người này đều không phải là người sống, mà chỉ là những con rối bị tàn hồn dung nhập vào thân thể.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã tới gần thi thể kia, hòa vào cùng một chỗ, những bóng người này vặn vẹo lại hóa ra những lưỡi hái màu đen tán phát ra sương đen dày đặc, những lưỡi hái màu đen này mở ra hư vô thông suốt, xông thẳng đến chỗ cái cổ của thi thể.
Mãi đến khi tu sĩ Kim Hàn Tông đã rời khỏi Tử Vận Tông mấy ngày, thì bên này mới nghe đồn là, bên cạnh thi thể tiên nhân bộc phát ra một tiếng nổ vang nhiều năm không có xuất hiện, giống như tiếng nổ vang truyền ra khi thi thể này vừa mới rơi xuống vài năm trước.
Thậm chí tiếng vang này đều vượt qua những âm thanh đã từng có, như là một cỗ cuồng phong trực tiếp hoành hành tại toàn bộ Nam Vực, dường như bầu trời sấm sét không ngừng, tám phương quay cuồng.
Gần như cùng lúc khi tiếng vang truyền khắp Nam Vực, trong một cái chớp mắt, ở bên cạnh cái thi thể kia, hơn mười cái bóng đen đều đồng loạt hiện thân, một đám phun ra máu tươi, thân thể mơ hồ, đồng loạt lùi lại. Một thanh âm mà người ngoài không nghe được, nhưng bọn họ lại có thể nghe được, giờ phút này đang như lôi đình nổ vang ở trong đầu những người này.
- Cút!
Một chữ, nổ vang ngập trời, trong số mười người nhất thời có một nửa kêu lên thảm thiết, thân thể trực tiếp nổ bung, huyết nhục văng khắp nơi, ở bên trong huyết nhục đó cũng liên tiếp có tàn hồn xuất hiện, nhưng không đợi bọn họ chạy trốn, liền lập tức bị dập nát trong thê lương.
Còn lại hơn mười người, giờ phút này tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã đi xa, nhưng thân thể của bọn họ thì đã run lên, giống như áp chế không nổi, thân thể và linh hồn, sinh ra một loại dung hợp nghịch chuyển.
Những người này chính là đến từ Thanh La Tông.
Theo bọn họ rời đi, một tiếng nổ vang động, một cái tin tức oanh động toàn bộ Nam Vực, theo tiếng nổ vang quanh quẩn kia cũng được truyền ra khắp nơi, cái chỗ cổ thi thể tiên nhân kia xuât hiện một vết máu.
Giống như là bị một đao cắt tới, nhưng cũng không phải là chặt đứt, mà là chỉ xuất hiện một vêt máu.
Việc này truyền ra khắp tất cả các tông môn ở Nam Vực, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho rất nhiều tu sĩ đểu tiến đến bên ngoài Vãng Sinh động, họ không dám tới gần, chỉ đứng từ rất xa liếc mắt nhìn.
Ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc, tất cả đều bị chấn động.
Trong Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, việc này cũng có truyền ra, vả lại một tiếng nổ vang đó cũng chấn động mặt đất Tử Vận Tông. Nhưng dù sao khoảng cách từ nơi này đến thi thể tiên nhân cũng rất xa xôi, Mạnh Hạo vừa mới thăng chức Chủ Lô cũng không quá chú ý.
Thăng chức Chủ Lô vốn là một việc trọng đại rất lớn trong Đan Đông nhất mạch, nó cũng gần với việc thăng chức Tử Lô. Nhưng Mạnh Hạo này, bởi vì tất cả các phương thức đạt được đều không phải là chính thống tuyển ra, cho nên tất cả đều là giản lược, thậm chí đối với bên ngoải cũng đều mơ hồ không rõ, giống như là không muốn nhiều lời.
Có thể coi như là giản lược đến không thể giản lược hơn, Mạnh Hạo cũng lẩm bẩm mất mấy ngày. Lúc này mới thoải mái rảnh rỗi, thay đổi động phủ, thay đổi áo bào, tuy nói rằng Chủ Lô như hắn là dùng phương thức đặc thù đổi lấy, trọng lượng tiếng nói là rất nhỏ, nhưng mọi đãi ngộ nên có vẫn đầy đủ.
Tỷ như là động phủ, giờ phút này Mạnh Hạo hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ cái sơn cốc, vả lại nơi đây là chỗ sâu trong Đan Đông nhất mạch, cùng với khu đan sư hoàn toàn tách biệt ra. Sơn cốc này tuy là không lớn, nhưng nó lại hoàn toàn thuộc về một mình Mạnh Hạo, nên cũng khó mà cho là nhỏ.