Mạnh Hạo sớm đã quen thuộc với những ánh mắt như vậy của mọi người, nên giờ phút này sắc mặt hắn vẫn như thường, thậm chí tim đập cũng không hề nhanh hơn, rất bình tĩnh đem viên thuốc này thu hồi về, nhìn về phía sắc mặt cổ quái của Lâm Hải Long còn có An Tại Hải bên cạnh cười gượng lắc đầu.
- Tiểu hữu, viên thuốc này cho lão phu xem một chút được không?
Lúc bốn phía yên tĩnh là lúc Sơn Cửu đại sư đột nhiên mở miệng, âm thanh tang thương này truyền đi khắp bốn phía.
- Cái kia… Tiền bối, ta xem như là thắng rồi phải không?
Mạnh Hạo chần chờ một chút, có chút ngại ngùng hỏi. Lúc này bộ dạng của hắn vốn đã là màu da rất trắng, thoạt nhìn thì có vẻ như thư sinh yếu đuối, thêm bộ dạng ngại ngùng này, lập tức làm cho người ta có cảm giác là hắn vô hại với cả người lẫn vật, thậm chí còn làm cho trong lòng người ta dâng lên một chút cảm tình.
Lời nói này trong giờ phút này nghe qua cũng không có vấn đề gì, dù sao nếu đổi lại là bất luận kẻ nào trong giờ phút này, đều quan tâm đến đáp án này.
Nhìn thấy cái biểu cảm của Mạnh Hạo như vậy, tên mập bỗng nhiên dựng hết cả tóc gáy, gã mở to mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Giờ phút này đầu lưỡi của gã đã không còn cảm giác, trong hốc mắt vẫn còn có đầy nước mắt, nhưng gã cũng không biết tại sao, sau khi nhìn thấy biểu cảm của người trước mặt, thì trong đầu óc gã trong nháy mắt, lại hiện ra hình dáng một người.
Biểu cảm, bộ dạng nói chuyện của người kia, còn có dáng vẻ năm đó ở tiệm tạp hóa Dưỡng Đan Phường của Kháo Sơn Tông của người đó, đều rõ mồn một ở trước mắt, cùng với tên đan sư đang ở trước mặt này giống nhau như đúc.
- Hắn…hắn!
Tên mập càng nhìn càng nghi hoặc, nhất là khi nghĩ lại mấy năm gần đây, Mạnh Hạo mất tích vô ảnh vô tung, cho dù là gã ở nơi này không ngừng tìm kiếm cũng đều không tìm được một chút tơ hào tông tích nào, nhưng nếu nói là Mạnh Hạo rời khỏi Nam Vực, thì Lý Phú Quý này kiên quyết không tin.
- Hay là…Chết tiệt… Nếu thật là hắn…Chỉ có Mạnh Hạo là biết ta sợ cay.
Tên mập mở to đôi mắt, hơi thở trở nên dồn dập, gã lại càng cảm thấy ủy khuất, bởi vì nếu đối phương không phải là Mạnh Hạo, gã tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp trả thù, nhưng nếu đối phương là Mạnh Hạo thật, tên mập biết đời này mình đừng nghĩ đến chuyện báo thù.
Sơn Cửu đại sư mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, giờ phút này nội tâm của lão có chút cảm khái, lão giống như thấy được chính mình năm đó. Lão không cần để ý việc đan sư trước mắt này thêm vào trong đan dược vị cay, bởi vì bốn lần trước Lý Phú Quý đều không thể cắn vỡ, cũng đủ để chứng minh xác thực trình độ cứng rắn của viên đan dược này rồi, chẳng qua cái cứng rắn này là thể hiện ở trên độ mềm và dai của nó.
- Lần cá cược này, tính là lão phu thua.
Sơn Cửu đại sư cười cười, trong khi nói thì tay phải vung lên, lập tức bình đan dược thượng cổ kia đã bay ra rơi đến trước mặt Lâm Hải Long.
- Tiểu hữu, hiện tại có thể đem đan dược của ngươi cho lão phu liếc mắt xem một chút được không?
Sơn Cửu tươi cười mở miệng nói.
- Cái này không thể, không có trưởng bối của Đan Đông nhất mạch lên tiếng, ở nơi này vãn bối không dám tùy ý cho người khác xem đan dược.
Nét ngại ngùng trên mặt Mạnh Hạo biến mất, hắn há có thể đưa viên đan dược này ra, một khi rơi vào trong tay Sơn Cửu đại sư, dùng tạo nghệ đan đạo của người này nhất định có thể nhìn ra kết quả. Nếu mà từ đó biết được trong thành phần luyện chế có bột phấn của da miếng mỡ đông, thân phận Mạnh Hạo sẽ lập tức bại lộ ở trong này, cho dù không bại lộ thì cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Câu trả lời này của hắn làm cho Sơn Cửu đại sư sửng sốt, đã có rất nhiều năm lão chủ động yêu cầu xem đan dược, chưa từng có đan sư nào có thể cự tuyệt lão, thậm chí đều là cực kỳ kích động đưa đến, dù sao lấy thân phận của mình, chỉ một câu nói thôi, lão có thể cho một đan sư danh dương Nam Vực.
Đồng dạng khi Mạnh Hạo nói một câu này, cũng làm cho sắc mặt Lâm Hải Long hòa hoãn lại, khóe miệng thì lộ ra một nụ cười, nhìn Mạnh Hạo khẽ gật đầu.
- Ngươi tên là gì?
- Đệ tử là Phương Mộc.
Lập tức vẻ mặt Mạnh Hạo kích động.
- Lời lão phu nói ra đều không phải giả dối, Phương Mộc, từ nay về sau ngươi chính là Chủ Lô đan sư, ít lâu nữa ta sẽ phái người đi tìm ngươi, để hoàn thành việc khắc ấn Chủ Lô đan sư cho ngươi.
Nói xong tiếng cười của Lâm Hải Long truyền ra, nhìn về phía Sơn Cửu.
- Sơn Cửu đại sư, việc này như thế nào?
Sơn Cửu đại sư liếc mắt một cái nhìn Mạnh Hạo thật sâu, lắc đầu cười đứng lên.
- Sơn mỗ mặc dù thua nhưng không tiếc, Đan Đông nhất mạch có hạng người này khi là người thường thì ở đời đời vĩnh viễn, chỉ là trước có Liễu sư huynh, sau có Sơn mỗ, không biết người thứ ba phản bội, rời khỏi là ai, năm nào tháng nào?
Sơn Cửu nói xong lại liếc mắt một cái nhìn Mạnh Hạo cười, xoay người cất bước rời đi.
Theo lão rời đi, mọi người Kim Hàn Tông đều lần lượt đứng dậy, Đường Thế Thương kia cũng mỉm cười hướng về Ngô Đình Thu và mọi người ôm quyền, mang theo chúng đệ tử đi rất xa rồi.
Trước khi đi, tên mập quay đầu lại, tội nghiệp liếc mắt nhìn một cái Mạnh Hạo, ánh mắt kia đem theo ấm ức, làm Mạnh Hạo nhìn thấy trong nội tâm cũng áy náy hơn, cũng đoán được, có lẽ thân phận của mình đã bị tên mập phát hiện.
Bên ngoài Tử Vận Tông vài thanh phi thoi trăm trượng gào thét mà đi trên bầu trời, ở trên những phi thoi này, Đường Thế Thương cùng với Sơn Cửu đại sư giờ phút này đang đứng ở cùng một chỗ, chăm chú nhìn về phương xa.
- Sơn Cửu đại sư, cứ như vậy đem Xuất Thần Đan thượng cổ kia cho bọn họ sao?
Đường Thế Thương chần chờ một chút, đem điều nghi vấn trong đáy lòng nói ra.
Sơn Cửu đại sư sau một lúc lâu trầm mặc, cất tiếng cười nhẹ.
- Xuất Thần Đan kia đã là phế phẩm, nó sớm đã bị lão phu nghiên cứu hoàn toàn rồi, huống hồ ngươi cho rằng…với nội tình của Đan Đông nhất mạch sẽ không có Xuất Thần Đan này sao.
Sơn Cửu đại sư chậm rãi nói.
Hai mắt Đường Thế Thương chợt lóe lên, trầm ngâm một lát gật gật đầu.
- Huống hồ, mục đích lần này ta tới Tử Vân Tông đã đạt được, chỉ là một Xuất Thần Đan, đáng giá.
Hai mắt của Sơn Cửu đại sư lộ ra ánh sáng kỳ dị, chậm rãi nói.
- À? Nhưng mà Đan Quỷ đại sư vẫn chưa hiện thân, sao Sơn Cửu đại sư lại nói mục đích đã đạt được?
Đường Thế Thương có chút không rõ, kinh ngạc hỏi.
- Ai nói ta đi đến Tử Vân Tông là muốn bái kiến sư tôn? Ở nơi đó sư tôn không có khả năng gặp ta. Lần này đi qua, nói chuyện đan dược chỉ là cái cớ, mục đích chính của lão phu, thực sự là muốn tìm lý do, đi xem vị Đan Đỉnh đại sư thần bí kia một cái.
Sơn Cửu đại sư cười ha hả, âm thanh tang thương, trong mắt lộ ra cơ trí.
Người có thể đem đan đạo tu đến loại cảnh giới này như lão, tâm trí dĩ nhiên cực cao.
- Đan Đỉnh đại sư? Người này...!
Đường Thế Thương sửng sốt, y đang muốn nói tiếp bỗng nhiên, hai mắt mạnh mẽ có rút lại, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, y ngẩng đầu lên lập tức nhìn về phía Sơn Cửu đại sư.
- Hay là…!