Ngã Dục Phong Thiên

Chương 291: Vạn chúng chú mục!




Sau một lúc lâu, Tống lão quái cắn răng một cái, dựa vào chút tin tưởng vô căn cứ với Mạnh Hạo, lão vung tay.

- Đánh!

Trong lúc nói, đám lão quái Nguyên Anh liền lấy Anh Quả của bản thân ra, hơn mười quả Anh quả đồng thởi xuất hiện, đủ có thể làm cho bất kỳ một tu sĩ Nguyên Anh nào đều động tâm không thôi. Có thể nói, so sánh với lúc trước, lúc này đã nhiều gấp đôi rồi.

Gần như trong lúc đám lão quái quyết định đánh cược, Mạnh Hạo đã hoàn toàn triển khai tốc độ, gần như đã đi được ba phần đại thụ. Mà đám người Vương Đằng Phi, khoảng cách với Mạnh Hạo chỉ có hơn mười trượng, giống như tùy thời đều có thể vượt qua.

Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, so với tạo hóa nơi này, hắn không để ý ai đạt được thứ nhất, hắn để ý chính là linh khí nơi này. Qua không bao lâu, Vương Đằng Phi đột nhiên ngửa mặt rống một phát, không biết y thi triển pháp thuật gì, toàn thân được bao phủ một tầng quang mang, tốc độ nhất thời bạo tăng. Trong chớp mắt đã trực tiếp vượt qua hơn mười trượng, vượt qua vị trí của Mạnh Hạo, còn đi trước gần một trượng.

Nhưng không đợi Vương Đằng Phi lộ ra vui mừng, một luồng uy áp làm cho y run rẩy, thậm chí làm cho hắn phun ra máu. Nếu không phải Mạnh Hạo đã vượt tới một trượng, khiến cho linh khí nơi này bị hút vào trong thân thể, làm cho uy áp tiêu tán, e là Vương Đằng Phi đã bị một bàn tay vô hình đánh ra, mạnh mẽ đánh rớt khỏi cây đại thụ.

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, cũng không liếc nhìn Vương Đằng Phi một cái nào, thân hình nhoáng lên, đi qua khu vực Vương Đằng Phi vừa phun ra máu tươi. Linh khí theo đó mà tiến vào trong cơ thể, tốc độ Mạnh Hạo thậm chí còn chậm lại, chờ sau khi hấp thu toàn bộ linh khí nơi này, hắn mới chậm rãi tiến lên.

Một màn này, làm cho bất luận kẻ nào đều không dám vượt qua, không dám tùy tiện vượt lên.

Kết cục vừa rồi của Vương Đằng Phi đã làm cho mười tên tu sĩ phía sau khiếp sợ. Những người này lộ vẻ cổ quái nhìn Mạnh Hạo, thậm chí tên mập cũng hít sâu một hơi, lộ ra bộ dáng khó mà tin được.

Ngay cả những tên tu sĩ tới gần trong khoảng thời gian ngắn đều không có kẻ nào dám vượt lên…

Tốc độ Mạnh Hạo chậm lại, bọn họ cũng bị ép không có biện pháp, chỉ có thể giảm tốc độ lại. Mang theo uất ức cùng bất đắc dĩ theo sau Mạnh Hạo. Một đám không phải là không có tâm tư, hiển nhiên bọn họ đang chờ đợi, chờ đến khi đến điểm cao nhất liền bộc phát thủ đoạn mạnh nhất của mình, tranh thủ vượt lên, cho dù là một trượng cũng là vượt trước.

Những tâm tư này, Mạnh Hạo đương nhiên rõ ràng, hắn vẫn bình tĩnh,không chút để ý. Thậm chí hắn còn dừng bước, chờ sau khi hấp thu hết linh khí tầng này mới lần nữa leo lên.

Sau Mạnh Hạo, dưới khoảng mấy trượng, mấy người không ngừng đuổi theo, rất nhanh, toàn bộ tu sĩ đều tập trung tại nơi này. Một đám bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo. Mạnh Hạo đi tới bước nào thì bọn họ mới lên được bước đó.

Cảnh tượng này làm cho ánh mắt toàn bộ thế giới đều nhìn lên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo như trở thành kẻ được chú ý nhất, không ai sánh kịp.

Thí luyện chọn rể của Tống gia lại trở thành nấc thang leo lên của một mình Mạnh Hạo, sau lưng hắn, chẳng những đám thiên kiêu các tông môn đều khó chịu, ngay cả những đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây cũng trở nên khó coi.

Duy chỉ có Tống lão quái thì càng lúc càng cười đắc ý hơn, nhìn Anh Quả trước mắt, trong lòng giống như đã xác định, tất cả đã gần như thuộc về mình rồi.

Toàn bộ lễ chọn rể, giờ phút này cực kỳ yên tĩnh, thần sắc Tống Giai cũng lộ vẻ cổ quái, nhìn Mạnh Hạo trong tầng mây xoáy. Dù kết quả cuối cùng lần này không phải là Mạnh Hạo, nhưng tại lần này, ấn tượng của Mạnh Hạo đã cực kỳ mãnh liệt giáng vào trong lòng Tống Giai. Hơn nữa, một màn chấn động cả sơn mạch Tống gia kia, còn khiến cho Tống Giai phải nhìn lại Mạnh Hạo, tất nhiên cũng đã không chú ý tới người khác nữa rồi.

Nhất định, sau này, cái tên Mạnh Hạo này sẽ được thiên kiêu năm tông ba tộc đều biết đến.

Nhất định, Mạnh Hạo, một thư sinh đến từ Triệu quốc, tại trong Nam Vực, có không ít đệ tử năm tông ba tộc biết được, làm cho toàn bộ Nam Vực đều nghe qua, trong thiên kiêu, có thêm một người, Mạnh Hạo!

Sau này, Mạnh Hạo từ một kẻ vô danh, trở thành được vạn người chú mục, có thể được nhiều người biết rõ. Nhất là những lời đồn cùng với Sở Ngọc Yên, sẽ như cuồng phong mà quét ngang toàn bộ Nam Vực.

Bị vô số nam tu sĩ ghen tị, đồng thời, cũng sẽ được vô số nữ tu sĩ chú ý, loại chuyện xấu giữa bốn mỹ nữ tu sĩ của Nam Vực được truyền ra đều hấp dẫn chú ý của mọi người.

Cùng lúc đó, có lẽ người biết về chuyện giữa Tử Vận Tông cùng Mạnh Hạo cũng sẽ nói ra một màn năm đó ở Triệu quốc, e là đến lúc đó, thanh danh của Mạnh Hạo sẽ càng thêm vang dội.

Mà trên thực tế, nếu mọi người biết mối thù truyền kiếp giữa Mạnh Hạo cùng Thanh La Tông, biết được truyền thừa Huyết Tiên cũng bị Mạnh Hạo lấy đi! Vậy, Mạnh Hạo sẽ liền trở thành tu sĩ được người Nam Vực chú ý nhất trong những năm gần đây, quét ngang thiên kiêu, lực áp Đạo Tử!

Mà nay, đó chỉ chút khởi đầu mà thôi, Mạnh Hạo chỉ mới bước vào Nam Vực.

Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo vẫn luôn bình tĩnh, bước chân chậm rãi, nhưng những tu sĩ sau hắn lại không ít người đã mất kiên nhẫn. Một thanh niên Tử Vận Tông cau mày, thấy Mạnh Hạo vẫn chậm rãi tiến lên như thế, rốt cục y không thể chịu được, y tự mình tiến lên trước.

Cùng lúc đó, y nâng tay vỗ lên túi trữ vật, tám cái phù lục lập tức bay ra, vờn quanh bốn phía. Trong nháy mắt, một quầng sáng xuất hiện, giống như là bảo hộ người này. Y thét dài một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng lên, chớp mắt đã vượt qua Mạnh Hạo, tiến lên khu vực phía trên.

- Đây là thiên kiêu trong Tử Vận Tông ta, Lưu Cao, tu vi không tầm thường, nhất là Bát Lục chi bảo kia, có thể gạt bỏ tám phần uy áp!

Tu sĩ Nguyên Anh Tử Vận Tông thản nhiên mở miệng, nhưng lão vừa nói xong sắc mặt lập tức liền trở nên vô cùng khó coi.

Chỉ thấy, khi tên Lưu Cao vừa tiến vào khu vực mà Mạnh Hạo chưa tiến vào, toàn thân y lập tức chấn động kịch liệt, sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình run rẩy, như bị một lực lớn đánh vào. Tại dưới ánh mắt của mọi người, tên tu sĩ này gầm nhẹ, như muốn thử cố gắng chịu đựng thì Mạnh Hạo ho lên một tiếng, nâng chân đơn giản nhấc lên, nhưng lại không tiến lên, chỉ ngẩng đầu chờ đợi.

Cứ như vậy, trong mấy cái hô hấp, tên tu sĩ Tử Vân Tông lai phun thêm một ngụm máu, tám tờ phù chú trước người cũng theo đó mà tan vỡ. Y kêu thảm một tiếng, thân hình trực tiếp rơi xuống, thiếu chút nữa đã rơi vào mặt biển. Thật vất vả y mới dừng lại được, mang theo sắc mặt tái nhợt, y lại leo lên, ánh mắt nhìn về Mạnh Hạo phía trước sau khi đi tới gần nhóm người, đã mang theo sợ hãi cùng kính nể.

Những người khác thì trầm mặc, một đám đưa mắt nhìn Mạnh Hạo. Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, sau đó hắn mới chậm rãi tiếp tục tiến lên.

Lúc này đã không còn kẻ nào dám tiến lên thử nghiệm, chỉ có thể bất đắc dĩ đi phía sau. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo đi trước, sau khi hút hết linh khí một tầng này, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã xuất hiện hơn bảy thành rồi.