Ngã Dục Phong Thiên

Chương 266: Cố nhân




Mạnh Hạo với sắc mặt như thường liếc Lão Tổ Lý gia đang suy yếu kia một cái, sau đó nheo mắt lại, thu hồi linh thức, lại ngẩng đầu lên nhìn miếng mỡ đông.

- Ngươi thích độ hóa người khác?

Mạnh Hạo hỏi.

- Không thích, ta không thích độ hóa, mà là khuyên bảo, biết không, là khuyên bảo.

Miếng mỡ đông nghiêm túc đáp.

- Trong mặt nạ này có một kẻ cả đời tà ác tới cực điểm, làm hết đủ mọi chuyện xấu, đạo đức suy đồi, bắt nạt kẻ nhỏ yếu, vô cùng đáng giận. Ta bắt giữ lão rồi vẫn luôn khuyên lão làm việc thiện, nhưng kẻ này pháp lực mạnh, ta không thể làm gì được…

Mạnh Hạo thở dài, hắn còn chưa kịp nói xong thì con vẹt do miếng mỡ đông biến thành đã mở to mắt, lộ ra cái vẻ nghiến răng nghiến lợi.

- Hắn dám, kẻ như thế phải bị ta độ hóa, đời này ta hận nhất kẻ xấu, ta phải độ hóa hắn!

Con vẹt miếng mỡ đông này kích động vô cùng, dường như vô cùng hưng phấn với chuyện độ hóa loại ác đồ này. Không đợi Mạnh Hạo nói gì thêm nó đã nhảy vọt vào trong mặt nạ huyết sắc của Mạnh Hạo.

Mới vừa vào, miếng mỡ đông này lập tức kêu lên.

- Đây đây đây… đây là Hoàng Tuyền Cửu Táng Phiên!!! Không ngờ đã mở ra tam vĩ, tà ác, thật là tà ác. Lão già nhà ngươi quả nhiên là hóa thân của tà ác, ta phải đại diện chính nghĩa độ hóa ngươi!!

Nói xong, miếng mỡ đông vọt tới trước mặt Lão Tổ Lý gia vốn đang ngẩn người, với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc bắt đầu kể lể.

- Ngươi như thế là không đúng, ngươi như thế là không có đạo đức, ngươi như thế là sẽ không có kết cục tốt đẹp…

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tranh thủ thu hồi mặt nạ huyết sắc này lại, thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt lại chợt lóe.

- Hoàng Tuyền Cửu Táng Phiên?

Mạnh Hạo như có suy nghĩ, nhoáng lên một cái đang định bay lên, thì đột nhiên chui xuống dưới rừng, ẩn mình trong đó, cũng thu tu vi lại, không để lộ chút nào. Rồi hắn ngẩng đầu lên, híp mắt lại.

Tuy tu vi đã tới Trúc Cơ trung kỳ, với cảnh giới Trúc Cơ thì Mạnh Hạo đã đạt tới trình độ có thể tranh tới với Đạo tử, nhưng hắn không có gốc rễ, nơi đây lại là vùng giáp ranh của Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông nên cần phải cẩn thận, không thể bỏ mặc tất cả được.

Đây là điều mà Mạnh Hạo vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cũng chỉ thời gian mười hơi thở sau, trên bầu trời có những cây cầu vồng bay vọt qua đây. Những cây cầu vồng này có chừng vài chục, mà đám người bên trong chân đạp phi kiếm, trông khí vũ hiên ngang, mặc cùng một loại y phục, bay qua nơi nào bầu trời nơi ấy ầm vang.

Phía trước vài chục người này có ba người là dễ gây chú ý nhất. Ba người này đều mặc y phục màu xanh mang theo màu trắng, lưng đeo vỏ kiếm, kiếm quang dưới chân lóe lên, khiến người ta cảm thấy kiếm quang này sắc bén như có thể mở ra hư vô.

Trong ba người này có một người thoạt trông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy uy nghiêm, tu vi lại cao cường, đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ gần với Giả Đan. Khuôn mặt như vậy, nhưng tóc đã hoa râm, lúc này đang bay phất phới trong những mái đầu đen kia.

Sau người này có một thanh niên tuổi hơn ba mươi, thanh niên này môi hơi mỏng trông hơi khắc nghiệt, đôi mắt đan phượng lóe lên hàn quang, dẫu cho tuấn mỹ bất phàm nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng vô tình. Mà kiếm dưới chân y lại hàn khí bức người, tu vi Trúc Cơ trung kỳ khiến lúc thanh niên này bay cũng tỏa ra khí thế không kém.

Người cuối cùng trông tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng rõ ràng là đầy chính khí, cho dù tu vi mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ nhưng ánh mắt ngời ánh sao kia cũng khiến người này trông như mang theo vẻ chính trực ngay thẳng.

Mạnh Hạo vừa nhìn thấy người đó thì ánh mắt hiện lên chút hồi ức, người đầy chính khí này chính là vị đại sư huynh khi Mạnh Hạo còn ở Kháo Sơn Tông, sau bị Nhất Kiếm Tông đưa đi.

Mấy năm không gặp, ngày hôm nay gặp ở nơi đây, Mạnh Hạo thấy Trần Phàm thì nhớ tới năm đó, dường như là đã quá xa. Nay Kháo Sơn Tông không còn, Triệu quốc cũng đã biến mất, không biết người trước mặt có còn như ngày xưa không.

Mạnh Hạo im lặng, hắn đã nhìn ra hơn chục người này là đệ tử Nhất Kiếm Tông, đệ nhất đại tông ở Nam Vực này. Mà Nhất Kiếm Tông xuất hiện ở nơi đây, Mạnh Hạo cũng không thấy bất ngờ gì. Dù sao nơi đây là nơi tiếp giáp giữa hai tông môn là Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông.

Mà nghe người Tiếu gia thì Mạnh Hạo biết Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông xung đột không ngừng, thi thoảng lại có trận chiến.

Cho đến khi đám người này đi xa, Mạnh Hạo đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên nhìn lên bầu trời.

Không bao lâu, lại có vài chục cây cầu vồng huyết quang phút chốc gào thét vụt qua nơi này vói tốc độ cực nhanh, cuốn lên gió lùa xuống núi rừng khiến cây cối lao xao, cũng có nhiều ảo ảnh cự thú khổng lồ đằng vân giá vụ bay vọt phía trên những cây cầu vồng kia.

Đám tu sĩ trong cầu vồng kia sắc mặt âm trầm, ánh mắt đều toát lên vẻ tiêu sát, khiến sát khí lượn lờ bốn phía như ngưng tụ lại, lại bị cự thú trên bọn họ không ngừng nuốt vào, rồi gầm lên những tiếng kinh thiên.

Những người này chính là đệ tử Huyết Yêu Tông, bọn họ bay đi với tốc độ cực nhanh, cũng chỉ thời gian vài hô hấp đã biến mất khỏi tầm mắt Mạnh Hạo. Theo phương hướng bọn họ đi thì đúng là đang đuổi theo đám tu sĩ Nhất Kiếm Tông.

Những người này phóng đi rồi, Mạnh Hạo mới đi ra khỏi rừng núi bên dưới. Nhìn phương hướng mà tu sĩ Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông bay đi, Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, không bay lên mà âm thầm chạy theo trong núi rừng này.

Ước chừng hai nén hương trôi qua, Mạnh Hạo đang lao đi như tên bắn thì nghe được những tiếng nổ vang lên từ phía trước. Hắn lại càng lao đi nhanh hơn, không quá bao lâu thì thấy giữa không trung cách đó không xa, hai nhóm người của Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông đang đấu pháp giết chóc lẫn nhau, tiếng nổ vang vọng, từng gợn sóng khuếch tán, cũng có tia sáng của thuật pháp bùng lên.

Người của Nhất Kiếm Tông, một thanh kiếm chính là sinh mệnh của tu sĩ, sắc bén vô cùng. Mà thuật pháp của Huyết Yêu Tông thiên biến vạn hóa, không phải huyết sắc làm chủ, mà là rất nhiều thủ đoạn. Nhất là đám ảo ảnh cự thú kia dường như mạnh vô cùng, cho dù chỉ có ba con nhưng luôn lao ra, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể tới gần chút nào.

Nhưng hai nhóm người này không có Kết Đan, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Giả Đan, hầu hết đều là Trúc Cơ. Lúc này chém giết, huyết quang lóng lánh, Mạnh Hạo đã thấy được vài kẻ rống lên bỏ mình, mắt thấy Huyết Yêu Tông như đang chiếm thế thượng phong, đúng lúc này, vị tu sĩ Giả Đan của Nhất Kiếm Tông kia mắt bỗng lóe hàn quang.

- Nhất Kiếm Trận!

Y vừa nói thế, đám đệ tử Nhất Kiếm Tông xung quanh, bao gồm cả Trần Phàm, lập tức vòng quanh người này. Từng đạo kiếm quang bắn vọt lên, mà có thể thấy bằng mắt thường kiếm quang ngưng tụ lại một chỗ, rõ ràng đã hình thành bóng kiếm lớn chừng trăm trượng, trực tiếp chém tới ba con cự thú kia.

Tiếng ầm vang vọng khắp bốn phương tám hướng, ba con cự thú kia toàn thân run bần bật, rống lên những tiếng không cam lòng, thân thể vỡ tan. Lúc này đại kiếm tản ra, hóa thành mấy trăm kiếm quang bắn tới đám đệ tử Huyết Yêu Tông còn sót lại. Mà có vài chục đạo kiếm quang lại nhằm thẳng xuống mặt đất, tới nơi Mạnh Hạo đang ẩn thân.