Ngã Dục Phong Thiên

Chương 224: Địa phương cực yểm!(2)




Nhưng cửa đá kia lại không hề bị đánh nát, tựa như có một loại dị lực nào đó, cứ dần khiến cho chúng dung hợp lại với nhau, một lần nữa biến thành cánh cửa đá ngăn trở tại nơi này.

Nhưng khi cửa đá bị đánh vỡ một lần nữa, hắn cũng nhìn thấy, ở phía sau, có hơn hai trăm tu sĩ, đang ngồi đả tọa, lúc này toàn bộ đều đứng lên. Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm một hạt châu, phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến cho cánh cửa đá kia lại chậm rãi hồi phục nguyên dạng.

- Vãn bối Liễu Võ, bái kiến Lão Tổ.

Khi thanh niên này lên tiếng thì Tử La Lão Tổ và mỹ phụ kia cũng đã đi qua cửa đá, ống tay áo hai người cùng phất lên, tốc độ khép lại của cửa đá cũng chậm lại không ít.

Ngay sau đó, tất cả mọi người kể cả Mạnh Hạo cùng lao thẳng về phía trước nhanh hơn, cho dù là vui hay không vui cũng phải nhanh chóng mà đi qua, bởi phía sau ngàn người này cũng chính là ba vị Kết Đan lão quái của Thanh La Tông, bọn họ đi cuối cùng cho nên kẻ nào dám rời đi sẽ bị xử lý ngay lập tức.

Đi qua cửa đá, con đường phía sau khá là quỷ dị, lại có thêm bốn cánh cửa đá xuất hiện, cũng thấy được số lượng đệ tử Thanh La Tông về sau càng ít.

Mạnh Hạo ngừng lại, nội tâm càng thêm cẩn thận, bởi Thanh La Tông tra xét nơi này hiển nhiên là đã che dấu, nói là ít không bằng là càng nhiều mới đúng.

- Những cửa đá này tựa như là khóa của nơi này, nơi đây...

Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn về phía trước, nhưng rất nhanh hắn ngừng bước, không chỉ một mình hắn, mà toàn bộ mọi người đều như vậy, đưa mắt nhìn về phía trước.

Ở phía trước bọn hắn có một đại môn màu đen, nó không phải dùng đá mà dùng kim thiết tạo thành, được khảm vào giữa hai mặt nham bích, cánh cửa màu đen phát ra quang mang màu đen, nhất là lúc này bên trên đó còn có một gương mặt to lớn, đôi mắt của nó đang nhắm lại, tựa như đang ngủ say vậy.

Nhưng khi mọi người tới gần thì hai đôi mắt bỗng nhiên mở ra, gầm nhẹ lên một tiếng, âm thanh vang vọng, ầm ầm đánh tới, khiến cho toàn bộ tu sĩ nơi này, kể cả Tử La Lão Tổ cũng không khống chế được mà phun ra một ngụm tiên huyết.

Mạnh Hạo cũng như vậy, máu tươi của hắn trong nhất thời phun ra, khiến cho nơi này tựa như một huyết hà, cuối cùng bị mặt người kia hút một cái, hút xong thì khẽ ợ một cái..

- Theo chỉ lệnh của đại nhân, trông coi nơi chí yểm, các ngươi không có tín vật, thì không thể vào... Ử, sao lại là các ngươi chứ?

Âm thanh của nó tựa như lôi đình nổ vang, Tử La Lão Tổ với mỹ phụ đều cung kính, ôm quyền, cúi đầu thật sâu, Tử La Lão Tổ lấy ra một đoạn ống trúc, phóng ra một tấm da, trải nó ra, bày ra trước mặt gương mặt kia.

Khi nhìn thấy tấm da này thì Mạnh Hạo co rút hai mắt lại, bởi thứ đó mang lại cho hắn một cảm giác như là thân ảnh quỷ dị kia, giống hệt như nhau vậy.

Thậm chí trong chớp mắt này, từ trên tấm tàn da này lại có một con mắt ảo ảnh, tựa như liếc nhìn Mạnh Hạo một cái vậy.

Ánh mắt Mạnh Hạo chạm phải con mắt kia, đồng tử có chút co lại.

- Thứ ấy chỉ có thể dùng một lần, các người lúc trước đã dùng qua...

Khuôn mặt khổng lồ kia khẽ ngáp, đang nói thì phía sau bỗng nhiên có tiếng người kêu lớn, Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn, thì pho tượng được mọi người đưa tới, lúc này đã tan ra, biến thành ba đoàn hắc vụ sau đó bên trong có ba vị lão giả lượn lờ, chính xác là ba vị lão giả ở trên đài ở phía dưới lòng đất của Thanh La Tông!

Ba người bọn họ lập tức biến vào bên trong hắc vụ, xuất hiện ngay phía trước mặt gương mặt kia.

Trong nháy mắt liền dung nhập vào nó, khiến cho khuôn mặt khổng lồ bị vặn vẹo, dần dần làm cho cái miệng kia phải mở to ra.

- Mau đi vào, ba người lão phu chỉ có thể kiên trì được nửa nén nhang thời gian mà thôi!

Thanh âm tang thương truyền ra, tựa như từ hoàng tuyền đi tới vậy, trực tiếp làm cho tâm thần mọi người chấn động.

Nhưng không chờ Tử La Lão Tổ an bài mọi người đi vào thì, từ đột nhiên từ bên trong cái miệng lớn kia, có một thân ảnh tựa nhưng đang thiêu đốt tu vi, thừa dịp cái miệng kia mở ra, thì vọt ra ngoài. Đó là một nam tử trung niên, nhưng lúc này chỉ có một nửa người, có thể thấy được xích đan đang thiêu đốt cơ thể, tóc tai bù xù, bộ dáng điên cuồng, vừa lao ra vừa kêu gào thảm thiết.

- Đều chết hết rồi, mọi người đều không được, đều chết hết rồi... Ha ha ha, đều chết hết rồi...

- Là Trịnh trưởng lão!

- Là hắn! Ta nhớ được Trịnh trưởng lão mấy ngày trước rời đi, giờ này lại biến thành thế này...

Từng âm thanh ồ vang lên, đều là từ đám đệ tử Thanh La Tông truyền ra, hiển nhiên bọn họ nhận ra được thân phận của vị nam tử trung niên này. Tạ Kiệt đầy vẻ cả kinh, thần sắc biến hóa, Hàn Bối thì khẽ nheo mắt, trong đó có một đạo quang mang khẽ đảo qua, còn có tên thiên kiêu bên trên la bàn tử sắc kia cũng thay đổi sắc mặt.

Kẻ điên khùng kia vừa lao ra, lại còn có những lời nói khủng bố đến như vậy, thực sự làm cho mọi người nơi này trong một khắc đều cảm thấy tâm thần chấn động không thôi.

Nhất là tiếng kêu thảm thiết kinh người này, bởi nam tử trung niên này trong thể nội có xích đan, có nghĩa gã là lão quái Kết Đan, mà lại có thể thê thảm tới như vậy, hơn nữa gã còn phát điên thì không có ai có thể tưởng tượng được phía sau cánh cửa đá kia, là thứ gì.

Câu nói kia cứ truyền đi, quanh quẩn khắp nơi, đều chỉ còn ba chữ “đều chết hết”. Tựa như một dòng nước vô hình, cứ chảy, cứ xói mòn vào lòng người mãi không tiêu tan.

Đám đệ tử Thanh La Tông cũng còn đỡ, dù sao bọn họ cũng ở trong tông môn, chí ít cũng biết được ít nhiều thông tin, nhưng đám tán tu Trúc Cơ như Mạnh Hạo thì từ khi cửa đá kia mở ra, cộng thêm hai trăm tu sĩ nữa gia nhập, lúc này toàn bộ đều cảm thấy đại biến.

Một cỗ cảm giác tử vong vô hình tựa như trong chớp mắt lan tràn từ vị lão quái Kết Đan đã phát điên kia bao phủ toàn nơi này.

Ngay khi vị nam tử trung niên kia nói xong, thì thân hình gã cũng thoát ra khỏi cánh cửa, hai mắt Tử La Lão Tổ bỗng lóe lê quang, thân hình chợt lóe về phía trước, một bước đi tới bên cạnh vị Trịnh trưởng lão này, bàn tay nâng lên khiến cho thiên địa thất sắc, thân thể Trịnh trưởng lão bỗng dưng không thể khống chế được, dần đi tới trước mặt Tử La Lão Tổ. Chớp mắt đã bị Tử La Lão Tổ vỗ lên thiên linh.

Một vỗ kia tựa như kinh thiên động địa, khiến cho toàn thân Trịnh trưởng lão rung lên bần bật, trong mắt lộ ra vẻ thanh tỉnh, xích đan trong cơ thể đang thiêu đốt cũng dần tắt.

Thần trí dần thanh tỉnh, thì Trịnh trưởng lão cũng chưa kịp nói cái gì, Tử La Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, một cỗ hắc phong gào thét, cuồn cuộn nổi lên, đánh thẳng vào người Trịnh trưởng lão.

- Loạn ngôn, niệm tình ngươi là trưởng lão, cho nên cứu về tính mệnh của ngươi, phạt ngươi quay về bế quan trăm năm!

Tử La Lão Tổ ra tay thực dứt khoát, chỉ một chưởng đánh ra mà tạo ra được uy áp mạnh mẽ, khiến cho đám tán tu Trúc Cơ cũng phải kinh hãi không thôi.