Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1845: Chờ sau khi ta lớn lên




Đại lục thứ hai, phân thân đời thứ tám của Mạnh Hạo sinh ra.

Dường như có duyên phận đặc thù với tuyết, mỗi một đời mở ra cùng kết thúc, đều là giữa trời tuyết rơi, lần này cũng không ngoại lệ. Trận tuyết rơi vào mùa đông ở đại lục thứ hai này, từ một chỗ trong sơn trại, tiếng trẻ con khóc to truyển ra.

Chưa hẳn là một tên sơn tặc, không phải Đại đương gia hay Nhị đương gia, bởi vì mẹ hắn, mới là Đại đương gia của trại này.

- Ta cũng muốn thành một tên sơn tặc!

Đây là lời nói của Lý Hạo bảy tuổi. Hắn nghiêm túc hướng về cha mẹ phát ra tiếng reo hò đầu tiên trong cuộc sống.

Kết quả lần reo hò này, chính là hắn bị mẹ hắn đánh ba ngày.

Hắn còn có một ca ca. Ca ca hắn là một sơn tặc, lập chí hướng đem trại nhà mình phát dương quang đại, cũng được cha mẹ hắn đồng tình, dĩ nhiên thành thiếu trại chủ.

Mà nhiệm vụ của Lý Hạo, từ từ lớn lên, trong quá trình sinh trưởng, hắn được cha mẹ bên kia đưa tới một nha hoàn, hắn dần hiểu rõ, nhiệm vụ của mình chính là tiếp nối dòng họ con cháu, khiến trời đất này vĩnh hằng thuộc về con cháu Lý gia bọn họ.

Đây là một sứ mệnh quang vinh, hắn cảm thấy áp lực rất lớn. Từ nhỏ, cha mẹ hắn chính là giáo dục hắn như vậy, mà mỗi một lần hắn thực hành cái sứ mệnh này, hắn đều thấy ca ca hắn nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp mà lại hâm mộ.

Sứ mệnh như vậy, ánh mắt như vậy, khiến cho Lý Hạo vui vẻ trong lòng, càng nỗ lực, đến cuối cùng dĩ nhiên trở thành mục tiêu trong cuộc sống khi hắn bảy tuổi.

- Ta không cần làm một tên sơn tặc, mà muốn nối dòng con cháu Lý gia, truyền khắp cả Vương triều. Ta muốn khiến cả trăm năm sau, cả dân cư trong Vương triều, Lý gia ta chiếm cứ một phần.

- Ta muốn khiến cả mấy trăm năm sau, cả nam nam nữ nữ ở Vương triều, mỗi người khi gặp nhau sẽ sinh ra tình huynh đệ tỷ muội cảm động.

Lời reo hò này, khiến cha mẹ hắn sợ ngây người, cũng rung động ca ca hắn, thậm chí tất cả mọi người trong trại đều bị giật mình.

Lý Hạo rất thỏa mãn biểu hiện của mọi người. Hắn cảm thấy sứ mạng của mình rất nặng, vì thế bắt đầu từ hôm đó, hắn quyết chí tự cường, bắt đầu nghiên cứu các loại tư liệu, bắt đầu tìm hiểu một chút đồ họa lưu truyền từ xưa đến nay...

Tăng cường tự thân rèn luyện, se duyên hành động thực tế với những nha hoàn bên cạnh, khiến cho công phu của mình càng ngày càng tinh trạm. Cho đến khi hắn 20 tuổi, hắn thành công khiến cả trại sinh cho hắn năm mươi chín đứa bé.

Một khắc kia, hắn nhìn bầu trời, hắn đứng trên ngọn núi, chảy xuống nước mắt tự hào mà cảm động.

Hắn cảm giác mình là côn bằng, vì sơn trại này mà giống như côn bằng bị cột cánh lại, vì lời thề và sứ mệnh lúc trước, hắn lựa chọn ly khai sơn trại, rong ruổi trong thiên hạ này.

Đối với chuyện này, cha mẹ hắn cho là hắn điên... Ca ca hắn khi nhìn về phía hắn, cũng mang sự kính sợ, nhưng những điều này hắn không cần. Hắn cảm thấy thân nhân không hiểu sứ mạng của mình.

- Bọn họ không biết, một người có thể biến đổi thế giới, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là một nam nhân, một nam nhân rắn chắc mà tinh lực thịnh vượng, đó là là ta... Lý Hạo!

Vì thế trong một đêm, hắn một mình ly khai sơn trại, mang lý tưởng của hắn đi ra ngoài núi.

Thế giới bên ngoài núi khiến Lý Hạo mở rộng tầm mắt, khiến hắn cảm thấy sứ mạng của mình nặng hơn. Thậm chí đi qua mỗi một bầu trời, hắn đều cho rằng mình đang lãng phí sinh mạng.

Vì thế trước tiên hắn bắt đầu từ một trấn nhỏ dưới chân núi. Mà bề ngoài tuấn tú của hắn, còn có một đôi mắt tựa hồ rất có mị lực cũng khiến cho hắn thành công triển khai sứ mệnh tại trấn nhỏ này.

Chỉ là hắn cũng không có nghĩ tới, sứ mệnh này quá khó khăn. Qua 20 năm khó khăn, đến lúc hắn 40 tuổi, thậm chí từng tạo ngộ đuổi giết, hắn mới miễn cường tại trấn nhỏ này sinh ra 107 đứa bé.

Đúng lúc này, hắn cảm giác tinh lực mình còn thịnh vượng, vì thế hắn đi khỏi trấn nhỏ này... đến một trấn nhỏ khác.

"Không quan trọng, thôn trấn tuy nhỏ, nhưng ước mơ của ta rất lớn." Lý Hạo an ủi mình, ở trấn nhỏ thứ hai đó, hắn nghĩ hết thảy các biện pháp, tiêu xài tài phú tích lũy hai mươi năm trước, rốt cục qua hai mươi năm sau, hắn thành công để 178 đứa bé sinh ra tại trấn thứ hai này.

Một khắc kia, hắn chảy xuống nước mắt tiếc nuối, nhưng hắn vẫn cắn răng, cho dù đã 60 tuổi, cũng như cũ mang theo các con thành niên của hắn, còn có các cháu thành niên, hợp thành đại quân gia tộc, sát hướng đến chỗ xa hơn.

Đó là... ra ngoài 19 dặm, ở trấn nhỏ trong mảnh rừng núi này.

Lần này, Lý Hạo được an ủi. Những con cháu kia của hắn, từ nhỏ hắn liền cho bọn họ quán thâu lý tưởng của mình, thời khắc này hắn đột nhiên cảm giác được, tự mình có lẽ sứ mệnh sẽ không xong được, nhưng các tôn nhi của hắn, sẽ tiếp tục cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ quang vinh mà vĩ đại này.

Nơi trấn nhỏ thứ ba này, hắn cùng nhi tôn của hắn, chỉ trong ba năm, liền chiếm cứ toàn bộ. Giờ khắc này, Lý Hạo cười to. Hắn không tiếp tục đi ra ngoài, mà khiến nhi tôn của hắn, dùng tốc độ này phát triển toàn quốc.

Vì thế, từng con cháu bị hắn quán thâu tư tưởng từ nhỏ, mang sứ mệnh đi khỏi chỗ thôn trấn này, đi đến những địa phương khác. Mười năm sau, lan tràn bốn phương tám hướng, thậm chí hàng năm đều có con cháu lớn lên, mang sứ mệnh mà đi.

Lại qua mười năm, Lý Hạo hơn 80 tuổi, nhi tôn của hắn dĩ nhiên đã bao trùm các ngành các nghề cả Vương triều mà chính hắn của không biết. Bất quá hắn cảm thấy, mấy ngàn mấy chục ngàn người như vậy là đủ rồi.

Hắn rất vui vẻ, vì thế sống còn lâu hơn, cho đến khi lại qua đi 15 năm, khi hắn gần trăm tuổi, Lý Hạo hợp thành gia tộc, dĩ nhiên đã lớn đến trình độ kinh người. Đó là quy mô mấy trăm ngàn người, nếu như có thể tập hợp chung một chỗ, có thể hợp thành một vương quốc nhỏ.

Giờ này tuy rằng phân tán các nơi trong toàn quốc, nhưng như vậy mới đáng sợ.

Mặc dù hắn cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng cho đến một năm mùa đông kia, tuyết rơi xuống, mang đi sinh mạng của hắn, hắn vẫn thõa mãn như cũ, tự hào như cũ.

"Cả đời này của lão phu, không giống bình thường, là chú định sẽ phát triển Vương triều, biến đổi thế giới, bởi vì là một một người... có thể biến đổi hết thảy" Lý Hạo trước khi chết, cười to ba tiếng, nhắm mắt tắt hơi.

Chuyện này chân thân Mạnh Hạo biết được, nếu hắn không phải đang bên cạnh đóa hoa sắp nở rộ, không thể rời đi, thời khắc này nhất định sẽ về Thương Mang Tinh ngăn trở hết thảy chuyện đã xảy ra.

Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, phân thân bảy đời trước đều bình thường, không ngờ đời thứ tám này lại bạo phát ra chuyện hoang đường như vậy. Cũng may, phân thân chuyển thế sau thân thể, cùng Mạnh Hạo nơi này không có bất kỳ liên hệ nào.

Thân chuyển thế, chỉ là hồn.

Sau khi kết thúc đời thứ tám hoang đường này, ở đại lục thứ nhất, phân thân Mạnh Hạo đời thứ chín mở ra, chân thân Mạnh Hạo nơi này bỗng có chút bận tâm. Hắn không biết sau khi phong ấn kết thúc, một đời phân thân cuối cùng này, sẽ xuất hiện chuyện gì.

Nhưng sau khi hắn trầm mặc, cũng lựa chọn không đi quấy nhiễu, cảm thụ phân thân nơi đó, cuối cùng đời thứ chín này cũng từ từ triển khai. Nhưng sau khi đời thứ chín triển khai, chân thân Mạnh Hạo nơi này bỗng nhiên biến đổi thần sắc, chợt đứng lên, thần sắc động dung, lộ ra giật mình.

Hắn phát hiện, đời thứ chín này, cũng với đời thứ hai đến đời thứ tám trước đó hoàn toàn bất đồng. Mấy đời kia đều là hồn luân hồi, thân thể không thuộc về Mạnh Hạo, chỉ là hồn đã trải qua.

Mà đời thứ chín này, trong nháy mắt lúc triển khai, Mạnh Hạo lập tức nhận ra, đời thứ chín này không ngờ cùng phân thân đời thứ nhất Phương Mộc, rồi cùng huyết mạch của mình biến thành. Thay vì nói phân thân đời thứ chín, không bằng nói đây là phân thân của chính mình!

Hồn là của mình,thân thể huyết mạch cũng là của mình, cùng với mấy đời trước hoàn toàn khác nhau. Chuẩn xác mà nói, dường như là phân thân của mình, tại lúc thượng tọa Siêu Thoát Lộ khô héo, hồn theo năm tháng đã trải qua luân hồi liên tiếp, tại đời thứ chín này, thân thể lần nữa ngưng tụ xuất lai. Giống như năm đó, đứa trẻ Phương Mộc trôi trên sông kia cùng với Mạnh Hạo đồng nguyên, họ chính là một người.

Cái loại cảm giác này, khiến Mạnh Hạo giật mình, đồng thời hô hấp dồn dập.

Nhưng chút ít này còn không coi vào đâu. Ngay sau đó, Mạnh Hạo phát hiện, cảm ứng của hắn cùng phân thân đời thứ chín trong chớp mắt, không ngờ mơ hồ đi, chỉ còn lại một sợi tơ trong suốt để liên hệ.Ngoài ra, hết thảy phân thân, đều mơ hồ, khiến cho Mạnh Hạo không thấy rõ trạng thái của phân thân đời thứ chín này, cũng không thể nào biết được chuyện bên người phân thân đời thứ chín này.

"Đời thứ chín, một đời trọng yếu nhất, mấu chốt nhất, cho nên mới phải xuất hiện biến hóa như thế sao..." Mạnh Hạo rất nhanh hiểu rõ, khi trầm ngâm. Hắn có chút không yên lòng, đang muốn về Thương Mang Phái, nhưng ngay lúc này, hắn sờ lên đóa hoa khổng lồ, đột nhiên nở rộ!

Theo sự nở rộ, khí tức của mảnh vỡ gương đồng cuối cùng từ bên trong truyền ra. Chân thân Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau hắn hít sâu một hơi.

"Phân thân nơi đó, nếu ta không đi quấy nhiễu vẫn luôn tiến hành bình thường, có lẽ đi quấy rầy ngược lại còn bất lợi hơn, mà mảnh vỡ gương đồng này, lần này nếu không lấy, không biết còn phải chờ bao lâu nữa" Trong trầm ngâm, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, sau một phen thôi diễn, không chần chờ nữa, xoay người nhoáng lên một cái, bước chân vào trong đóa hoa to lớn kia.

Hết thảy phân thân, nếu ban đầu cũng chưa từng quấy nhiễu, như vậy kết thúc một đời cuối cùng, Mạnh Hạo cũng lựa chọn hoàn toàn buông tay!

Cùng lúc đó, trên đại lục thứ nhất, tại một chỗ đô thành.

Thành này tuy lớn, nhưng vì vắng vẻ nên dân cư không quá nhiều. Một năm gió tuyết này, một đôi vợ chồng thành khẩn cầu xin từ trong miếu đi ra.

Bọn họ thành thân nhiều năm, nhưng thủy chung vẫn không có con nối dõi, vì thế thường xuyên đến đây cúng bái với dáng vẻ thành kính tại tòa miếu cầu tử này. Nhất là gần đây, tuổi càng lớn dần, bọn họ càng lo lắng, chuyện này cũng đã tìm lang trung, nhưng lại không có cách nào giải quyết.

Mang sầu lo, hai vợ chồng trên đường về nhà đều trầm mặc. Khi đi tới, bọn họ đột nhiên nghe được tiếng trẻ con khóc, hai người sửng sốt. Men theo tiếng khóc, tìm được một nơi dưới chân tường, là một đứa con nít.

Hai người vội vàng ôm lấy, nhìn bốn phía, khi đau lòng nhìn đứa trẻ này, lại thấy được trong mắt đứa trẻ này tái nhợt. Bọn họ sợ run, sau khi trầm mặc liền hiểu rõ, đây là một hài tử bị vứt bỏ vì sợ mất mặt.

Bởi vì đứa trẻ này bẩm sinh đã mù lòa.

Sau trầm mặc, hai vợ chồng này lựa chọn đem đứa bé ôm về nhà. Bọn họ cảm thấy, đây là trời cao tặng hài tử cho bọn họ.

Mặc dù đứa trẻ này đã chú định cả đời không thấy được bất kỳ hào quang nào, thế giới trong đôi mắt hắn vĩnh hằng là hắc ám, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như cũ, trở thành cha mẹ hắn, cho hắn kỳ danh Tiểu Bảo, cho hắn sự ấm áp của gia đình cùng tình yêu của cha mẹ.

Tiểu Bảo lúc nhỏ, hắn không biết chỉ mỗi mình là đặc thù. Hắn nghĩ rằng... thế giới này, chính là màu đen.

Hắn nghĩ đến tất cả mọi người, đều cũng giống như mình, mà hắn cũng không biết, cái gì gọi là... ánh mắt.

Trời cao che hạ mành trước mặt của hắn, đắp lên thế giới của hắn, nhưng lại cho hắn một đôi tay linh hoạt, còn có một tính cách bình tĩnh.

Từ nhỏ, cha mẹ hắn đối với hắn đều dành một lòng thương yêu rất đặc biệt, giúp đỡ hắn đi bộ, cho dù khi hắn bốn năm tuổi, cũng như cũ có hai cánh tay cha mẹ giúp đỡ hắn.

Hắn rất vui vẻ, rất ấm áp, hắn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này

Hắn cảm nhận được ánh mặt trời rơi vào trên mặt mình, liền sẽ hỏi.

- Phụ thân, mẫu thân, cái gì ấm như vậy?

- Đó là ánh mặt trời, là mặt trời.

- Mặt trời?

- Một quả cầu lửa rất lớn, ở trên trời...

- Con có thể sờ một cái sao? Còn có hai người làm sao mà biết được?

-... Tiểu Bảo ngoan, ngươi... hai mắt bầu trời đang nhắm nghiền, cho nên ngươi không thấy được... chờ ngươi sau khi lớn lên, liền có thể thấy được.

Hắn nghe được tiếng kêu của chim chóc, cũng hỏi.

- Đó là cái gì đang kêu?

- Là chim chóc.

- Mẫu thân, chim chóc hình dạng thế nào?

- Có cánh, có thể bay trên bầu trời...

- Vâng, con biết, chờ sau khi con lớn lên, con cũng có thể thấy được, có phải hay không. Phụ thân và mẫu thân lúc nhỏ cũng không thấy được, con hiểu.

Thanh âm như vậy, giọng điệu như vậy, với thanh âm non nớt kia khi phát ra, tâm cha mẹ hắn đau nhói, ôm lấy đứa trẻ, yên lặng giữ lại nước mắt.

Nhưng đứa trẻ này không biết, hắn vẫn khoái nhạc như cũ, rất hạnh phúc, chỉ là đáy lòng hắn đối với hai chữ lớn lên này, rất mong đợi.

Nhưng cho đến một ngày, hắn nghe được tiểu tử bạn hàng xóm, mắng hắn là người mù. Hắn sửng sốt, hắn không biết cái gì là người mù.

Đêm hôm đó, hắn nằm trong ngực mẫu thân sắp sửa đi ngủ, nhẹ giọng hỏi.

- Mẫu thân, cái gì là người mù?

Một khắc kia, hắn cảm thấy thân thể mẫu thân run rẩy, cảm thấy nước mắt rơi vào trên mặt mình. Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, vuối ve mặt mẫu thân, rất ôn nhu, rất ôn nhu, vì bà lau đi nước mắt.

- Mẫu thân, đừng khóc...... Bảo nhi sau này không hỏi nữa. Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, từ đó về sau, cả đời này, hắn cũng sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa.