Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1835: Trên Siêu Thoát Lộ




Siêu Thoát Lộ, trên thực tế cũng không phải là một con đường.

Chỗ này là một khu vực vô cùng đặc thù, thậm chí người nhìn thấy, trải qua hết thảy ở chỗ này, đều rất khó nói với người khác, dường như có một loại pháp tắc hạn chế, không cho phép nói lộ ra chuyện ở nơi này.

Ngay khoảnh khắc bước chân vào cái khe nứt bầu trời, đi vào Siêu Thoát Lộ, Mạnh Hạo nhìn thấy một cây đèn.

Một cây... đèn đồng thau.

Gần như giống nhau như đúc với cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn...

Chỉ là cây đèn đồng thau này quá lớn, lớn đến không cách nào hình dung, thậm chí vượt qua Thương Mang Tinh, chiếm cứ trong thế giới tinh không này, khiến người ta vừa nhìn thấy, tâm thần không nhịn được nổ vang lên.

Siêu Thoát Lộ, chính là... cây đèn đồng thau này.

Nó đang bùng cháy, chia làm ngoài ngọn lửa, trong ngọn lửa, trung tâm ngọn lửa... Dường như tạo thành ba thế giới bất đồng, tia sáng bao trùm bốn phương tám hướng, chiếu rọi phiến không gian đặc thù bên trong khu vực này.

Nơi này quá rộng lớn, cây đèn đồng thau này cũng quá to lớn, trừ ánh lửa ra, thân cây đèn đồng thau ở trong mắt Mạnh Hạo cũng là một mảng thế giới kinh người.

Mạnh Hạo trầm mặc. hắn ngắm nhìn cây đèn đồng thau to lớn kinh người này, hắn nghĩ tới đầu tiên, là cây đèn đồng thau trong cơ thể bổn tôn.

Sau đó, Mạnh Hạo nhìn cây đèn đồng thau khổng lồ trước mắt, hắn nghĩ tới Thế Giới Điệp của Ma giới, nghĩ tới chí bảo Sơn Hải Giới hóa thành chín núi chín biển của một thế giới.

Hết thảy đều có thể chứa chúng sinh, mà cây đèn đồng thau trước mắt này... cũng giống nhau thuộc về một loại chí bảo.

"Thì ra, đây là Siêu Thoát Lộ... Nói rõ ra, nó chia làm hai phần, một phần là thân đèn, một phần là ngọn đèn!"

"Mà ngọn đèn... Lại chia làm ba phần, ngoài ngọn lửa, trong ngọn lửa và trung tâm ngọn lửa..." Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, lộ ra vẻ kiên định, thân thể nhoáng một cái về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng chạy thẳng tới cây đèn đồng thau.

Theo đến gần, cây đèn đồng thau trong mắt hắn càng lúc càng lớn, thời gian trôi qua... ngay cả Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, không ngờ hắn bay tới bảy tháng... Trong bảy tháng này. mỗi thời mỗi khắc hắn đều dùng tốc độ cao nhất, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn chưa có bước chân lên trên cây đèn đồng thau.

Tại vị trí này, hắn đã không thấy được ngọn đèn, mà chỉ nhìn thấy một mảng thế giới màu đồng thau.

Mạnh Hạo lộ vẻ mặt ngưng trọng, tiếp tục phi hành... Ba tháng sau, thế giới đồng thau trước mắt hắn không ngừng lan rộng, dần dần, hắn nhìn thấy mặt đất, nhìn thấy kiến trúc khắp nơi, thấy vô số dãy núi, thậm chí còn thấy sông biển.

Cho đến lúc này, trước người của hắn dường như có một tầng ngăn cách, khi hắn chạm vào liền xuyên thấu, tiến vào... trong thế giới của thân cây đèn đồng thau.

"Rầm rầm", cơ hồ là vừa mới bước vào, lập tức Mạnh Hạo cảm nhận được một uy áp không cách nào hình dung, giống như có vô số ngọn núi lớn, trong nháy mắt đặt trên người của hắn, lại tựa hồ như có một bàn tay vô hình, trong phút chốc đặt trên đỉnh đầu của hắn, "ầm" một tiếng, hung hăng đè thân thể Mạnh Hạo, từ giữa không trung rơi xuống.

Trong chớp mắt, đã đánh hắn nằm trên mặt đất.

Mặt đất chấn động mạnh, cả người Mạnh Hạo nằm dài trên mặt đất, trên trán của hắn nổi lên gân xanh, trong miệng của hắn truyền ra tiếng gầm nhẹ, thân thể run rẩy kịch liệt... Phải mất thời gian ba nén nhang, hắn mới chậm rãi từ trên mặt đất từ từ ngồi chồm hổm lên.

Chỉ là động tác ngồi chồm hổm, đã làm cho quần áo toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, thân thể run rẩy, xương cốt trong cơ thể tựa hồ đều sắp vỡ vụn, trong hai mắt của hắn sớm đã tràn ngập tơ máu...

Uy áp ở nơi này quá mạnh, vượt ra ngoài tưởng tượng của Mạnh Hạo, là cả đời này hắn gặp được uy áp kinh khủng nhất, đè ép thân thể hắn, khiến cho hắn đứng lên đều vô cùng gian nan... Còn có tu vi cũng ở dưới uy áp này, mỗi một lần vận chuyển trong cơ thể dường như kinh mạch đều sắp vỡ vụn.

Thân thể Mạnh Hạo càng lúc càng run rẩy, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra chấp nhất và điên cuồng, cắn chặt hàm răng, ở dưới áp lực đó, thân thể hắn từ từ ở trạng thái ngồi chồm hổm, chậm rãi đứng lên... mất thời gian hai nén nhang, khi hắn đứng thẳng người, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng sấm nổ vang trời.

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, hắn chỉ còn lại bảy ngọn Hồn Đăng, bất ngờ có một ngọn trong nháy mắt tắt đi.

Theo tắt đi, theo Hồn Đăng đưa ra sinh cơ mới, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể duy trì đứng thẳng.

Hai mắt của hắn đỏ thẫm hơn, nhưng đáy lòng lại tản ra ý chí phấn chấn.

- Đây là Siêu Thoát Lộ sao... Không nghĩ tới, vừa mới bước chân vào, bảy ngọn Hồn Đăng ta còn dư lại rất khó tắt, liền tắt một ngọn! Mạnh Hạo lẩm bẩm, đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này hoàn toàn hoang vắng, dường như ngoại trừ hắn ra, không có người nào khác.

Nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, nơi này không có khả năng chỉ có một mình mình, nơi này còn có những tu sĩ Thương Mang Phái khác. Bọn họ đã bước chân vào chỗ này trước mình, không biết ở lại đã bao nhiêu năm.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khó khăn nâng lên chân phải, giống như một người phàm bước đi lên trước, con đường này rất dài rất dài, điểm này khi Mạnh Hạo vừa đến gần cây đèn đồng thau, hắn đã ý thức được.

Nhất là dưới loại trạng thái lúc này, muốn đi hết thân cây đèn đồng thau, đi vào bộ phận thứ hai của Siêu Thoát Lộ... gần như không có khả năng.

Nhưng Mạnh Hạo không có vứt bỏ, hắn hô hấp dồn dập, cắn răng, trong nơi hoang vắng này, một người một mình đi về phía trước...

Một năm này, đối với Thương Mang Phái mà nói, đã xảy ra vài chuyện đại sự.

Phương Mộc, người đã từng khai sáng truyền kỳ ở Thương Mang Phái trước nay chưa từng có, người đã mở ra thập trọng thiên của Thương Mang Thai chín đại tông... đã với tu vi Cổ Cảnh bước chân vào Siêu Thoát Lộ.

Theo hắn rời đi, đối với thiên kiêu của chín tông môn Thương Mang Phái mà nói, dường như họ thở ra nhẹ nhõm. Ở thời đại có Phương Mộc, bọn họ cảm thấy giống như trời đè trên đỉnh đầu, vô cùng áp lực.

Nhưng sự buông lỏng này chỉ là tạm thời, không ai có thể nói chính xác, từ Siêu Thoát Lộ, Phương Mộc, có thể hay không sẽ một bước nhảy vọt lên trời, hoặc là từ nay về sau mai danh ẩn tích.

Cũng trong một năm này, đám người chưởng giáo đi vào Minh Cung đã trở về. Lần này bọn họ ở lại trong Minh Cung mấy chục năm, đáng tiếc vẫn không có bước chân vào tầng thứ chín đại lục, mà dừng lại trên đại lục tầng thứ bảy, không mở được lối đi thông tới đại lục tầng thứ tám.

Lúc đi, một đoàn người, lúc trở về, chẳng những thiếu mấy vị, vả lại mỗi người đều thương thế rất nặng, nhất là Bạch Vụ Trần, lại gần như sắp chết.

Mặc dù như thế, nhưng những người này trở về, mỗi người rõ ràng tu vi có tinh tiến, thậm chí trên người lại tràn ra khí tức Siêu Thoát hơi yếu... Chuyện này chấn động cả Thương Mang Phái.

Cũng chính trong một năm này, rốt cục Xích Phong lão tổ đột phá tu vi, ngưng tụ thành căn nguyên thứ chín, trở thành Chí Tôn thứ tám.

Mà ở ngoài Thương Mang Phái, trong tinh không mênh mang vô tận kia, bổn tôn Mạnh Hạo đang từ chỗ mảnh vỡ gương đồng thứ hai, gào thét bay ra. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, phía sau hắn bất ngờ có một mảng con kiến màu trắng đông nghịt, đang rầm rầm kéo tới, nơi đi qua, Thương Mang cũng thế, phế tích cũng vậy, toàn bộ đều trong nháy mắt bị cắn xé cắn nuốt, như trận cuồng phong quét ngang.

Cho dù là bổn tôn Mạnh Hạo, thời khắc này chẳng những cả cánh tay phải đều hóa thành áo giáp, thậm chí lúc này hắc giáp đều lan tràn đến bả vai và ngực, khiến cho chiến lực của hắn mạnh hơn, chém chết cửu nguyên đỉnh phong cũng không thành vấn đề... nhưng vẫn phải chật vật bỏ chạy.

Bởi vì số lượng con kiến màu trắng phía sau hắn, quá nhiều không cách nào hình dung, vả lại... trên thân của mỗi con kiến lại đều tản ra khí tức hung tàn mạnh yếu không đều, yếu thì chỉ là Tiên Cảnh, còn mạnh... bất ngờ đạt tới cửu nguyên.

Số lượng quá nhiều, vô biên vô tận...

Cũng may mà bổn tôn Mạnh Hạo hiển nhiên trước khi đi vào khu vực này đã sớm có chuẩn bị. Thời khắc này hắn bay nhanh tới một trận pháp bố trí từ trước, tia sáng truyền tống nhoáng lên một cái, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân ảnh hắn thoáng cái biến mất. Gần như ngay khoảnh khắc hắn biến mất, đám con kiến màu trắng kia chen chúc vọt tới, trực tiếp che phủ truyền tống trận này ở bên trong.

Ngay cả ánh sáng truyền tống, dường như ở trong mắt những con kiến màu trắng này đều là thức ăn, trong tiếng "rắc rắc" vang vọng, chỉ trong chớp mắt trận pháp đã bị bọn chúng cắn nuốt, tia sáng cũng bị cắn nuốt.

Thế nhưng vì không có phát hiện bổn tôn Mạnh Hạo, đàn kiến màu trắng vô biên vô tận này, phát ra một loạt tiếng gào thét thanh âm truyền khắp tinh không, khiến người ta nghe vào tai, đều sẽ cảm thấy tâm thần run rẩy.

Thật lâu sau, đám con kiến màu trắng này mới không cam lòng lui đi, lần nữa về lại quê hương bọn chúng, đó là một một phiến mặt đất tràn đầy lỗ thủng thê lương.

Tại một chỗ khác trong tinh không mênh mang, tia sáng lấp lánh, bổn tôn Mạnh Hạo lảo đảo đi ra, phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhắm mắt vận chuyển tu vi toàn thân, trong cơ thể như có tiếng sấm nổ vang, dần dần, trên da tay của hắn xuất hiện nhiều mụt nổi, nhuyễn động, từng cái vỡ nát, rồi những con kiến màu trắng chui ra, phát ra tiếng thét thê lương, sau đó nhất nhất vỡ tan.

Cho đến xuất hiện mấy trăm con kiến màu trắng, và toàn bộ vỡ nát, thân hình bổn tôn Mạnh Hạo đã trở thành màu máu, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra một chút ánh sao, thân thể khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh liền khôi phục như thường.

- Bầy kiến này không biết tồn tại từ niên đại nào, số lượng nhiều không cách nào tưởng tượng... Bổn tôn Mạnh Hạo hai mắt hơi co rút lại, cúi đầu, hắc giáp trên cánh tay hắn tan ra, hóa thành bốn mảnh gương.

Mảnh gương thứ tư này, là hắn ở trong sào huyệt con kiến màu trắng, cưỡng ép lấy ra từ trong cơ thể kiến chúa trong bầy kiến đối phương.

"Đã có bốn mảnh, hoàn thành một nửa... Kế tiếp, chính là mảnh thứ năm."

"Phân thân đã bước chân vào Siêu Thoát Lộ... Không nghĩ tới, Siêu Thoát Lộ lại gian nan như thế... Dựa theo suy đoán của ta, ngưng tụ đệ cửu cấm, chỉ sợ đều không phải là một đời có thể hoàn thành!"

"Mà ta muốn sưu tập tất cả mảnh gương, giờ này mới chỉ là hai mảnh, đã hao phí của ta hết mấy chục năm, còn dư lại bốn mảnh... phỏng chừng ít nhất hao phí một trăm năm!" Bổn tôn Mạnh Hạo trầm ngâm, trên mặt có chút mệt mỏi, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, khoanh chân ngồi xuống, hít thở một lát, rồi đứng dậy thân thể nhoáng một cái, vội vã bay đi về hướng mảnh gương thứ năm...