Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1820: Vì gương đồng mà đến




Chân thân Mạnh Hạo nghe được câu này chậm rãi ngẩng đầu, tróng mắt đồng thời loé lên ánh sáng lại có chút mong đợi. Hắn đứng dậy.

Lần này đi vào Minh Cung, Mạnh Hạo so với lần đầu tiên còn mong muốn mãnh liệt hơn rất nhiều. Bởi vì lần này, mục tiêu của hắn không phải là tế đàn Siêu Thoát mà là nơi đó có mảnh vỡ gương đồng.

"Trên đại lục thứ ba…" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vung tay áo, thân thể biến mất khỏi hư không Đệ Cửu Chí Tôn Thành.

Lúc hắn xuất hiện chính là trên nửa tinh không, bên cạnh trận pháp dẫn vào Minh Cung.

Gần như lúc hắn đến, hư vô bốn phía vặn vẹo, từng đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện. Đó là tám vị Chí Tôn, thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn, còn có Sa Cửu Đông.

Mọi người đều không hẹn mà cùng đến, đều không để cho bát nguyên dưới trướng đi theo. Lúc trước vì mở lộ tuyến mà để cho Chí Tôn bát nguyên đi trước, nhưng lúc này lộ tuyến đã quá rõ ràng, thậm chí họ đã có mấy chục năm nên ai nấy đều nắm chắc trong lòng, lựa chọn một mình đi trước.

Mấy người này mấy chục năm qua rất ít gặp nhau. Năm đó sau khi trở về phần lớn đều bắt đầu bế quan. Thời khắc này họ quan sát lẫn nhau, ai nấy cũng đều nhìn thấu tu vi của nhau, ít nhiều đều có tinh tiến một chút.

Bất quá đối với Mạnh Hạo, ai nấy đều giữ vững tôn trọng. Nhất là lần thứ hai đi vào Minh Cung này, Mạnh Hạo lại càng thêm quan trọng, mỗi một Chí Tôn cửu nguyên ai cũng không dám trêu chọc vào hắn.

Thiếu niên áo bào vàng lúc này tuyệt nhiên không đứng phía trước Mạnh Hạo. Thời khắc này, hắn đứng cùng Sa Cửu Đông ở một bên Mạnh Hạo.

- Chưởng giáo, lúc trước ngươi có nói, có thể ở lại lâu dài ở Minh Cung. Rốt cuộc là chuyện gì? Thượng Quan Hoàng mắt thấy mọi người đã đầy đủ lập tức lên tiếng hỏi.

- Không sai, xin chưởng giáo chỉ rõ!

- Lâu dài là có ý gì? Chẳng lẽ đã có biện pháp giải quyết tràng tận thế biến hoá bên trong Minh Cung sao?

Mọi người rối rít lên tiếng. Ngay cả Sa Cửu Đông cùng thiếu niên áo bào vàng cũng nhìn lão nhân chưởng giáo.

Mạnh Hạo đối với chuyện này không có hứng thú. Tế đàn Siêu Thoát đối với người khác có lẽ có chỗ dùng được nhưng đối với hắn mà nói quả thật không có chỗ nào dùng, chuẩn xác mà nói chính là không có chỗ hữu dụng.

Chỉ khi đệ cửu cấm hoàn toàn ngưng tụ tại phân thân của hắn, chân thân cùng phân thân đồng thời dung hợp, hắn mới có thể mượn khí tức của tế đàn Siêu Thoát để dung hợp hoàn mỹ hơn, khiến cho chín cấm quy nhất hoá thành lực lượng thổi tắt cây đèn đồng thau.

Mà lúc này, hắn không quan tâm đến Minh Cung, hắn chỉ để ý đến… mảnh vỡ của gương đồng.

- Chư vị an tâm một chút, chớ có nóng vội. Có một vị đạo hữu vẫn chưa tới, sau khi nàng đến, lão phu sẽ tận tình giải đáp. Lão nhân chưởng giáo cười ha ha một tiếng, trong mắt lão lộ ta thần thái mãnh liệt. Chuẩn bị mấy chục năm qua, giờ đây lão hoàn toàn nắm chắc có thể ở tại Minh Cung lâu dài.

- Còn có một vị?

Cặp mắt thiếu niên áo bào vàng nhoáng lên một cái, những người khác dường như đang suy nghĩ, hiển nhiên ai nấy đều hiều vị chưởng giáo nói là người nào.

Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhìn về phía xa xa.

Một đạo ánh sáng màu trắng trong khoảnh khắc lao đến. Ánh sáng này cũng không sáng rõ, có thể thấy được là do sương mù hợp thành chớp mắt đã tới gần. Sương mù tản ra, ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.

Đó là một nữ nhân một thân áo bào trắng. Đôi mi tướng mạo đều vô cùng thanh tú, thật giống như tiên tử, duy chỉ có trong mắt tràn ngập sương mù khiến người ta không nhìn rõ con ngươi của nàng, khiến người ta cảm thấy trước mắt như bị sương mù che đậy, ẩn ẩn hiện hiện.

- Bạch đạo hữu. Vừa nhìn thấy nàng, mọi người xung quanh đã rối rít mỉm cười, ôm quyền nhìn lại. Thậm chí đến thiếu niên áo bào vàng cùng Sa Cửu Đông cũng rất khách khí.

Trước khi Mạnh Hạo đến Thương Mang Tinh, nàng chính là người thần bí nhất trong bốn vị cửu nguyên đỉnh phong ở đây. Thậm chí mấy chục năm trước khi mọi người vào Minh Cung, nàng cũng không hề đến. Nàng chính là… Bạch Vụ Trần.

Vì nàng phiêu diêu như tiên, cho nên mọi người trên Thương Mang Tinh đều gọi nàng là Bạch Vụ Trần Tiên.

Mạnh Hạo liếc nhìn nàng một cái, nữ nhân kia cũng quay đầu lại nhìn. Ánh mắt hai người chạm nhau, sương mù trong mắt nàng đột nhiên mãnh liệt. Mạnh Hạo chỉ mỉm cười, không có lên tiếng.

Nữ tử cũng gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.

- Bạch đạo hữu cùng tham ngộ hành trình vào Minh Cung lần này, lão phu lại nắm chắc thêm mấy phần." Lão nhân chưởng giáo cười ha ha một tiếng, ánh mắt quét qua mọi người. Lão chậm rãi nói qua mấy năm này đã chuẩn bị tránh hạo kiếp trong Minh Cung như thế nào.

- Những năm này, để xem xét bên trong Minh Cung lão phu đã đọc biết bao sách cổ. Lúc này có thể xác định được mỗi một lần hạo kiếp đến sẽ không kéo dài quá lâu, nhiều nhất là mười ngay sau đó liền tiêu tán.

- Mà việc chúng ta phải làm, tức là phải làm sao để chịu được mười ngày này tại Minh Cung.

- Nếu không sẽ cùng Minh Cung đồng hoá tại một chỗ, có nghĩa là chân chính tử vong. Vậy nên trọng điểm chính là, chúng ta phải ở trong một trạng thái tuy thật lại không phải thật, như ảo nhưng không phải ảo.

- Chỗ thiếu sót này Bạch đạo hữu có thể giúp chúng ta. Lão phu cũng đã chuẩn bị những thứ khác. Lời lão nhân vừa nói ra, những người khác đều im lặng, chìm vào suy tư.

Cuối cùng, lão nhân chưởng giáo không đợi người khác hỏi tới liền vung tay áo một cái, lập tức trong tay lão xuất hiện một cái mai rùa lớn bằng bàn tay. Mai rùa này tràn ra hào quang rực rỡ giống như chí bảo, cũng tản ra một luồng uy áp, tuy nằm trong tay lão nhân chưởng giáo nhưng dường như lại muốn ngăn cách với thế giới này. Mắt thường có thể nhìn thấy được nhưng thần thức không thể cảm thụ được.

- Vật này chính là do lão phu hao tốn mấy chục năm qua để chuẩn bị.

Cơ hồ ngay lúc lão nhân chưởng giáo lấy mai rùa ra, phần lớn mọi người ở đó đều biến sắc.

- Vật này...

- Chưởng giáo, xin hãy nghĩ lại. Vật này sao có thể khinh động đến!

- Vật này là chí bảo trấn phái của Thương Mang Phái ta, độc nhất vô nhị, ngày thường dùng để trấn áp khí vận. Mấy chục năm này, lão phu hao phí tâm huyết ngăn cách khí vận chắc chắn trong 30 năm sẽ vô ngại nên mới dám lấy vật này ra. Lão nhân chưởng giáo đợi mọi người nói xong mới khàn khàn lên tiếng.

- Vật này phối hợp với thuật pháp của Bạch đạo hữu thì có thể nắm chắc tám phần vượt qua hạo kiếp. Mặt khác còn nhờ Bạch đạo hữu nhắc nhở. Bạch đạo hữu đối với Minh Cung cũng đã nghiên cứu rất kỹ không thua gì lão phu, nàng trong một quyển sách cổ đã tìm được đầu mối, trên tầng đại lục thứ ba có một nơi, nơi đó rõ ràng so với nhưng nơi khác vẫn chưa bị huỷ diệt nhiều lắm.

- Chuyện này lúc trước lão phu cũng có để ý qua. Từ xa nhìn đến, nơi nào có lực lượng cản trở diệt thế chúng ta liền đến nơi đó. Có Bạch đạo hữu cùng chí bảo của Thương Mang Phái, lần vượt hạo kiếp này lão phu nắm chắc mười phần thành công! Thanh âm lão nhân chưởng giáo truyền ra. Mọi người đều lâm vào trầm tư. Cặp mắt Mạnh Hạo loé lên một cái không ai nhìn thấy.

Một lát sau, sau khi mọi người lại thương nghị một vài chi tiết, xác định là không có trở ngại, cũng lên kế hoạch tìm đường lui nếu không thất bại, lúc này mọi người mới mở truyền tống trận pháp ra.

Mạnh Hạo đứng trong trận pháp khẽ suy tư lời nói của lão nhân chưởng giáo. Hắn mơ hồ cảm giác được nơi mà chưởng giáo nói có đến tám chín phần liên quan đến mảnh vỡ gương đồng.

Trận pháp phát ra tia sáng lóng lánh. Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt quét qua một cái. Thiếu niên áo bào vàng cách đó không xa cũng nhìn về phía Mạnh Hạo. Hai người hai ánh mắt nhìn nhau.

Thân thể thiếu niên áo bào vàng lập tức run rung, nội tâm hắn cảm giác có chút không ổn. Nghĩ tới mâu thuẫn giữa mình cùng Mạnh Hạo lại nghĩ tới ý muốn sắp đến Minh Cung, hắn cắn chặt răng, trận pháp này vẫn chưa hoàn toàn mở ra thân thể hắn nhoáng lên một cái, đi tới trước người Mạnh Hạo.

Những người khác ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn lại. Lão nhân chưởng giáo cùng Sa Cửu Đông nội tâm lộp bộp một tiếng. Ánh mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt đã lạnh như băng.

Đúng lúc này, thiếu niên áo bào vàng đột nhiên nâng tay đánh một trảo vào hư không, lập tức trong tay hắn xuất hiện một cái vòng tay, hắn sắc mặt không một chút thay đổi trực tiếp ném cho Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sửng sốt sau khi nhận lấy liền nhìn thoáng qua, thần sắc lập tức trở nên cổ quái. Bên trong vòng tay này chứa đầy linh thạch cùng đan dược, còn có những pháp bảo không tầm thường.

Mạnh Hạo tuy rằng đã trải qua Sơn Hải kiếp cũng đã trải qua biết bao chuyện, tính cách của hắn cũng dần biến đổi nhưng những thứ khắc sâu trong thâm tâm vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ. Thời khắc này, hắn theo bản năng cặp mắt sáng ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười.

Sau khi thấy được Mạnh Hạo cười, thiếu niên áo bào vàng nội tâm cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đến những người xung quanh đối với hành động của hắn nghĩ cái gì. Lúc này, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cổ quái.

Hắn nhớ lúc trước Mạnh Hạo và mình không vừa mắt. Hai người sau khi xuất thủ, cuối cùng hắn lại tự mình uỷ khuất mà rống lớn một câu muốn bồi thường cho đối phương, thần tình của Mạnh Hạo lúc đó quả thật có chút lúng túng.

"Ngươi cho dù có ẩn giấu tốt thế nào đi nữa dưới Hỏa Nhãn của ta cũng để lộ bản chất tham tiền của ngươi. Hừ. Lần này ta cho ngươi một vòng tay trữ vật, nghĩ đến ngươi lúc trước xem ta không vừa mắt, giờ có vòng tay này xem như không quá đáng, nếu như ngươi quá phận… lần này ta chuẩn bị năm vòng tay trữ vật, cũng không tin không đối phó được ngươi!" Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh trong lòng, nâng cằm lên bộ dáng rất ngạo nghễ.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn đối với ánh mắt của những người xung quanh cũng có chút cảm khái. Dường như đã rất lâu rất lâu rồi hắn không bị người khác quan sát kỹ đến vậy.

Lão nhân chưởng giáo sửng sốt một chút, cùng Sa Cửu Đông hai người nhìn nhau một cái rốt cục cũng không lên tiếng. Bạch Vụ Trần Tiên kia dường như cũng rất kinh ngạc hết nhìn thiếu niên áo bào vàng lại nhìn sang Mạnh Hạo.

Về phần những cửu nguyên khác thời khắc này suy nghĩ gì cũng giấu trong lòng, không tiện mở miệng.

Không lâu sau, chỗ trận pháp sáng nhoáng lên một cái, tia sáng xông thẳng lên trời, trong tiếng nổ "ầm ầm" nháy mắt mọi người đã biến mất vô hình vô ảnh. Lúc xuất hiện đã là ở trong tinh không vòng ngoài Minh Cung.

Từ xa nhìn lại, Minh Cung vẫn như trước một dạng phế tích vô biên. Xa xa là tầng đại lục có vẻ hoang vắng, tang thương, lại yên tĩnh không một tiếng động.

Mà Mạnh Hạo trong khoảnh khắc bước chân vào phạm vi Minh Cung, hắn một lần nữa cảm nhận được băng hàn khắp bốn phía cùng với cây đèn đồng thau lóng lánh trong cơ thể mình. Loại cảm giác đó có lẽ là hiệu lệnh của quỷ hồn.

“Ở chỗ này ta chính là Đại Đế… Ta đến đây chính là vì gương đồng.” Mạnh Hạo nhắm mắt lại dường như nghe thấy tiếng chấn động cùng hoan hô đến từ vô số quỷ hồn trong Minh Cung này.