Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1797: Một chữ! !




Phía sau vách tường vô hình là thân ảnh mơ hồ kia, thân ảnh ấy dường như mặc váy, có mái tóc dài, đáng tiếc thấy không rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt của hắn.

Cặp mắt ấy lạnh lùng mà vô tình, không có chút sinh cơ nào tồn tại, dường như chỉ là một mảnh mờ mịt trống rỗng, chỉ là một... món binh khí!

Binh khí!

Đây chính là cảm nhận rõ ràng nhất của Mạnh Hạo sau khoảnh khắc cùng thân ảnh mơ hồ phía sau vách tường vô hình kia nhìn nhau.

Cùng lúc đó, vách tường vô hình kia vẫn đang nghiền ép truyền ra tiếng nổ vang, khiến cho gió lốc tan vỡ, khiến cho vô số quỷ hồn tan biến, khiến cho mặt đất run rẩy, xuất hiện hàng loạt khe nứt; sông núi nổ vang, bị sụp trong phạm vi lớn, ngay cả tòa tế đàn này cũng đang chấn động, bất ngờ lại xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn!

Về phần đám người Thương Mang Phái, thời khắc này đã hoảng sợ đến cực hạn, toàn lực vận chuyển tu vi muốn kháng cự, nhưng lại tốn công vô ích.

Dưới nguy cơ tràn ngập, cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo đã hoàn toàn thiêu đốt, dường như có một cỗ lực lượng trong cơ thể hắn đang ngưng tụ, muốn bạo phát ra.

Nhưng chưa kịp bạo phát, đột nhiên... trên phiến đại lục tầng thứ chín cách nơi này rất là xa vời, thân ảnh to lớn ngồi trên ghế Mạnh Hạo thấy được kia chợt truyền ra một tia dao động.

Dao động này rất khẽ, nhưng trong nháy mắt vừa truyền ra, Mạnh Hạo như thấp thoáng nghe được một giọng nói từ đại lục tầng thứ chín trên truyền đến, giọng nói này mới đầu còn rất yếu ớt, nhưng chỉ dần dần càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đã trực tiếp hóa thành một từ, dường như là...

Cắt!

Một chữ này rất mơ hồ.

Một chữ này truyền đến từ đại lục thứ chín, một đường nổ vang, khiến cho đại lục thứ tám run rẩy, thiên địa thất sắc, cả đại lục thứ tám như sôi trào lên. Trong khoảnh khắc nó lại xuyên qua đại lục thứ bảy, xuyên thấu đại lục thứ sáu, mang theo lực lượng long trời lở đất một đường quét ngang, khiến bầu trời rung chuyển, khiến mặt đất gầm thét.

Càng ngày càng gần...

Khi đến đại lục thứ năm, thanh âm trong tai Mạnh Hạo dần dần biến đổi, không còn là cút, mà biến thành "vô ơn"!

Vô ơn!

Thậm chí khi lắng nghe kỹ, lại không phân biệt được rõ rốt cuộc là một chữ hay là hai chữ. Âm thanh này vẫn đang vang vong, khiến nơi nó đi qua trở nên hỗn loạn, nó trực tiếp quét ngang qua đại lục thứ tư, rung chuyển đại lục thứ ba, đánh sâu vào đại lục thứ hai...

Cho đến khi tiến vào đại lục thứ nhất, âm thanh này liền vỡ òa, không còn là "cắt", không còn là "vô ơn", mà biến thành một chữ!

- Cút!

- Cút!!

- Cút!!!

Vô số âm thanh vang vọng chồng lên nhau, đồng thời vỡ òa, khiến bầu trời chấn động!

Cũng có thể nói, âm thanh từ lúc bắt đầu phát ra đã là một chữ này, chỉ có điều do khoảng cách quá xa, tốc độ truyền đến lại quá nhanh, nên quá trình truyền đến nó như bị tách rời ra. Giờ khắc nà, sau khi hoàn toàn bạo phát tại tầng đại lục thứ nhất, nó liền tạo thành lực lượng hủy thiên diệt địa!

Rầm rầm rầm! Tiếng động ngập trời truyền ra, khiến tầng thứ nhất đại lục run rẩy, vô số núi sông chấn động, cuồng phong quét ra bốn phương tám hướng, thiên địa biến sắc!

Một chữ này cũng mang theo bá đạo vô thượng, khiến trời long đất lở!

Một chữ áp chế cả thiên uy, một chữ kinh hãi chúng sinh, một chữ - khiến cho vách tường vô hình kia, trong một sát na này trực tiếp run rẩy, ầm ầm nổ tung chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ!

Cũng là một chữ này, khi cuốn lên bầu trời, khiến thân ảnh mơ hồ trên bầu trời bị vặn vẹo mạnh mẽ, tựa như bị cuồng phong quét qua, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng rúng động này, hết thảy điều, chỉ là do một chữ tạo ra!

Chỉ là một chữ từ trong miệng thân ảnh to lớn ngồi trên ghế tại đại lục tầng thứ chín truyền ra, đã thay đổi hết thảy, lật đổ tất cả, khiến cho uy áp của La Thiên cũng không thể không tan biến, khiến cho bầu trời vỡ nát!

Một chữ này giống như hóa thành một bàn tay quét ngang thiên địa, đánh bật tất cả uy áp không thuộc về phiến Minh Cung này ra. Cho dù là ý chí La Thiên, cũng không thể dừng lại ở chỗ này, trực tiếp bị đánh bật ra.

Một màn này khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn về phía đại lục tầng thứ chín, vào giờ khắc này trong lòng hắn đã khiếp sợ đến cực hạn.

Hơn nữa... âm thanh này dường như lại chỉ mình hắn mới có thể nghe được. Đám người chưởng giáo lão nhân không hề phát hiện ra, thời khắc này tuy bọn họ vô cùng rung động, nhưng không phải rung động vì âm thanh kia, mà đang rung động vì hiểu lầm rằng, cảnh tượng thiên địa biến hóa này chính là do Mạnh Hạo tạo thành.

Mạnh Hạo nhìn về phía tầng đại lục thứ chín ở phương xa, bỗng nhiên hắn có một loại mong muốn mãnh liệt, muốn đi tới tầng đại lục thứ chín kia xem thử, ngươi hô lên một chữ này rốt cuộc là ai!!

Lực lượng thân ảnh mơ hồ kia hiển lộ ra, rõ ràng chính là lực lượng Siêu Thoát, mà người có thể chỉ bằng một chữ đã phá tan thân ảnh kia... nhất định của là... Siêu Thoát!!

- Là Thương Mang lão tổ sao... Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là suy đoán duy nhất trong đầu hắn!

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo tay áo vung, thu lại tất cả lực lượng tu vi tràn ra.

Giờ phút này, bầu trời đã trở nên yên tĩnh, thế giới yên tĩnh, tất cả mọi thứ trong chớp mắt trước còn bị cuốn trong gió lốc ngập trời, lúc này đều khôi phục như thường, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, thời khắc này trong lòng của hắn không hề bình tĩnh, đang bị chấn động không ngừng. Hắn muốn đi tìm hiểu xem người hô lên chữ "cút" kia là ai, hắn muốn biết vì sao La Thiên sợ Tiên, hắn muốn biết Yêu xuất hiện có liên quan gì với La Thiên, vì sao chúng lại... đồng nguyên!

Hắn càng muốn biết, có thật sự là có lực lượng âm thầm tạo ra màn Sơn Hải Giới hủy diệt hay không, nếu có, liệu có phải là... La Thiên này hay không?...

Nhưng bất kể như thế nào, cái tên La Thiên này, Mạnh Hạo đã nhớ kỹ, đây đối với hắn mà nói, chính là một đầu mối.

Mạnh Hạo từ trong trầm mặc chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức đám tu sĩ Thương Mang Phái ở xung quanh đều trở nên khẩn trương hít sâu một hơi. Một màn vừa rồi khiến nội tâm bọn họ cho đến lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cảm ngộ suốt 16 ngày, phát ra khí tức Siêu Thoát rung chuyển bầu trời, thậm chí một màn uy áp thiên địa không tưởng tượng nổi kia, hết thảy đều cho thấy sự đáng sợ của Mạnh Hạo.

Thật lâu sau, Mạnh Hạo thu hồi lại tất cả suy nghĩ, quay đầu lại nhìn về phía tầng đại lục thứ chín ở xa xa, con mắt thứ ba nơi mi tâm cũng từ từ khép lại. Khi hết thảy mọi thứ xung quanh khôi phục như thường, hắn liền đi xuống tế đàn.

Khi hắn đi xuống, ánh mắt của toàn bộ mọi người trong Thương Mang Phái, ngoại trừ khẩn trương ra còn lộ ra vẻ phức tạp.

Sau một hồi song phương đều lâm vào trầm mặc, lão nhân chưởng giáo vội ho một tiếng, định lên tiếng. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên mặt đất chợt rung mạnh, bầu trời đang yên ả đột nhiên lần nữa vặn vẹo, xuất hiện sóng gợn, vô số ánh sáng bất ngờ từ bầu trời tràn ra.

Theo ánh sáng tràn ra, theo mặt đất rung chuyển, trong chớp mắt, khí tức băng hàn vây quanh tầng đại lục thứ nhất này đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tưởng nổi giảm bớt.

Mà đây vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là, lúc này không chỉ riêng Mạnh Hạo thấy được, mà toàn bộ tu sĩ Thương Mang Phái đều tận mắt thấy được... mặt đất dưới chân bọn họ không ngờ lại có cỏ xanh mọc ra, từng dãy lầu các tinh xảo cũng đột ngột từ mặt đất mọc lên!

Xa hơn, tại vị trí một vài phế tích khi trước, trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, thấp thoáng xuất hiện ánh sáng thời gian đảo ngược. Những kiến trúc kia nghịch chuyển năm tháng, không ngờ lại khôi phục như thường!

Hình dáng thành trì xuất hiện khắp bốn phía, xa hơn vốn là khu vực bình nguyên, thời khắc này lại mơ hồ xuất hiện một tòa núi, thậm chí dưới chân núi còn xuất hiện sông lớn...

Tại một sát na này, chẳng những là chỗ này như thế, mà toàn bộ tầng đại lục thứ nhất không chỗ nào không xuất hiện loại biến hóa này.

Cảnh tượng quỷ dị này, khiến lão nhân chưởng giáo bỗng nhiên mặt biến sắc.

- Đã đến giờ, thời gian chúng ta ở chỗ này đã đến cực hạn, không thể tiếp tục dừng lại, nếu không... chúng ta đều sẽ chết ở đây. Mạnh Hạo, cho dù ngươi có thể sai khiến những quỷ hồn kia, thì cũng sẽ phải bỏ mạng ở nơi này!

- Đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!! Lão nhân chưởng giáo gần như thét lên, rồi thân thể nhoáng lên một cái, triển khai tốc độ nhanh nhất, hóa thành cầu vồng bay về phía xa.

Mấy vị Chí Tôn khác hiển nhiên cũng hiểu được một màn này đại biểu cho cái gì, lập tức biến sắc, đồng loạt bay ra, ngay cả thiếu niên áo bào vàng hay Sa Cửu Đông cũng không ngoại lệ.

Mạnh Hạo thấy được mọi người phản ứng như vậy, ánh mắt liền lóe lên một cái, cùng lúc đó hắn lập tức cảm nhận được, ánh lửa của cây đèn đồng thau trong cơ thể vào lúc này không ngờ cũng trở nên ảm đạm. Mà liên hệ vô hình giữa hắn cùng với những quỷ hồn trên mảnh đại lục này cũng đang nhanh chóng tan biến.

Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, lập tức triển khai tốc độ cực hạn, theo mọi người bay thẳng về phía trước, hướng về cây cầu thông ra ngoài đại lục kia bay vọt tới.

- Thời gian Minh Cung mở ra là có hạn, trong vòng mười ngày nếu không thể tiến vào tầng đại lục thứ nhất, thì mười ngày bên ngoài đại lục chính là cực hạn. Một khi vượt qua thời gian này, sẽ xuất hiện một màn khó tin, có một lần chúng ta đã từng suýt nữa vượt quá thời gian, thấy được... bên ngoài phế tích kia như trử về thời kỳ viễn cổ, mọi người đều đang còn sống, rồi sau đó toàn bộ đều bị tử vong không giải thích được...

- Lần đó, chúng ta cũng có một vài người bị chết trong nơi đó... Chưởng giáo vừa bay nhanh vừa giải thích cho Mạnh Hạo.

- Thời gian ở tầng đại lục thứ nhất là một tháng, trừ khi có thể đi vào tầng đại lục thứ hai, nếu không, một tháng chính là cực hạn, nhất định phải rời khỏi!

Khi hết thời gian, bên ngoài đại lục đều sẽ xuất hiện biến hóa kinh người như vậy. Trên đại lục này, lão phu không tưởng tượng nổi sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị gì nữa.

- Mức độ nguy hiểm của Minh Cung, nếu cho rằng chính là số một số hai trên khắp Thương Mang cũng không khoa trương, thậm chí có thể gọi là Cửu Nguyên Cấm địa.

- Trước mắt chỉ có thể rời đi, đợi một năm sau, mới có thể lần nữa quay lại... Hy vọng lần sau chúng ta có thể tiến vào được tầng đại lục thứ hai, nếu được, thì thời gian dừng lại nơi này cũng sẽ lâu hơn một chút. Lão nhân chưởng giáo nhanh chóng lên tiếng, tốc độ cũng tăng nhanh hơn, ầm ầm bay đi.

Mạnh Hạo vừa nghe chưởng giáo giải thích, vừa cảm nhận liên hệ giữa mình cùng những quỷ hồn kia, vào giờ khắc này gần như đã hoàn toàn tiêu tán. Ngọn lửa cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn thời khắc này cũng đã ảm đạm đến cực hạn.

Hắn liền biến sắc, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Vừa quay đầu lại, tâm thần Mạnh Hạo lập tức nổ vang. Hắn thấy được từ vô số phế tích trên đại lục kia, thời khắc này đều đột ngột mọc lên dưới từ mặt đất, khôi phục như thường; thấy được từng tòa thành trì lần nữa xuất hiện; thấy được từng ngọn pho tượng đột nhiên hiện ra; thấy được từng ngọn núi vốn không hề tồn tại trước đó, lúc này cũng hiện ra sừng sững trên mặt đất.

----------oOo----------