Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1795: Chín cấm khó thành




Khi ngày thứ năm tới, thiếu niên áo bào vàng sắc mặt có chút khó coi, giống như bị một bàn tay vô hình chụp trên mặt.

Hắn tại hai canh giờ trước, vừa mới nói mạnh miệng Mạnh Hạo không kiên trì được đến ngày thứ năm... nhưng trước mắt, chẳng những Mạnh Hạo kiên trì tới, thậm chí thân thể hắn đều không còn run rẩy, mà ổn định lại.

Một màn này, làm cho sắc mặt thiếu niên áo bào vàng âm trầm, mọi người bốn phía cũng đều lộ vẻ mặt cổ quái.

Thế nhưng bất kể như thế nào, hoài nghi đối với Mạnh Hạo đã chôn vùi xuống thật sâu, cho dù Mạnh Hạo có thể kiên trì ngày thứ sáu này, cũng như cũ sẽ bị mọi người hoài nghi.

Trừ phi... hắn có thể sáng tạo ra một kỳ tích, kỳ tích này nhất định phải khiến tất cả mọi người hoảng sợ đến cực hạn, mới có thể hóa thành lực chấn động, xóa đi hết thảy hoài nghi trước đó. Vả lại nếu thật có thể làm được kỳ tích như vậy, trải qua loại biến chuyển phập phồng này, địa vị và thân phận của Mạnh Hạo, còn có uy nghiêm của hắn, sẽ đạt tới một độ cao không cách nào tưởng tượng ở trong lòng mọi người.

- Ngày thứ sáu, là cực hạn của hắn!

Thiếu niên áo bào vàng khàn khàn lên tiếng, khi lời nói truyền ra, bốn phía trầm mặc như trước, mỗi người đều đang chăm chú nhìn Mạnh Hạo.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ... năm canh giờ, sáu canh giờ, cho đến canh giờ thứ bảy trôi qua, thiếu niên áo bào vàng sắc mặt càng lúc càng âm trầm, mà mọi người ở bốn phía đều nhìn Mạnh Hạo, đầy mặt cổ quái, đối với chuyện Mạnh Hạo có căn nguyên thứ chín hay không, cũng hơi dao động một chút.

Rất nhanh, canh giờ thứ tám, canh giờ thứ chín đi qua, cho đến... canh giờ thứ 12 cũng trôi qua... mọi người bốn phía đều hít sâu một hơi lạnh.

- Ngày thứ bảy!!!

- Chí Tôn thứ chín này có điều quỷ dị: Trước đó rõ ràng sắp thức tỉnh, nhưng giờ này lại kiên trì thêm một ngày!

- Bất quá ngày thứ bảy này, hẳn là cực hạn của hắn!

Trong lúc mọi người bàn tán, thiếu niên áo bào vàng mặt xám như tro tàn, hắn cắn răng, nội tâm tràn đầy buồn bực. Hắn nói Mạnh Hạo không kiên trì được đến năm ngày, kết quả đối phương vượt qua năm ngày; khi hắn nói ngày thứ sáu là cực hạn, kết quả đối phương kiên trì tới ngày thứ bảy.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng ánh mắt của mọi người bốn phía, rơi vào thân mình... Điều này làm cho trong lòng thiếu niên áo bào vàng vô cùng tức giận.

- Ngày thứ bảy, nhất định là cực hạn của hắn! Thiếu niên áo bào vàng cắn răng lên tiếng.

Hắn nói câu này, thu được đồng ý của tất cả mọi người bốn phía. Tuy rằng cũng không có ai lên tiếng, nhưng mọi người đều nhận định: bảy ngày là cực hạn của Mạnh Hạo.

Cho dù là lão nhân chưởng giáo cũng nghĩ như vậy. Sa Cửu Đông từ từ khép lại cặp mắt, không nhìn nữa, trong lòng lại đang suy tư về căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo, có thật... là không tồn tại hay không?

Thời điểm mọi người đang chờ đợi, canh giờ thứ năm trôi qua... canh giờ thứ tám trôi qua... mắt thấy canh giờ thứ mười cũng sắp qua... thiếu niên áo bào vàng đứng ngồi không yên, hắn chợt đứng lên, trên mặt lộ ra không thể tin.

Chẳng những là hắn như thế, Sa Cửu Đông cũng chợt mở mắt ra; còn có lão nhân chưởng giáo cũng là như vậy... vào giờ khắc này tâm thần ba người đều có tiếng nổ vang quanh quẩn.

Bọn họ còn như vậy, những người khác càng không cần phải nói, lúc này đều sắc mặt biến hóa, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo ý kính sợ.

- Ngày thứ bảy sắp hết, hắn... chẳng lẽ hắn có thể kiên trì tới ngày thứ tám!

- Điều này sao có khả năng, chưởng giáo cùng với hai vị đạo hữu Kim, Sa, cũng chỉ là bảy ngày mà thôi!

Trong lúc mọi người bàn tán, canh giờ thứ 12 lặng lẽ mà qua... đến ngày thứ tám!

Giờ khắc này, thiếu niên áo bào vàng cũng thế, chưởng giáo cũng vậy, Sa Cửu Đông cũng tốt, tất cả mọi người bốn phía đều khiếp sợ, hít thở đều dồn dập: tám ngày đó là trình độ vượt qua tất cả mọi người.

Nếu Mạnh Hạo từ đầu đến cuối đều kiên trì ổn định thì cũng thôi đi, mọi người sẽ có chuẩn bị tâm lý, ý kính sợ sẽ không rõ ràng như trước mắt như vậy... Thế nhưng cố tình trong thời gian đó, rõ ràng Mạnh Hạo đã lộ ra dấu hiệu sắp thức tỉnh, như thế mà lại kiên trì nổi, điều này đả kích đối với mọi người mới mãnh liệt như thế!

Mà thiếu niên áo bào vàng nơi đó, lại cảm thấy trên mặt mình như bị tát một cái, hắn mở to mắt nhìn Mạnh Hạo... lúc này ngày thứ tám cũng đang chậm rãi trôi qua.

Ba canh giờ, sáu canh giờ, chín canh giờ... cho đến canh giờ thứ 12 lần nữa trôi qua, Mạnh Hạo kiên trì tới ngày thứ chín!

- Không có khả năng!!! Thiếu niên áo bào vàng gầm nhẹ, lão nhân chưởng giáo mở to mắt, Sa Cửu Đông hô hấp dồn dập... toàn bộ mọi người trong lòng run lên, trợn mắt há hốc mồm.

Mà Mạnh Hạo giờ khắc này, ấn ký của đệ cửu cấm trong cơ thể hắn, lần nữa hoàn thành đến chín thành chín, một lượng lớn tiên khí từ trong cơ thể hắn bị tách ra, từng tia từng tia ngưng tụ trên ấn ký, khiến cho ấn ký tràn ngập tiên ý, toát ra uy nghiêm vô thượng!

Có thể tưởng tượng, một khi cuối cùng thành công, như vậy khoảnh khắc ấn ký này xuất hiện, trong nháy mắt đệ cửu cấm hoàn thành có lẽ có thể đổi ngược con đường của Mạnh Hạo, khiến cho yêu... lần nữa hóa thành tiên!

Thậm chí lần này Mạnh Hạo hết sức chăm chú, hắn đã nhận ra tu vi trong cơ thể mình, cũng theo ấn ký hoàn thành đang xuất hiện biến hóa nào đó, đó là biến hóa hắn quen thuộc, đó là khi hắn ở Sơn Hải Giới, từ đầu đến giờ tu hành... là Tiên lộ!

Mà quá trình ấn ký này ngưng tụ, hao phí toàn bộ tâm thần cùng cảm ngộ của Mạnh Hạo, hắn có thể xác định, mình không có làm sai chút nào.

Thậm chí khí tức của căn nguyên thứ chín, đều xuất hiện trong cơ thể hắn, xuất hiện dung hợp cùng với tám căn nguyên của hắn... Một màn này, khiến Mạnh Hạo càng xác định phán đoán của mình.

Hắn không chần chờ, lập tức phải đi hoàn thành một tia cuối cùng kia, nhưng đúng lúc này, trong tiếng nổ "ầm ầm", không ngờ ấn ký đệ cửu cấm trong cơ thể Mạnh Hạo... lần nữa tan vỡ!!!

Thân thể Mạnh Hạo run lên, khóe miệng trào ra máu tươi, lực lượng mạnh mẽ từng xuất hiện trước đó, lần nữa vô thanh vô tức bùng phát, muốn đá hắn ra khỏi cảm ngộ, lần này thậm chí còn cường liệt hơn trước.

Cây đèn đồng thau phát sáng lóng lánh, ngay khi Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nó áp chế lại cổ lực lượng mạnh mẽ này, miễn cưỡng duy trì trạng thái cảm ngộ của mình. Trong tâm thần của hắn thời khắc này như có tiếng sấm nổ vang, hắn gào thét, trong tâm thần gầm thét ngập trời.

- Có tồn tại nào đó, không muốn cho ta hoàn thành đệ cửu cấm!!! Lần thứ hai ngưng tụ đệ cửu cấm này, Mạnh Hạo quan sát rất cẩn thận, hắn có thể xác định, vừa rồi trong nháy mắt đệ cửu cấm sắp hoàn thành, đột nhiên xuất hiện ở bên trong thân thể mình, một dao động sóng gợn nếu không cẩn thận phát hiện thì hoàn toàn không cảm giác được.

Chính là dao động sóng gợn này, xuất hiện quấy nhiễu đệ cửu cấm, khiến cho Mạnh Hạo thất bại hai lần.

Mạnh Hạo nhắm mắt, nhưng đồng tử dưới mí mắt kia, thời khắc này lại là tơ máu tràn ngập. Trong trầm mặc hắn cắn răng một cái, lần nữa mượn lực lượng của tế đàn cảm ngộ. Lần này hắn vận chuyển toàn bộ tu vi, thậm chí ánh sáng của cây đèn đồng thau, cũng được kích phát ra một lượng lớn, "ầm ầm" tràn ngập mỗi một khu vực trong cơ thể... cả người hắn dường như hoàn toàn dung hợp với tế đàn này.

"Rầm rầm" cảm ngộ lực lượng tế đàn, toàn diện bùng phát, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho khí tức Siêu Thoát từ Mạnh Hạo nơi này càng rõ ràng hơn, hóa thành gió lốc, từ trên tế đàn dâng lên ngập trời, nổ vang bốn phương tám hướng.

Hắn ở chỗ này tự thử nghiệm! Đối với Mạnh Hạo mà nói là không cam lòng thất bại và một lần nữa luận chứng... nhưng đối với người khác, lại là hoảng sợ đến cực hạn!

Giờ khắc này, tất cả mọi người bên ngoài tế đàn, đều nhìn thấy ý Siêu Thoát từ trên thân Mạnh Hạo dâng lên ngập trời, thậm chí cảm nhận được uy áp chí cao vô thượng từ Mạnh Hạo nơi đó.

Bao gồm lão nhân chưởng giáo, mọi người theo bản năng đồng loạt lui ra sau, sắc mặt biến hóa, nhìn Mạnh Hạo ở trong gió lốc kia, nhìn ý Siêu Thoát trên người Mạnh Hạo kia, thời khắc này long trời lở đất.

Thiên địa biến sắc, gió mây cuốn lên, giờ này, thậm chí bọn họ có cảm giác, dường như Mạnh Hạo đang ở vào trong Siêu Thoát.

Cảm giác này, khiến tất cả mọi người da đầu tê dại, vô cùng hoảng sợ.

- Không có khả năng!!! Thiếu niên áo bào vàng trợn tròn mắt, lẩm bẩm thất thanh.

Trong lúc tâm thần bị chấn động, mọi người bốn phía chờ đợi một ngày, ngày thứ chín kết thúc, ngày thứ mười đến, rồi sau đó... ngày thứ mười một, ngày thứ mười hai...

- Ngày mười hai?

- Chí Tôn thứ chín này, chẳng lẽ là yêu nghiệt hay sao? Tại sao có thể có người kiên trì được tới ngày mười hai!!!

- Hắn đến tột cùng là tu vi gì? Cửu nguyên đỉnh phong mới có thể kiên trì bảy ngày, mà hắn không ngờ... không ngờ kiên trì mười hai ngày... Vả lại nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng còn có thể kiên trì tiếp!!! Mọi người bàn tán ầm ĩ, thời khắc này đối với Mạnh Hạo, bọn họ sớm đã cực kỳ rúng động.

Nhưng rúng động này, chú định không thể giảm bớt, mà sẽ càng ngày càng mãnh liệt!

Ngày thứ mười ba, ngày thứ mười bốn, ngày thứ mười lăm...

Khi đến ngày thứ mười sáu, Mạnh Hạo ở trong lòng tất cả mọi người, lần này hắn làm hết thảy đã là kỳ tích!!!

Là... kỳ tích... mà những người khác không thể làm được!!!

Tất cả mọi người bên ngoài Tế đàn, trong đầu trước đó sinh ra hoài nghi đối với Mạnh Hạo, sớm đã bị xóa sạch, thậm chí vị Chí Tôn thứ hai cửu nguyên đỉnh phong kia, lúc này cũng trong lòng run lên, đối với trước đó mình nổi lên ý khiêu chiến, thời khắc này nghĩ lại lòng còn kinh hãi.

Cho dù là thiếu niên áo bào vàng, lúc này cũng không tin Mạnh Hạo có thể kiên trì đến 16 ngày, vả lại Mạnh Hạo nhấc lên ý Siêu Thoát như thế, sao có thể không có căn nguyên thứ chín.

"Chết tiệt, một trận chiến giữa hắn cùng ta trước đây, rõ ràng là hắn ẩn giấu không ít!!! Hắn là cố ý, cố ý mượn ta lập uy, cố ý cuối cùng bỏ qua cho ta, chính là chờ ta ra tay lần nữa, hắn sẽ có lý do, trực tiếp đánh chết ta!!!" Thiếu niên áo bào vàng nghĩ tới đây, nội tâm run run, thu hồi tất cả tâm tư. Thời khắc này hắn vô cùng chua xót, càng phát hiện tên Mạnh Hạo kia cực kỳ âm hiểm.

Lão nhân chưởng giáo sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có. Giờ này trong lòng lão rung động, còn cường liệt hơn so với thiếu niên áo bào vàng. Thậm chí trong lòng lão cũng nổi lên suy nghĩ cùng một dạng với thiếu niên áo bào vàng.

Không chỉ có lão như thế, còn có Sa Cửu Đông, cũng nghĩ như vậy, giờ này hắn cực kỳ kiêng kỵ đối với Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không biết hành động của mình, đã hù dọa mọi người phía ngoài đến mức độ nào, hắn chỉ biết thời khắc này khi mình ngưng tụ ấn ký đệ cửu cấm lần thứ ba, trơ mắt nhìn ấn ký này ở trong người sắp thành công, trong nháy mắt lại một lần nữa tan vỡ.

Lần này tan vỡ, hắn ngược lại bình tĩnh, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn trọng điểm đều không phải chú ý trên ngưng tụ đệ cửu cấm, mà chủ yếu muốn dò tìm, rốt cuộc là người nào... ngăn cản Mạnh Hạo hắn ngưng tụ đệ cửu cấm!

Ngay khoảnh khắc ấn ký đệ cửu cấm tan vỡ, thân thể Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên tế đàn chấn động mạnh, đột nhiên mở ra hai mắt, lộ ra tơ máu, còn có dữ tợn và điên cuồng ngập trời, hắn mạnh ngẩng đầu, nhìn lên tinh không mênh mang.

- Hóa ra là ngươi!

- - - - - oOo- - - - -