Bầu trời cuồn cuộn, hình như có mây mù vô tận nổi lên khắp bốn phương, ngưng tụ lẫn nhau, tạo thành bàn tay to giống như bầu trời che lấp đại địa, bàn tay to này thay thế bầu trời, bao trùm mặt đất, tạo thành một lực phong ấn tuyệt diệt!
Dường như khi bàn tay này hạ xuống, phong ấn tu vi, phong ấn sinh mạng, phong ấn thần hồn, phong ấn hết thảy!
Cảnh tượng này long trời lở đất làm tinh thần Chí Tôn thứ sáu run rẩy, trong lòng hắn dâng lên nguy cơ chưa từng có trước đây, cảm giác nguy cơ kia rõ ràng làm hắn hiểu rõ, lúc này tự mình không có phương pháp cường hãn gì, chỉ sợ sẽ gặp phải tử vong chân chính!
Đối với Chí Tôn cửu nguyên, trong tinh không mênh mông này, trừ bỏ khu vực có hạn như Minh Cung cùng đối mặt với lão quái cửu nguyên đỉnh phong đó, bình thường Chí Tôn cửu nguyên gần như là tồn tại bất tử bất diệt, nhưng lúc này, trong lòng Chí Tôn thứ sáu, cảm giác tử vong kia mãnh liệt đến cực hạn.
Giờ phút này, Chí Tôn thứ sáu gào thét thê thảm, đánh cược toàn bộ, ở nguy cơ trước mắt hắn, hắn không chần chờ, cũng không có lựa chọn khác, bày ra trước mắt hắn chỉ có... căn nguyên tự bạo!!
Chỉ là cái giá phải trả là cực lớn, hắn trong vạn năm này, tu vi từ cửu nguyên rớt xuống trở thành bát nguyên.
Với căn nguyên tự bạo, đổi lấy sinh cơ, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi phong ấn sống chết, như vậy liên thủ cùng Chí Tôn thứ tám, tối thiểu so sánh với tu vi rớt xuống thì sinh mạng bảo toàn quan trọng hơn!!
- Mạnh Hạo! Trong thanh âm của Chí Tôn thứ sáu oán độc ngập trời, lời nói quanh quẩn, hắn hung hăng vung hai tay, vẫy tay, một gió lốc ầm ầm nổi lên xung quanh hắn. Gió lốc này chỉ có hai màu đen trắng, cuốn vào lẫn nhau, tạo thành màu xám tro. Một loạt khí tức căn nguyên trong khoảnh khắc bùng phát, khí tức kinh khủng này có thể làm hết thảy Chí Tôn bát nguyên run rẩy nhưng lúc này, khi Chí Tôn thứ sáu đối mặt với Mạnh Hạo chỉ có thể điên cuồng bảo vệ tính mạng.
Cảnh tường này kinh người, từ xa xa nhìn lại, gió lốc quét ngang mặt đất, cuốn lên hư vô vô tận, ngập trời, rầm rầm hướng đến bàn tay như bầu trời, trực tiếp đánh đến.
Giống như mặt đất cùng bầu trời va chạm, mà bên ngoài va chạm này, trên bàn tay to, quần áo Mạnh Hạo bay múa, sát khí tràn ngập toàn thân, thần sắc lạnh như băng,dưới mặt đất gió lốc còn lại Chí Tôn thứ sáu tóc tai bù xù, như điên như cuồng.
"Ầm ầm ầm!"
Hết thảy đây nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong vài tiếng hít thở, gió lốc mặt đất cùng bàn tay bầu trời ở giữa không trung, trong ánh mắt của Chí Tôn thứ sáu phía xá, cứ như vậy... đụng vào nhau.
Thanh âm kịch liệt, dường như muốn vỡ tan bầu trời, dường như muốn vỡ vụn mặt đất, dường như muốn xé mở hư vô, trực tiếp tách rời trời cùng đất, trực tiếp ảm diệt không gian thế giới này!
Thanh âm Chí Tôn thứ sáu thảm thiết, làm căn nguyên hắn tự bạo, mặc dù chỉ là một phần căn nguyên nhưng đối với hắn, một phần căn nguyên với chín phần căn nguyên cũng không khác gì nhau, tiếng vang rầm rầm kéo dài, gió lốc kia nổi lên càng ngày càng điên cuồng nóng nảy, giống như rồng trên mặt đất, gào thét muốn một ngụm cắn nuốt bàn tay to bầu trời.
Nhưng mặc cho lốc xoáy này điên cuồng thế nào, bàn tay to bầu trời của Mạnh Hạo vẫn hung hăng vỗ, khiến cho lốc xoáy chấn động, bỗng nhiên tan vỡ, nhưng trong nháy mắt tan vỡ này, căn nguyên lốc xoáy ẩn chứa của Chí Tôn thứ sáu lại đánh sâu mãnh liệt, quét ngang bốn phía, cuồng phong nhấc khỏi mặt đất, khiến cho vùng đất này trong nháy mắt lõm xuống, còn bàn tay to bầu trời của Mạnh Hạo trong lúc này cho dù đánh vỡ gió lốc nhưng cũng bị lực lượng tự bạo đánh ngược lại, mất đi bốn ngón tay.
Còn dư lại một ngón, cũng vì bị đánh sâu mà trở ngại, không thể hoàn thành phong ấn cuối cùng, còn Chí Tôn thứ sáu phun ra máu tươi, cả người trong nháy mắt giống như già đi ngàn năm, sắc mặt tái nhợt, lộ ra hư nhược chưa từng có, nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt oán độc mãnh liệt hơn, một bên lùi về, một bên cười ha hả.
- Mạnh Hạo ngươi giết không được ta, bổn tôn nhớ kỹ!! Oán của Chí Tôn thứ sáu Mạnh Hạo, lúc này đã tích lũy đến cực hạn, lời nói hắn đánh sâu vào thiên địa, bàn tay to tan vỡ, Mạnh Hạo cũng không thể thi triển tiếp phong ấn như vậy trong nháy mắt, thân thể vụt qua, thi triển lực lượng mạnh nhất có thể phát huy, chạy thẳng tới Chí Tôn thứ tám.
Chí Tôn thứ tám xa xa, lúc này cũng bay nhanh như vậy, đến gần Chí Tôn thứ sáu, hai người hắn liên hiệp cùng nhau, cho dù là Mạnh Hạo, chiến lực của hắn hiện tại muốn đánh chết bọn họ gần như không có khả năng.
Điểm này, Mạnh Hạo biết, Chí Tôn thứ sáu biết, Chí Tôn thứ tám biết.
Mắt thấy lần diệt sát này dường như phải kết thúc, thậm chí trong lòng Chí Tôn thứ tám nhẹ nhàng thở ra, dựa theo phán đoán của hắn, Mạnh Hạo chỉ cần không phải ngu dốt, đã biết trận chiến này không thể tiếp tục, nếu không sẽ gặp phải bất lợi, dù sao hắn muốn đối mặt là hai Chí Tôn, vả lại dao động nơi này một khi kéo dài lâu, nhưng Chí Tôn khác phát hiện, đến khi đó lại chiến đấu không nổi.
Nhưng Chí Tôn thứ tám này, hắn bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng kế tiếp, cảnh tượng hắn nhìn thấy, với hắn là chấn động to lớn cỡ nào từ khi sinh ra.
Đó là biến không có khả năng trở thành khả năng!
Trên bầu trời, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn mặt đất, lúc này Chí Tôn thứ sáu bay nhanh, nhìn Chí Tôn thứ tám phía xa cũng thi triển tốc độ cao nhất, hai người nhanh chóng đến gần nhau.
- Ta bảo hôm nay muốn giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi. Mạnh Hạo thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh như hắn đã từng nói muốn lưu ký hiệu đối với Chí Tôn thứ sáu, sẽ nhất định để lại một ký hiệu.
Thanh âm quanh quẩn, trong lòng Chí Tôn thứ sáu không giải thích được mà hồi hộp.
Đúng lúc này, Mạnh Hạo nâng chân lên, bước lên trước, trong khoảnh khắc bước chân này hạ xuống, chung quanh hắn nháy mắt xuất hiện căn nguyên thời gian, còn cước bộ của hắn không dừng lại, tiếp tục đi tiếp, thoạt nhìn rất quái dị, nhưng căn nguyên thời gian chung quanh hắn lại dưới bộ pháp quái dị này càng phát ra dày đặc, trong chớp mắt đã khuếch tán bốn phương tám hướng, ảnh hưởng thế giới, ảnh hưởng thiên địa, ảnh hưởng thời không!
Thân ảnh Mạnh Hạo ở bước chân cuối cùng mà biến mất, khi hắn biến mất, thời gian trong khu vực này trong nháy mắt xuất hiện nghịch chuyển. Nghịch chuyển này, dường như cho dù là ý chí của Chí Tôn cửu nguyên cũng không thể trái ngược lại, thân ảnh Chí Tôn thứ sáu vốn bay nhanh lại gần Chí Tôn thứ tám.
Nhưng trong chớp mắt, thần sắc của hắn kinh nghi sau khi giữ vững vui sướng cùng hồi hộp trong lòng, thân thể hắn lại biến đối phương hướng, không phải về phía trước mà là... về phía sau!!
Cả người hắn khi Chí Tôn thứ tám nhìn lại, bay nhanh lùi về phía sau, biểu tình trên gương mặt lúc này theo thời gian nghịch chuyển mà thay đổi, trực tiếp kéo ra khoảng cách với Chí Tôn thứ tám nơi này.
Ngay sau đó, căn nguyên bốn phía tự bạo cùng bàn tay to bầu trời đánh sâu vào, cũng vào giờ phút này tiêu tán trong ngưng tụ, sau khi bay nhanh tụ tập lẫn nhau, giống như cắt ngược thời gian!
Cũng chính trong nháy mắt này, thân ảnh biến mất của Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ sáu, giống như trong năm tháng này, có thể bước chân vào bất kỳ thời điểm nào, xuất hiện ở bất kỳ khu vực nào. Cảnh tượng này làm thân thể Chí Tôn thứ tám xa xa trong khoảnh khắc dừng lại, da đầu cả người tê dại, tinh thần như có sấm sét nổ vang, sóng lớn nổi lên ngập trời, hoảng sợ chí cực.
- Thời gian... căn nguyên thời gian!! Không đúng, căn nguyên thời gian cũng không có khả năng có khí tức như vậy, đây là... đây là... Chí Tôn thứ tám hít sâu, trong óc ù lên, Mạnh Hạo xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ sáu, nâng tay lên, trực tiếp rơi vào ấn đường Chí Tôn thứ sáu, sau đó nâng lên, mọi nơi bốn phía hắn vẽ ra một cái khung bao phủ bên trong.
"Ầm" một tiếng, thân thể Chí Tôn thứ sáu này run lên bần bật, từ đầu đến cuối, hắn căn bản không phản kháng chút nào, dường như trong mắt hắn căn bản không có thân ảnh Mạnh Hạo.
Cho dù đến lúc này vẫn không phản kháng, thân thể hắn mắt thường có thể thấy bị quầng ánh sáng trên bàn tay Mạnh Hạo trong nháy mắt bao trùm từ trán đến toàn thân, trong ánh sáng này, thân thể hắn bị phong ấn, tu vi hắn bị phong ấn, thần hồn cùng sinh mạng hắn đều bị phong ấn!
Trong tiếng nổ vang, Chí Tôn thứ sáu này bất ngờ trở thành một bức... họa trong tay Mạnh Hạo!
Cầm họa trong tay, sắc mặt Mạnh Hạo ửng đỏ một chút nhưng lạnh lùng trong mắt lại càng rõ ràng hơn, khi xoay người, hắn cầm họa, nhìn về Chí Tôn thứ tám kia.
Trong đầu Chí Tôn thứ tám này ù lên, cả người run rẩy, trong thần sắc không thể tin, hoảng sợ đến cực hạn, khủng khiếp trong tinh thần, lúc này toàn bộ bùng phát.
- Đây là... đây là khí tức của Đạo Nguyên, tạo thành Đạo Nguyên thời gian!! Chí Tôn thứ tám run rẩy, từ trong cột sống dâng lên từng tia hàn khí, tràn ngập toàn thân, phát ra tiếng hét, thân thể trong nháy mắt lùi về sau.
Hắn không phải không biết cường hãn của Mạnh Hạo, trước không đi vào Minh Cung, trận chiến của Mạnh Hạo cùng Chí Tôn thứ sáu làm hắn rõ ràng cảm nhận được kinh khủng của Mạnh Hạo, nếu có khả năng, hắn không muốn đắc tội Mạnh Hạo, chỉ là mệnh lệnh của thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn kia, lúc này không xuất thủ không được, ý đồ diệt sát Mạnh Hạo trong hư vô dưới cây cầu kia.
Bao gồm hắn ở bên trong, thậm chí tất cả mọi người ở bên trong, đều cho rằng Mạnh Hạo nhất định đã rơi xuống, dù sao không ai có thể tồn tại trong vực sâu đó, nhưng hắn không nghĩ tới Mạnh Hạo lại có thể!!
Khi hắn nhận được cầu cứu của Chí Tôn thứ sáu, hắn lập tức dịch chuyển đến đây, thấy được toàn bộ cảnh tượng trước mắt như vậy, làm thiên địa biến sắc, làm bầu trời cuồn cuộn rung động, thấy được Mạnh Hạo biến không có khả năng thành khả năng, thấy được lực lượng kia vượt qua căn nguyên, một lực lượng Đạo Nguyên hoàn chỉnh kết hợp với không gian thành... phong ấn kinh khủng!
- Ngươi còn muốn chạy?
Mạnh Hạo thản nhiên nói, lời nói của hắn vừa truyền ra, Chí Tôn thứ tám kia lập tức nâng tay, trực tiếp vỗ trán, "ầm" một tiếng, thân thể hắn trong nháy mắt khô héo cực hạn, sinh mạng phần lớn bùng phát đồng thời, hy sinh thọ nguyên đổi lấy tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã đi xa vô tung.
Hắn thật sợ hãi, khủng khiếp đến cực hạn, thế nên chỉ với một câu nói của Mạnh Hạo hắn lập tức đánh cuộc hết thảy, dù sao kết quả Chí Tôn thứ sáu đã rõ ràng trước mắt.
Mạnh Hạo sửng sốt, bỏ chạy trước kia của Chí Tôn thứ sau không có sạch sẽ cùng lưu loát như Chí Tôn thứ tám này, lúc này nếu như đuổi theo, trong thời gian ngắn sợ là không đuổi kịp.
Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cũng đã nhìn ra, chính mình... đã hù dọa Chí Tôn thứ tám này.
- Không nóng nảy, thiếu ta, ta từ từ đòi lại, hắn mặc dù bỏ chạy, nhưng vị trí của hắn trong chớp mắt ta sẽ biết. Một lát sau, Mạnh Hạo hừ lạnh, một bước đi xa, chạy thẳng ra bên ngoài Thương Mang, thấy được trên vùng đất này,đám người thiếu niên áo bào vàng ở khu vực trung tâm.
----------oOo----------