Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1780: Năm tháng trong mấy bức họa




Rất lâu, thân thể Mạnh Hạo chấn động, ánh mắt lộ ra thanh minh, hắn hô hấp dồn dập, lui về phía sau vài bước, nhìn bức họa đáy lòng nổi lên sóng lớn.

- La Thiên... Mạnh Hạo lẩm bẩm, lại có nghi vấn hiện lên ở đáy lòng, suy tư một lát sau, hắn ngẩng đầu trong mắt chợt lóe sáng, lần nữa cất bước rời gian thạch thất, theo lối đi tiếp tục đi tới trước.

Ngay khi Mạnh Hạo bay nhanh trong lối đi, giờ khắc này ở trên cầu đi thông phiến đại lục thứ nhất, từng thân ảnh đang cấp tốc bay ra, khoảng cách mười ngàn trượng, nếu còn Mạnh Hạo ở đây chỉ dẫn những tu sĩ Thương Mang Phái này đi qua phạm vi mười ngàn trượng này, thời gian sẽ không quá lâu, mà về an toàn cũng có thể làm tốt nhất.

Nhưng giờ này, theo hắn biến mất, đám người kia mới chính thức cảm nhận được phạm vi mười ngàn trượng này bước đi khó cỡ nào, chỉ mới đi ra năm ngàn trượng đã chết mấy người.

Mà mấy vị Chí Tôn cửu nguyên kia đều tổn thất nghiêm trọng giống nhau, phân thân bọn họ đều tan vỡ, mỗi người đều rất chật vật. Trong đoạn đường năm ngàn trượng cuối này, mỗi người bọn họ đều mang ra toàn bộ thủ đoạn, thậm chí không tiếc vận dụng đòn sát thủ hao phí sinh mạng... mới miễn cưỡng vượt qua năm ngàn trượng này... chỉ có điều lại rơi xuống thêm ba người.

Đây còn là nhờ có lão nhân chưởng giáo cùng hai vị cửu nguyên đỉnh phong khác toàn lực ra tay, nếu không còn tử vong nhiều hơn. Tuy vậy thời khắc này ba vị cửu nguyên đỉnh phong, cũng đều sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù không ai nói thẳng ra điều gì, nhưng sự tức giận và tâm tình bất mãn đó, đã tích lũy càng ngày càng nhiều. Lúc có, và lúc không có Mạnh Hạo, đối lập rõ ràng như thế, khiến cho không ít người bao gồm cả lão nhân chưởng giáo, đều cực kỳ phẫn nộ đối với hai cửu nguyên đỉnh phong cùng với Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám kia.

Một đường trầm mặc, cho đến lúc đi hết cây cầu, bước chân lên đại lục này, sắc mặt của mọi người vẫn còn âm trầm.

- Đạo bất đồng, lão phu không muốn cùng đi với bốn người các ngươi! Lão nhân chưởng giáo trầm mặc một lát, nhìn đại lục trước mắt, chậm rãi lên tiếng, rồi phất tay áo đi về phía trước. Các Chí Tôn khác đều mắt lạnh nhìn Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám, "Hừ" lạnh một tiếng, đi theo chưởng giáo.

- Không sao! Phiến đại lục thứ nhất này, có đài Siêu Thoát tất cả chúng ta cần, phương hướng của họ cũng là nơi đó, bất quá chỗ này trừ đài Siêu Thoát, nhất định còn có cơ duyên khác!

- Nếu như thế, chúng ta tản ra từ đây, cuối cùng tập hợp ở đài Siêu Thoát kia! Thiếu niên áo bào vàng mỉm cười, vung tay, hai cái ngọc giản bay về phía Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám, rồi xoay người bước đi.

Vị Sa Cửu Đông lắc lắc đầu, cũng cất bước rời đi theo một hướng khác.

Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám hai người nhìn nhau, rồi mang theo dưới trướng của mỗi người bay nhanh đi xa.

Đồng thời trong lúc đó, phía dưới lòng đất đại lục này, có một cái lối đi xuyên qua cả đại lục. Giờ khắc này ở bên trong lối đi, Mạnh Hạo đang thi triển tốc độ cao nhất, mấy ngày sau, hắn xuất hiện ở bên trong thạch thất thứ hai.

Mới vừa bước vào thạch thất, Mạnh Hạo lập tức nhìn bốn phía, nơi này quả nhiên cũng có bức họa.

Trên bức họa miêu tả, là một chỗ lại một chỗ tinh không, trong tinh không kia có... vô số tinh tú, vô số thế giới, vô số chúng sinh.

Bọn họ từ sinh ra đến chết, luân hồi tuần hoàn, dường như năm tháng cũng ở trong bức họa này, thông qua một loại phương thức đặc thù nào đó biểu hiện ra, không có bất kỳ văn tự, lại làm cho Mạnh Hạo hiểu rõ miêu tả trong bức họa, là thời gian trôi qua trong năm tháng vô cùng vô tận.

Mà cái gọi là thân ảnh La Thiên kia, thân thể hắn cũng dần dần xuất hiện ánh sáng, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng khi bao trùm toàn thân của hắn, không ngờ... bắt đầu tiêu tan.

Trước hết tiêu tan, là cặp chân của hắn, rồi sau đó là thân thể, đầu, cho đến cả người hắn, trừ bàn tay phải nâng tinh không vô tận, toàn bộ đều tan đi.

Mà bàn tay phải này, vào giờ khắc này, cũng tan đi ngón cái và bàn tay, chỉ còn lại có bốn ngón tay, vây quanh tại phía ngoài tinh không vô tận, dần dần tất cả ánh sáng đều bị bốn ngón tay này hấp thu, chúng... không còn tiêu tan nữa, mà sinh ra sinh cơ, truyền ra bốn lũ khí tức đặc thù... Khí tức này không cách nào hình dung, mơ hồ, dường như còn cường hãn hơn so với khi tồn tại thân ảnh lúc trước!

Mạnh Hạo nhìn tới đây, trong tâm thần nhấc lên sóng lớn ngập trời, nổ vang không ngừng.

- Tại sao là như vậy...

- Này... Này... Với định lực của Mạnh Hạo, lúc này cũng hô hấp dồn dập, thất thanh lẩm bẩm. Bốn ngón tay kia, trên ngón thứ hai, hắn cảm nhận được... khí tức của thần! Không thể sai dược, đích xác là khí tức thuộc về thần trên pho tượng ở Tiên Thần đại lục.

Mà ngón tay thứ ba tràn ra khí tức, đó là cảm giác hoang dã, đó là ma thuộc về Ma Giới đại lục!

Về phần ngón thứ nhất, dường như tiên không phải tiên, tràn đầy tử vong, đó là khí tức của lão tổ Thương Mang Minh Cung, là dao động như phiến Quỷ Thành kia!

Một ngón tay cuối cùng... lại là khí tức của yêu, giống nhau như đúc với Mạnh Hạo nơi này!!!

"Quỷ thần ma yêu!!!" Trong óc Mạnh Hạo nổ "ầm ầm", từ trong thế giới bức họa kia tỉnh lại, hô hấp dồn dập. Khi lần nữa nhìn về phía bức họa, làm thế nào đều không thể lần nữa sáp nhập đi vào.

Hắn sắc mặt tái nhợt, đứng ở đó hồi lâu mới chậm rãi khôi phục, lúc ngẩng đầu trong mắt lóe sáng một cái.

"Thân ảnh kia là La Thiên, có lẽ hắn không phải một sinh mạng, mà là một tồn tại... đặc thù! Hắn còn, thì tinh không còn, thì tinh tú còn, thì chúng sinh còn... La Thiên, La Thiên..."

"Mà hắn hiển nhiên cũng có lúc tử vong, đều không phải là vĩnh hằng, cuối cùng hết thảy thân hắn tiêu tan, trở thành bốn ngón tay, theo thứ tự là quỷ thần ma yêu, nhưng tiên đâu..."

"Tiên ở nơi nào..." Mạnh Hạo trầm mặc đã lâu, thân thể nhoáng một cái, hắn khẩn thiết muốn đi xem bức họa thứ ba...

Mấy ngày sau, hắn xuyên qua lối đi cổ xưa, giống như là đi trong thời gian năm tháng, cho đến trước mặt hắn, xuất hiện... thạch thất thứ ba... nơi hắn khát vọng nhìn thấy.

Mạnh Hạo cặp mắt co rút lại, trái tim tăng tốc nhảy lên "thình thịch". Ngay khoảnh khắc xuất hiện bên trong thạch thất thứ ba, hắn liền nhìn bốn phía vách tường.

Nơi này, quả nhiên có bức họa thứ ba!

Ngay lúc nhìn thấy bức họa này, trong óc Mạnh Hạo kêu "ong ong", lần nữa hắn đắm chìm vào thế giới trong bức họa kia.

Lần này, thế giới trong bức họa, là địa phương Mạnh Hạo đã từng thấy qua, đó là một tòa thành, trung tâm tòa thành có chín chỗ đại lục... hình ảnh vẽ trong đó chính là... Minh Cung của lão tổ Thương Mang, mà Mạnh Hạo đang đi vào.

Chỉ có điều là thời điểm này chỗ này còn chưa trở thành Quỷ Vực, hắn thấy được thành trì mênh mông, vô số kiến trúc, tu sĩ đếm không hết, nơi này phồn hoa giống như thời thịnh thế.

Hắn nhìn thấy một thanh niên, bộ dáng thanh niên này rất là tương tự với pho tượng phân thân lão tổ Thương Mang mà Mạnh Hạo thấy trước đó, người này... có lẽ chính là lão tổ Thương Mang!

Hắn khoanh chân ngồi trên bầu trời, có vô số sấm sét nổ vang, dường như là đang độ kiếp, mà trong tòa thành phía dưới, vô số tu sĩ đều toàn bộ nhìn lên mang theo mong đợi, hy vọng.

Dao động trên người thanh niên kia cực kỳ cường đại, Mạnh Hạo chỉ hơi cảm thụ liền đổi sắc, đó là cảnh giới vượt qua cửu nguyên đỉnh phong, ở vào nửa bước Siêu Thoát... Càng khiến tâm thần hắn chấn động, là trên người của thanh niên này tràn ra khí tức... lại là tiên khí!

Tiên vô cùng thuần khiết!

Với tiên đi Siêu Thoát, độ Siêu Thoát Kiếp!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn tòa thành kia, nhìn thanh niên kia, nhìn bầu trời tinh không trong bức họa kia... nơi đó không có mảy may sương mù, mà tồn tại vô số lôi kiếp, lôi kiếp nhiều vô biên vô tận, đang cuồn cuộn cuốn tới.

Tiếp theo chớp mắt một cái, cả thiên địa, cả tinh không, cả bên trong bức họa bị vô số sấm sét nổ vang lóng lánh, toàn bộ chiếm cứ, dường như không muốn có người, với tiên Siêu Thoát!

Ở dưới lôi kiếp dường như muốn tiêu diệt tinh không hết thảy, Mạnh Hạo nhìn thấy thanh niên kia, đang khoanh chân đứng lên, nâng lên một bàn tay, dường như muốn che trời.

Cũng đúng lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng, từ trên trời xé tinh không giáng xuống, rơi xuống một ngón tay, ngón tay này chính là một trong bốn ngón tay... Mạnh Hạo đã thấy chỗ bức họa thứ hai!

Ngón tay này thay thế tinh không, bỗng nhiên rơi xuống, sau một lóng tay, trong tòa thành, trừ thanh niên độ kiếp kia và một số người không nhiều lắm, còn dư lại tất cả tu sĩ không quản tu vi gì, đều trong một nháy mắt này... thân thể chấn động, hồn phi phách tán, tắt hơi bỏ mình!

Một lóng tay, hủy diệt chúng sinh cả một tòa thành.

Một lóng tay, làm cho một thiên địa thịnh thế, trở thành Tử Vực, khắp nơi là thi hài.

Một lóng tay, khiến cho thế giới tràn đầy sinh cơ này, trong chớp mắt nghịch chuyển, tử khí ngập trời!

Tiếp theo một chớp mắt, Mạnh Hạo ở trong tử khí vô cùng vô tận đó, nhìn thấy vị thanh niên độ kiếp trên bầu trời kia, phát ra tiếng gào thét thê lương, là bi thương cực hạn.

Mà ngay sau đó, bức họa thay đổi lần nữa, những thi hài kia rồi lại... toàn bộ sống lại, nhưng sau khi sống lại, khóe miệng mỗi người lại đều lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như không còn là chính mình, không ngờ từng người bay lên, đánh thẳng tới thanh niên trên bầu trời.

Thanh niên trên bầu trời, tiếng cười càng thê lương hơn, mơ hồ truyền đến tiếng khóc thầm.

Hình ảnh tới đây kết thúc, Mạnh Hạo thật lâu mới tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi tới trước, hắn muốn đi nhìn xem bức họa thứ tư, đáy lòng hắn có một dự cảm mãnh liệt, trong những bức họa mình nhìn thấy này, ẩn chứa một bí ẩn... long trời lở đất.

Bí ẩn này, cũng không phải không liên quan với hắn, mà là nơi này có liên hệ mãnh liệt với hắn!

Hắn nghĩ tới Sơn Hải Giới bị hủy diệt, nghĩ tới bản thân xuất hiện yêu khí, nghĩ tới khi ở Sơn Hải Giới, nghe về cách nói của Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục kia, không muốn để Sơn Hải Giới xuất hiện tiên.

"Rất tương tự, vô cùng tương tự, chỉ có điều lão tổ Thương Mang hư hư thực thực này, là thật với tiên Siêu Thoát, mà Sơn Hải Giới là có tiên xuất hiện..."

"Là Tiên Thần và Ma giới muốn diệt Sơn Hải, hay là... có người khác!!!"

"Vì cái gì không dùng văn tự nói lên, mà lại dùng bức họa, hơn nữa chỉ có thể đắm chìm một lần..."

"Là muốn phòng bị điều gì?"

"La Thiên diệt thế..." Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên bay ra, hắn muốn đi nhìn xem bức họa thứ tư, trong óc của hắn thời khắc này xuất hiện vô số ý niệm, sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm.

Hắn dĩ nhiên dự cảm được, Sơn Hải Giới bị hủy diệt... cũng không phải đơn giản như biểu hiện như vậy, mà trong đó... Ẩn chứa một cái bí mật kinh khủng!

Bí mật này, thông qua mấy bức họa, đã vén lên một góc ở trước mặt Mạnh Hạo...

- - - - - oOo- - - - -