Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1692: Vạn tinh vang trời




Mạnh Hạo thần sắc như thường, trong mắt lóe sáng một cái, thân mình “ầm” một tiếng, không có dừng lại chút nào, chạy thẳng tới kiếp vân kia, chạy thẳng tới móng vuốt sấm sét như ẩn như hiện kia... Ngay khoảnh khắc tới gần, hắn bỗng nhiên lên tiếng thanh âm hắn như thiên lôi vang động, nổ vang bốn phương tám hướng: - Cho ngươi ngưng tụ sao, tan cho ta!

”Rầm rầm rầm...” Yêu Phong đệ nhị cấm, Chân Giả Cấm! Giờ khắc này, từ trong tay Mạnh Hạo bạo phát, Chân Giả Cấm chạy thẳng tới kiếp vân, làm cho thật biến thành giả, làm cho giả biến thành thật... chỉ trong một ý niệm của Mạnh Hạo!

Giờ khắc này, hắn nói kiếp chân thật này, biến thành giả, để kiếp ngưng tụ này, từ nay về sau tan đi...

Trong chớp mắt, mọi người đều chăm chú nhìn!!!

Theo Mạnh Hạo nói ra, theo hắn thi triển Yêu Phong đệ nhị cấm, theo tay áo hắn vung lên, thiên địa nổ vang, tinh không run rẩy, Đệ Nhất Thiên đại lục đều chấn động, mà kiếp vân khí thế ngập trời trước đó, giờ khắc này cũng run rẩy!

Trong run rẩy, trảo của con thằn lằn trong kiếp lôi vô cùng tận kia tức khắc trở thành hư ảo, liên đới móng vuốt con thằn lằn, cũng lập tức mơ hồ, cuối cùng kiếp vân cũng trong một chớp mắt này... mơ hồ.

Cho đến lúc trở thành hư ảo, giống như thanh âm của Mạnh Hạo, nói được là làm được, dường như dưới ý chí của hắn, thiên địa này đều có thể từ thật biến thành giả... Lúc này đạo kiếp giáng xuống thân thể của Mạnh Hạo, với loại kết thúc dị thường này, khiến tất cả tu sĩ cùng dị tộc đều hoảng sợ, thậm chí là lần đầu tiên trong đời tận mắt chứng kiến đạo kiếp kết thúc với phương thức như thế...

- Không có khả năng!!!

Chủ Tể dị tộc đang chiến với Địa Tạng, phát ra tiếng gào thét, hắn hoàn toàn không thể tin một màn mình nhìn thấy. Theo ý nghĩ của hắn, chuyện hoàn toàn không có khả năng, lại xảy ra ở trước mặt hắn, mà xuất hiện không quản tới hắn có tiếp nhận hay không!

Thân thể hắn bay nhanh, định đi ngăn cản Mạnh Hạo, nhưng Địa Tạng cười lạnh, địa phủ phủ xuống, Hoàng Tuyền tám pháp, dòng sông luân hồi quét ngang, cưỡng ép ngăn cản Chủ Tể dị tộc không thể rời đi.

Trong tinh không, vào giờ khắc này Hải Mộng Chí Tôn cũng đang bạo phát toàn bộ tu vi, cho dù bị thương, cũng ngăn cản Chí Tôn dị tộc đã như điên cuồng kia. Lúc này Dịch Cổ gào thét, đầy phẫn nộ, đầy sát cơ, thần thức của hắn tản ra, muốn đi nghiền ép Mạnh Hạo, nhưng lại bị Hải Mộng ngăn cản.

- Hải Mộng, ta không muốn giết ngươi, không cần tìm chết!!!

- Buồn cười! Hải Mộng nhàn nhạt lên tiếng, lần nữa ngăn cản.

Chín Sơn Hải, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, đều phát ra tiếng “ồ” vang trời. Đó là tiếng hoan hô của tất cả tu sĩ chín Sơn Hải, thanh âm của bọn họ hóa thành sóng âm, nổ vang bốn phương tám hướng, những dị tộc kia từng tên đều kinh hãi, nhưng cũng không có mất đi chiến ý, thời khắc này vẫn như cũ chiến tại chỗ.

Nhưng... bao gồm cả dị tộc, tâm thần của mọi người đều đang tập trung trên người của Mạnh Hạo phía dưới Đệ Nhất Thiên đại lục kia.

Giờ này tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, mười ngàn Dương Tinh ở quanh hắn, mỗi một viên đều tản ra hào quang rực rỡ, mà thân thể của Mạnh Hạo, cũng đang không ngừng đến gần Đệ Nhất Thiên!

Càng ngày càng gần... càng lúc càng gần!!!

Trên Đệ Nhất Thiên đã mở ra toàn bộ phòng hộ quầng sáng lóng lánh, cùng lúc vô số dị tộc chạy ra, giống như điên cuồng chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khi những dị tộc này chạy tới, Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, từ hai bên khép lại về hướng trung tâm, về hướng dị tộc phía trước, về hướng Đệ Nhất Thiên đại lục phía trước, tu vi toàn diện bạo phát nổ vang!

- Dương Tinh, Bạo! Mạnh Hạo rống lớn, theo tiếng rống, hơn 10 ngàn Dương Tinh chung quanh hắn, toàn bộ chấn động, đồng loạt bay ra, chạy thẳng tới những dị tộc kia, chạy thẳng tới quầng sáng trên Đệ Nhất Thiên đại lục!

”Rầm rầm rầm rầm...” Hơn 10 ngàn Dương Tinh, toàn bộ nổ tung!

Bất kỳ một viên Dương Tinh nào, dưới gia trì lực lượng tu vi của Mạnh Hạo giờ này, đang không ngừng ngưng tụ, sớm đã có lực lượng kinh người, thời khắc này hơn 10 ngàn Dương Tinh đồng loạt nổ tung, lập tức đất rung núi chuyển, thiên địa vỡ nát, tinh không trực tiếp bị nổ vỡ ra!

Cũng có một vòng sóng gợn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trong tiếng nổ “ầm ầm” lan tràn ra bốn phía.

Sóng gợn này, cho dù là ở Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đủ để tất cả mọi người, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.

Đám dị tộc lao ra ngoài ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo kia, không quản số lượng nhiều ít, không quản tu vi gì, vào giờ khắc này tức khắc đều bị sóng gợn quét ngang, nơi đi qua, tất cả dị tộc, thậm chí ngay cả tiếng hét thảm đều không kịp phát ra, thân thể lập tức trở thành tro bụi, nguyên thần không thể bỏ chạy, trực tiếp vỡ nát.

Trong tiếng nổ “ầm ầm”, sóng gợn đụng thẳng vào quầng sáng phòng hộ của Đệ Nhất Thiên đại lục, trong chớp mắt màn sáng phòng hộ tầng tầng vỡ vụn, tuy rằng đang không ngừng khôi phục, nhưng vẫn bị liên tục suy yếu... Tuy vậy quầng sáng phòng hộ này quá vững chắc, cho dù hơn 10 ngàn Dương Tinh nổ tung, cũng chỉ làm nó suy yếu, cũng chỉ phá ra một cái lổ nhỏ như lỗ kim mà thôi!

Ngay khoảnh khắc xuất hiện lổ nhỏ này, Mạnh Hạo vung tay, lập tức Chiến Binh biến ảo thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt liền đâm vào trong lổ nhỏ, làm cho cả quầng sáng không thể tự khôi phục.

Một màn này quá nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, Mạnh Hạo tốc độ như tia chớp vọt tới, Chiến Binh lần nữa đâm mạnh vào, tiếng nổ vang quanh quẩn, quầng sáng phòng hộ liền bị hắn xé mở ra một cái khe nứt, mà thân thể hắn, cũng ngay trong nháymắt này, bước chân vào... bên trong Đệ Nhất Thiên!

Giờ khắc này, tất cả tu sĩ Sơn Hải thấy một màn như vậy, toàn bộ đều phấn chấn, toàn bộ reo hò; tất cả dị tộc ngược lại đồng loạt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.

Chủ Tể gầm thét, Chí Tôn gào thét, Đạo Tôn phân thân ý đồ tụ lại làm một, nhưng đều không thể như nguyện, chỉ có thể trợn mắt nhìn.

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! Ngay lúc bước chân vào Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo với tu vi phát ra thanh âm, quanh quẩn bốn phương tám hướng, tất cả tu sĩ Sơn Hải nghe được thanh âm này, không hẹn mà từng người đều cùng theo rống to.

Trước hết hô lên, là tất cả tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải ở xung quanh Hứa Thanh. Giờ khắc này, tất cả đều phấn chấn, mặc dù Đệ Nhất Thiên còn chưa có tan vỡ, nhưng Mạnh Hạo đã thành công đốt cháy lên ngọn lửa tinh thần, điểm vào trong mắt mỗi tu sĩ, điểm vào trong linh hồn của bọn họ.

Chỉ chờ Đệ Nhất Thiên tan vỡ, những ngọn lửa này sẽ hoàn toàn bộc phát ra.

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!!!

Tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải vang lên tiếng gào thét, giống như thổi lên tiếng kèn quyết chiến, bọn họ ào ào xông ra đánh giết hướng dị tộc.

Rất nhanh, cả Đệ Tứ Sơn Hải, không ngừng nổi lên thanh âm như vậy, trong mắt mỗi người đều tỏa sáng, trong cơ thể mỗi người đều bùng phát ra tiềm lực lớn nhất của mình.

Dần dần, Đệ Tứ Sơn Hải chỉ có một thanh âm!

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!!!

Mạnh Hạo, dùng một câu nói, biến chín Đại Sơn Hải Giới trở thành một Sơn Hải Giới!

Theo thanh âm của Đệ Tứ Sơn Hải vang dội, cũng lục tục truyền ra tiếng reo hò của Đệ Tam Sơn Hải, Đệ Ngũ Sơn Hải như vậy, rất nhanh, thanh âm vang trời, sóng âm lan xa tới núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ sáu, núi thứ bảy!

Toàn bộ đều truyền ra thanh âm ngập trời, phấn chấn cổ vũ!!!

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! Câu nói này, đại biểu tinh thần của Sơn Hải Giới, đó là không thể lui được nữa, đó là không thể nhẫn nại được nữa, là đè nén đến cực hạn, bị bức bách đến cực hạn, sau đó bùng phát ra... âm thanh điên cuồng!

Đó là tiếng gào thét không cam lòng bị diệt tộc, không cam lòng tử vong, không cam lòng không còn tồn tại trên Sơn Hải này!

Đó còn là... âm thanh của khúc nhạc dạo... đánh thức ý chí cùng tinh thần một dân tộc...

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!!! Rốt cục Đệ Bát Sơn Hải cũng truyền ra thanh âm này, rồi sau đó... là Đệ Cửu Sơn Hải thanh âm vang trời... Chín Sơn Hải, cả Sơn Hải Giới vào giờ này, nơi chốn đều là tiếng hô đó!

Dị tộc run rẩy, Đạo Tôn hoảng sợ, Chủ Tể chấn động, Chí Tôn kinh hãi!!!

Giờ khắc này, dường như dùng thanh âm này để nói cho dị tộc biết, không ai có thể xem thường Sơn Hải Giới, cho dù Sơn Hải Giới bị trấn áp, bị phong ấn vạn vạn năm...

Ở đầu cuối tinh không, bên trong Đệ Nhất Thiên, trong nháy mắt Mạnh Hạo bước chân vào, hắn thấy được một mảng thế giới... không như tưởng tượng, nơi này có núi cao, có cầu vồng, có bình nguyên, có biển rộng.

Linh khí nơi này cực kỳ dày đặc, gấp mười lần Sơn Hải Giới. Thậm chí ở nơi này không chỉ có linh khí, còn có tiên khí đậm đặc hơn tràn ngập bốn phương tám hướng, khiến cho nơi này dường như mới là Tiên Cảnh.

Mặt đất cỏ xanh xanh biếc, bầu trời xanh thẳm vô tận, thành trì mọi nơi, kiến trúc san sát, không phải là xây dựng trên mặt đất, mà tập trung lơ lửng trong thiên địa, núi cao ở khắp nơi, có sông suối từ trên chảy xuống, từ xa nhìn lại giống như nối tiếp trời và đất.

Những kiến trúc kia phần lớn rất tinh mỹ, phần lớn rất khổng lồ, cũng có ý cổ xưa, dường như ẩn chứa vô tận năm tháng và lịch sử lắng đọng lại; những pho tượng đặt khắp mặt đất; thậm chí phóng mắt nhìn tới, lại có thể tùy ý thấy được vô số thiên tài địa bảo...

”Nơi này, chính là Đệ Nhất Thiên...” Mạnh Hạo chấn động trong lòng. Trong chớp mắt, trong mắt hắn liền lộ ra tia sáng lạnh, tu vi ầm ầm phát ra, lực lượng thân thể bàng bạc, thân thể hắn không ngừng bành trướng, chớp mắt một cái liền hóa thành người khổng lồ cao ngàn trượng!

Thân thể Đạo Tôn kinh người làm cho đất rung núi chuyển, tu vi của hắn tản rộng, lập tức Chí Tôn Kiều biến ảo giữa không trung, tạo thành uy áp diệt tuyệt hết thảy, làm cho thiên địa biến sắc...