Ngã Dục Phong Thiên

Chương 162: Độc hoa trong mắt phải




Gần khu vực trung tâm Nam Vực, bên ngoài biên cảnh Đông Lai quốc, trên một mảnh bình nguyên, hôm nay, hào quang của truyền tống trận lóe sáng lên, lúc lâu sau mới dần dần biến mất, bên ngoài truyền tống trận có bảy, tám tu sĩ Ngưng Khí cảnh vốn đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, giờ phút này đều đã đứng dậy, sau khi nhìn thấy thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện, cả đám lập tức ôm quyền cúi đầu.

Bọn họ là tu sĩ đóng tại truyền tống trận này, phụ trách tiếp đãi những người từ trại tới đây, nhất là khi Mạnh Hạo xuất hiện, bọn họ mơ hồ cảm nhận được tu vi dao động sâu không lường được từ trên người Mạnh Hạo, nhất thời càng trở nên cung kính hơn.

Mạnh Hạo bước ra khỏi trận pháp, ánh mắt đảo qua những tu sĩ này, sau đó lại nhìn bầu trời bao la và bình nguyên nơi đây, phóng mắt nhìn một lượt. Một khung cảnh xa lạ, hắn quay đầu nhìn thiên địa phía sau, âm thầm tính toán, lập tức không khỏi kinh hãi về phạm vi không nhỏ của truyền tống trận này.

Không để ý đến những tu sĩ kia, Mạnh Hạo bước từng bước lên không trung, cả người lập tức bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa, cho dù là cái lá xanh hay bảo phiến, Mạnh Hạo đều không sử dụng, mà là dựa vào tu vi của mình, nhanh chóng phi hành.

Ở phía sau hắn, bảy tám tu sĩ kia nhìn cảnh Mạnh Hạo đạp không mà đi, tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ.

- Không biết đến khi nào thì ta mới có thể trở thành cường giả Trúc Cơ cảnh.

- Đừng có nằm mơ nữa, nếu muốn trở thành tu sĩ Trúc Cơ cảnh, cho dù là trình độ thấp nhất, Toái Bàn Trúc Cơ, cũng không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng, chỉ có những đại tông môn mới có thể tự luyện chế Trúc Cơ Đan, vả lại số lượng cực ít, thường thường rất nhiều người cả đời đều không thể có được một viên.

- Cho dù là có một viên Trúc Cơ Đan, dựa vào tư chất của chúng ta, cũng chỉ có một tia cơ hội thành công. Trúc Cơ cảnh thật sự là cường giả! Những tu sĩ này đều cảm khái, bọn họ canh giữ ở nơi này, bình thường rất khó thấy được tu sĩ Trúc Cơ cảnh, nay lại thấy Mạnh Hạo rời đi, trong nội tâm cực kỳ hâm mộ.

Thời gian cứ ngày ngày trôi qua, Mạnh Hạo vẫn không hề động tới pháp bảo phi hành, chẳng sợ tự thân phi hành thì sẽ tiêu hao linh lực, nhưng hắn vẫn cẩn thận như cũ, bởi vì càng tiếp cận khu vực trung tâm Nam Vực, Mạnh Hạo lại càng cần phải cẩn thận.

Người hắn đắc tội ở Nam Vực rất nhiều, Tử Vận Tông thì không cần nói rồi, còn có Tống lão quái, còn có Vương Đằng Phi, cho nên theo thời gian trôi qua, khi càng ngày càng tới tới gần Đông Lai quốc, Mạnh Hạo lại càng cẩn thận hơn nữa.

Mấy tháng nay, hắn gần như mỗi ngày đều thử thi triển Phong Yêu đệ bát cấm, nhưng thuật ấy mặc dù đã hiểu hết, chỉ là bất luận Mạnh Hạo có thử thi triển như thế nào đi nữa cũng không thể đem ra dùng được, giống như luôn luôn bị ngăn cách bởi một thứ gì đó, không thể đột phá.

Mười ngày sau, Mạnh Hạo đang phi hành giữa không trung, bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, không chút do dự, lập tức hạ thân xuống, sắc mặt đã tái nhợt, nhưng cước bộ lại không dừng chút nào, trực tiếp bước vào trong một khu rừng cạnh đó, tay phải nâng lên khẽ vẫy, nhất thời một cây đại thụ cần ba người ôm mới xuể ở trước mặt hắn bị mạnh mẽ xé mở ra một khe hở, gỗ trong đó đều hóa thành tro, Mạnh Hạo rất nhanh bước vào trong đó, khoanh chân ngồi xuống, khi đó sắc mặt của hắn đã trở thành màu tím đen, thân thể run rẩy, mở miệng phun ra một hơi, lôi kỳ lập tức hóa thành sương mù lượn lờ.

Làm xong những thứ này, Mạnh Hạo liền phun ra một ngụm máu tươi, nhắm chặt mắt, cố gắng áp chế độc tố trong cơ thể.

Độc trên người hắn lại phát tác một lần nữa.

Lần phát tác này, kéo dài tới ba ngày, trong ba ngày này, Mạnh Hạo cắn chặt răng, từ trong cơ thể truyền ra cảm giác đau đớn thống khổ như có vô số con độc trùng đang cắn xé, khiến cho hai mắt của hắn đỏ bừng, thoạt nhìn rất dữ tợn, càng kinh người hơn là ở bên mắt phải của hắn, theo độc tố phát tác, dần dần xuất hiện một đồ án giống mặt quỷ tựa khóc không phải khóc, tựa tiếu phi tiếu, giống như một đóa hoa thần bí quỷ dị, nở rộ trong con mắt bên phải của Mạnh Hạo.

Việc này Mạnh Hạo cũng biết, khao khát giải độc trong nội tâm càng thêm mãnh liệt.

Hoàng hôn của ba ngày sau, một con sói cô độc men theo mùi máu tươi dần tiến đến gần nơi này, hai mắt âm u nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo đang ở trong hốc cây, nó bỗng nhiên tung mình lên, đánh thẳng vào hốc cây, nhưng ngay khi thân thể nó vừa mới tới gần hốc cây, một bàn tay từ trong hốc cây vươn ra, túm chặt lấy cổ họng con sói.

Răng rắc một tiếng, không có tiếng kêu thảm thiết phát ra, thân thể cũng không kịp giãy dụa và run rẩy, con sói chết đi trong im lặng, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt đi ra, hai mắt của hắn lộ ra hàn quang, trong lòng hắn, một cỗ sát ý theo sự phát tác của độc tố trong cơ thể mà nảy sinh, nhất là mắt phải của hắn, khuôn mặt quỷ kia lóe lên không ngừng, ngay sau đó, khí tức trên người Mạnh Hạo trở nên cực kỳ quỷ dị.

Cúi đầu nhìn thoáng qua xác sói trong tay, Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức cái xác sói này bị ngọn lửa bao phủ, dần biến thành tro bụi trong tay Mạnh Hạo, trong ngọn lửa, thần sắc của Mạnh Hạo được phản chiếu, chỗ sáng chỗ tối, khiến cho hắn thoạt nhìn ít đi một phần khí chất thư sinh lại nhiều hơn một phần tàn nhẫn.

- Hai năm qua, đây là lần thứ chín phát tác, nhưng lần phát tác này lại có chút khác biệt, trong mắt phải lại có thêm một mặt quỷ. Mạnh Hạo trầm mặc, giơ tay lên sờ sờ mắt phải của mình, giờ phút này mặt quỷ trong mắt phải của hắn đang từ từ tiêu tán, nhưng khi Mạnh Hạo thử nghiệm thì phát hiện, chỉ cần vận chuyển tu vi quá độ, mặt quỷ này sẽ lập tức xuất hiện, hắn mang theo sự trầm mặc, thân mình nhoáng lên, hóa thành cầu vồng, nhằm thẳng hướng Đông Lai quốc mà đi.

Đông Lai quốc, lãnh thổ bao la, gấp hơn mười lần Triệu quốc, trong đó tu sĩ lớp lớp, tông môn san sát, nhưng Tử Vận Tông vẫn có vị trí độc tôn, khiến cho các tông môn khác đều quy thuận Tử Vận Tông.

Có thể nói, toàn bộ Đông Lai quốc này chính là căn cơ của Tử Vận Tông.

Điều này Mạnh Hạo tất nhiên đã biết trước, nhưng hắn nhất định phải đến Đông Lai quốc, nếu là đi vòng qua, lấy tốc độ hiện giờ của hắn thì sẽ phải đi rất xa, dù sao Đông Lai quốc là gần Triệu quốc nhất trong số cửu quốc của Nam Vực, sau đó là Thanh Vân quốc của Thanh La Tông.

Cũng may Đông Lai quốc khổng lồ, Mạnh Hạo nếu có ý lẩn trốn, thì sẽ không như lúc ở Triệu quốc, bị người khác dễ dàng tìm ra, vả lại tu vi hiện nay của hắn cũng không còn là Ngưng Khí cảnh nữa, mà đã là Trúc Cơ cảnh, ít nhất cũng có một ít năng lực tự bảo vệ mình, cho nên hắn mới quyết định bước vào Đông Lai quốc.

- Dọc theo phương hướng hiện nay của ta, ở phía trước không xa hẳn phải là một tòa thành của tu sĩ thuộc Đông Lai quốc. Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, đã bước chân vào phạm vi Đông Lai quốc, hắn đang mặc một bộ trường bào màu xanh, trên đầu đội một chiếc mũ rộng, cúi đầu, hai mắt chớp động, nhìn mảnh đất của Đông Lai quốc phía dưới, nơi đây ít núi đồi, phần lớn là bình nguyên, thành trì rất nhiều, ở giữa thương lộ, có những phàm nhân đang đánh xe ngựa xếp thành hàng dài.