Cả thế giới nổ vang chấn động, bầu trời màu xám tro trong chớp mắt nổi lên mây mù cuồn cuộn, mặt đất chấn động như có địa long vùng vẫy. Thiên địa lắc lư, đất rung núi lở!
Tấm bia mộ đứng sững ở trung tâm thế giới, trong chớp mắt này dường như nghiêng về một phía, phần đất phía dưới mộ bia lập tức truyền ra vậy nổ như sấm rền.
Uỳnh!
Tiếng nổ thứ nhất vang lên, gần như tất cả mọi người, bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, đầu óc liền trở nên ong ong chấn động, dường như thanh âm này xuyên thẳng vào trong tâm thần người ta vậy.
Toàn bộ tu sĩ Cổ Cảnh vào giờ khắc này đều phun ra máu tươi, trở nên hoảng sợ, máu huyết trong người Hàn Thanh Lôi sôi trào, hắn đứng giữa không trung hít sâu một hơi, tất cả thân ảnh mơ hồ xung quanh hắn cũng đều bị cưỡng ép bức ra.
Đạo Cảnh còn tốt hơn một chút, chỉ bị chấn động tâm thần, không tràn ra máu tươi. Nhưng rất nhanh, tiếng nổ thứ hai lại vang lên, so với tiếng thứ nhất còn kinh khủng hơn nhiều.
Uỳnh!
Theo tiếng nổ vang truyền ra, từ Đạo Chủ trở xuống, toàn bộ đều phun ra máu tươi. Thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, Cảnh giới Đạo Chủ thì sắc mặt tái nhợt, tâm thần chấn động không ngừng.
Về phần hai tên Đạo Cảnh nhị nguyên muốn ngăn cản Mạnh Hạo, thời khắc này đều hộc ra máu tươi, sắc mặt đại biến, rồi không quản Mạnh Hạo nữa, chăm chú nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy phần đất dưới bia mộ lúc này nứt ra một cái khe lớn. Hai tiếng nổ vang vừa rồi, chính là từ cái khe nứt này truyền ra.
Ngay sau đó, là tiếng nổ vang ngập trời thứ ba truyền ra, tựa như có một người khổng lồ đang đứng trên mặt đất gầm thét, khiến mặt đất chấn động cuồn cuộn, khiến bầu trời thất sắc vậy. Tiếng nổ này vừa truyền ra, Huyền Đạo Tử liền phun ra máu tươi, tỏ ra hoảng sợ.
- Cửu Phong, lão phu nguyền rủa ngươi chết không được tử tế, nguyền rủa tất cả sinh linh Tiên giới các ngươi đoạn tuyệt huyết mạch, ngươi có thể phá hủy thân ta, nhưng không thể nào dập tắt hồn hỏa của ta, lão của phu hồn, không phải Đạp Thiên viên mãn không thể diệt!
- Ngươi chỉ là thân thể Đạp Thiên, tu vi còn kém nửa bước, chỉ có thể trấn áp lão phu, nhưng lại không diệt nổi ta!
Một thanh âm già nua, mang theo vô tận điên cuồng và oán độc truyền ra, khiến cho toàn bộ thiên địa trở nên lu mờ, không ngừng chấn động lắc lư. Mơ hồ, từ bên trong khe nứt kia bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
Ánh sáng này, là màu lam, trong phút chốc liền tràn ngập cả thế giới, dường như... thứ mai táng ở nơi này, không phải là một tu sĩ, mà là... một vầng mặt trời vậy!
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, trong chớp mắt, ánh mắt hắn chợt chớp động liên tục chín lần, sau chín lần, lực lượng La Thiên Đạo Tiên trong cơ thể lập tức tràn vào trong mắt. Vừa nhìn kỹ cảnh tượng phát sinh, đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Hắn bất ngờ thấy được, lòng đất ở dưới mộ phần kia, không ngờ thật sự có... một vầng mặt trời màu lam!!
Mặt trời này khiến thần thức Mạnh Hạo nhấc lên sóng gió ngập trời, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh đã từng thấy được, trong hình ảnh kia có chín mặt trời đang kéo một đại lục là một pho tượng to lớn, quét ngang tinh không.
Một vầng mặt trời trong đó, chính là... vầng mặt trời hắn thấy lúc này!!
Giống nhau như đúc!!
Tâm thần Huyền Đạo Tử chấn động, máu tươi phun ra. Thời khắc này hắn muốn đuổi giết Mạnh Hạo, nhưng lại phát hiện mình không làm được, thân thể hắn không ngờ bị cố định lại giữa không trung, không thể di động chút nào, nhưng hai mắt của hắn lại tràn ngập kích động nhìn về khe nứt, trong đầu của hắn, thời khắc này đã sớm sôi trào!
- "Đạo Nguyên Cảnh, quả nhiên tồn tại!! Đạo Nguyên, Đạo Nguyên, hết thảy nguyên điểm của Đạo!! Ta từng được đọc qua một quyển sách cổ có miêu tả một đoạn ngắn, người có chín đạo căn nguyên được xưng là Chí Tôn, cảnh giới này có thể so với Bỉ Ngạn Đại Thiên Tôn, có thể so với Bỉ Ngạn Đạo Thần tầng chín!"
Mà Đạo Nguyên Cảnh của Tiên giới ta, truy tìm không phải là từ cảnh giới Đạo Cảnh khuếch trương vô hạn ra phía ngoài, cũng không phải tìm một con đường khác, mà là hướng vào bên trong, không ngừng tìm kiếm căn nguyên của Đạo!!
Loại Đạo hướng ra phía ngoài khuếch trương vô hạn, chính là Bỉ Ngạn Đạo - Vô Nhai!
Loại Đạo từ cảnh giới này, nhảy ra tìm một con đường khác, chính là Bỉ Ngạn Đạo - Đạp Thiên! Thân thể Huyền Đạo Tử run rẩy, trong mắt của hắn lộ ra khát vọng và điên cuồng vô tận, hắn hiểu rõ, hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí có thể nói, nhìn khắp Sơn Hải Giới, người có thể cảm ngộ hiểu rõ được như hắn, chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Mặc dù hắn không thể nhúc nhích, nhưng cũng không phải chỉ có hắn như thế, thời khắc này gần như tất cả mọi người ở nơi này đều như vậy, cho dù là Mạnh Hạo cũng không thể nhúc nhích nửa điểm!
Mà người duy nhất không chịu ảnh hưởng mãnh liệt như vậy, ở nơi này cũng chỉ có một người, chính là lão già Thiên Thần Đạo kia!
- Bỉ Ngạn... Đại Thiên Tôn! Ánh mắt Lão già sáng ngời, lẩm bẩm nói nhỏ.
Cũng trong khoảnh khắc cả thế giới nổ vang, đột nhiên, bên trong ánh sáng cái khe phía dưới bia mộ kia chợt biến mất, cùng lúc đó, một cỗ lực hút kinh người không tưởng tượng nổi chợt xuất hiện.
Lực hút này mạnh mẽ như muốn nuốt cả thiên địa vào trong, khiến thiên địa trong phút chốc thất sắc, bầu trời nổ vang tựa như sắp bị hút xuống, mặt đất chấn động dữ dội. Sắc mặt lão già Thiên Thần Đạo đại biến, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, hai tay bấm quyết, bất ngờ có năm đạo căn nguyên từ trên người hắn bạo phát, cưỡng ép ngăn cản bị hút đi.
Mà nơi này, cũng chỉ có hắn có tư cách làm được điểm này, tất cả những người khác đều không cách nào khống chế thân thể, "ầm" một tiếng, từng người lập tức hóa thành cầu vồng, bị khe nứt phía dưới mộ phần trực tiếp hút vào.
Những người bị hút vào trước tiên, là những tu sĩ Tiên Cảnh cùng Cổ Cảnh, sau đó là Hàn Thanh Lôi, ngay sau đó là hai tên cường giả Đạo Cảnh kia, cho dù là Huyền Đạo Tử cũng đều không thể tránh khỏi, bị hút thẳng tới khe nứt.
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, hắn không thể khống chế thân thể, dưới lực hút không tưởng tượng nổi của khe nứt, lập tức hóa thành một luồng cầu vồng, bị cắn nuốt vào bên trong!
Nhưng trong nháy mắt khi Mạnh Hạo bị khe nứt hút đi, không có bất kỳ người nào chú ý tới, tại cách đó không xa, có một thân ảnh mơ hồ, hai mắt đỏ ngầu mang theo vẻ tham lam cũng chạy ra, tốc độ cực nhanh khó có thể hình dung. Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bị nuốt vào, nó đã ở ngay gần kề Mạnh Hạo, rồi dường như không để cho Mạnh Hạo có chút cơ hội phản ứng nào, nó trực tiếp... nhào tới người Mạnh Hạo!
Trong nháy mắt, nó liền... chui vào, hòa làm một thể với Mạnh Hạo!
Thân ảnh mơ hồ này, vì quá mức mong đợi cùng kích động, mà không hề phát hiện ra, trong nháy mắt khi nó hòa làm một thể với Mạnh Hạo, thì trong mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra một tia...ánh sáng lỳ dị.
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, biến mất trong khe nứt. Giờ khắc này, lực hút của khe nứt lại càng thêm cuồng bạo, khiến cho lão già Thiên Thần Đạo, người duy nhất trên phiến thế giới này còn là chưa bị hút vào, lúc này thân thể run rẩy, không cách nào khống chế, cũng bị chậm rãi kéo về phía khe nứt.
Lão già Thiên Thần Đạo càng ngày càng bị lực hút ngập trời kéo đến gần. Thân là Đạo Tôn ngũ nguyên có năm đạo căn nguyên, tu vi cường hãn, thời khắc này hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, toàn thân tràn ra máu tươi, máu tươi của hắn bất ngờ hợp lại chung quanh tạo thành một chữ Đạo to lớn!
Chữ này vừa xuất hiện, dường như cung cấp cho lão già vô tận lực lượng, khiến cho hắn miễn cưỡng đối kháng được với lực hút kia, nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn lại lực hút, thân thể vẫn tiếp tục bị kéo đến gần khe nút.
Chỉ có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều. Cho đến khi hắn chỉ còn cách khe nứt không được mười trượng, một tiếng thở dài phẫn nộ từ trong khe nứt chợt vang lên, rồi "ầm" một tiếng, lực hút biến mất, khe nứt trên mặt đất mắt thường cũng có thể thấy được, đang nhanh chóng khép lại.
Gần như ngay khi lực hút biến mất, lão già Thiên Thần Đạo liền phun ra máu tươi, tóc tai bù xù, trông vô cùng chật vật. Trên thân thể hắn máu thịt bầy nhầy, tu vi của hắn có thể miễn cưỡng đối kháng với lực hút, nhưng thân thể lại không cách nào chống cự, máu thịt bị tách rời không ít.
- Bỉ Ngạn Đại Thiên Tôn, có thể so với Chí Tôn trong truyền thuyết, nếu hắn ở trạng thái hoàn chỉnh, thì chỉ một cái chớp mắt cũng có thể giết chết ta, hiện tại thân thể không còn, chỉ có lại hồn phách bất diệt bị trấn áp tại nơi này, nên ta mới có cơ hội tránh khỏi một kiếp! Sắc mặt lão già vẫn còn lưu lại vẻ hoảng sợ, không chần chờ chút nào phóng thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt đã lao tới cửa ra.
Theo lão già ra ngoài, dần dần, lại có tu sĩ Thiên Thần Liên Minh mới đến mạo hiểm tiến vào nơi này, tìm kiến cơ duyên.
Mà phía dưới mộ phần này, lại có một cung điện!
Xung quanh địa cung thông suốt, phạm vi không nhỏ, tất cả tu sĩ bị hút vào cũng không phải đều ở cùng một chỗ, mà là bị phân tán bên trong địa cung này. Có người hôn mê, có người thì vẫn giữ được thanh tỉnh.
Mạnh Hạo hôn mê tựa như đã tử vong vậy, hắn ngã xuống một chỗ bên trong Thiên điện của tòa địa cung, Thiên điện này không lớn, vách tường ở xung quanh điêu khắc vô số đồ án, chính giữa đặt một chiếc quan tài không có nắp, bên trong có sương trắng nồng đậm lấp đầy quan tài, thỉnh thoảng lại có một tia sương mù chảy ra, rơi xuống đất khuếch tán.
Toàn bộ Thiên điện rất yên tĩnh, mà nằm ở chỗ này, cũng không phải chỉ có Mạnh Hạo, mà còn có một tên cường giả Cổ Cảnh đang hôn mê bên cạnh.
Rất nhanh, thân thể tên tu sĩ Cổ Cảnh kia run lên, mở mắt ra, hắn lập tức tản ra thần thức, cảnh giác nhìn xung quanh. Hồi lâu sau, khi đã xác định không có gì nguy hiểm, hắn mới chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn bốn phía, vẻ mặt vừa tỏ ra rung động, vừa tỏ ra khủng khiếp.
Hắn nhớ lại một màn bị hút vào lúc trước, liền biết rằng hẳn là mình đang ở bên trong mộ phần, tóc gáy liền dựng ngược. Đang quan sát xung quanh, bỗng nhiên cặp mắt hắn co rụt lại, ánh mắt rơi vào Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo...
Tên tu sĩ Cổ Cảnh kinh hãi, lập tức lui về sau, vừa nhìn chằm chằm Mạnh Hạo vừa cẩn thận tìm cửa ra. Sau một lúc lâu, khi hắn tìm được cánh cửa thấp ra khỏi nơi này, đang định rời đi, bỗng nhiên hắn lại tỏ ra chần chờ, quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo.
- Hắn vẫn chưa tỉnh lại... Tên tu sĩ này hung hăng nghiến răng, tay phải đột nhiên nâng lên, bắn ra một thanh phi kiếm lao thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy liền mắt đâm vào... đầu Mạnh Hạo. Máu tươi chảy xuống!
Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo đều không nhúc nhích, giống như người chết vậy.
Ngay cả tên tu sĩ này cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, hắn sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lộ vẻ mừng như điên.
- Hắn đã chết? Lúc trước thương thế của hắn rất nặng, sau khi bị hút vào nơi này, thương thế lại càng tăng thêm, nhưng khả năng tử vong cũng không lớn mới đúng... Tu sĩ này lại cẩn thận khống chế phi kiếm, chém một nhát lên cổ Mạnh Hạo!
"Rắc" một tiếng, máu tươi phun ra, đầu cùng thân thể của Mạnh Hạo trực tiếp tách rời!
Một màn này khiến tên tu sĩ này hít sâu một hơi, rồi không chần chờ nữa, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
- Hôm nay Lưu mỗ gặp đại vận, người này đã chết, túi trữ vật của hắn sẽ là của ta! Nội tâm tên tu sĩ tràn ngập kích động, trong nháy mắt đã tới gần, tay phải hắn nâng lên, bắt tới túi trữ vật của Mạnh Hạo!
Nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm vào túi trữ vật của Mạnh Hạo, một cỗ nguy cơ mãnh liệt không cách nào hình dung chợt chợt ầm ầm nổ tung trong đầu hắn. Lúc này, lông tơ hắn dựng đứng, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể cứng đờ nhìn tay phải của Mạnh Hạo đột nhiên run rẩy nâng lên, bắt được cánh tay mình.
----------oOo----------