Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1580: Lão đạo




- Đạo tại lòng ta, ý tại mắt ta, dục cùng Sơn Hải, Phong Thiên Quyết! Cứ như vậy, Mạnh Hạo trải qua hoàng hôn đầu tiên ở Hạo Nhiên Tông này. Mặt trời từ từ khuất bóng ở phương xa, gió mát thổi tới khiến cho hoa cỏ đều lay động. Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn người trước mặt, không ngờ lão lại có năng lực này, chỉ đứng sau sư tôn Kháo Sơn lão tổ.

Nghe đối phương nói, hình như là đang giới thiệu Phong Thiên Quyết gì đó.

- Pháp quyết này uy lực cực lớn lại vô cùng mạnh, sức mạnh của nó là vô địch!

- Người sáng tạo ra pháp quyết này là thiên tài tuyệt thế của Đệ Bát Sơn Hải, không, phải nói là của cả Sơn Hải Giới mới đúng. Vạn năm qua, thậm chí là từ khi Sơn Hải Giới tồn tại đến nay, cũng không xuất hiện một người nào có thể sánh bằng hắn!

- Người muốn tu luyện pháp quyết này trước hết phải chuẩn bị hạo nhiên chi khí, sau đó cần có tâm gan dạ, chứa hết cả Đệ Bát Sơn Hải trong lòng, sau đó đến từng chỗ từng chỗ ở Sơn Hải, cho đến khi đem toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải chứa trong lòng thì mới có thể cưỡng ép Sơn Hải Giới này nhận chủ! Một khi thành công, dù chỉ hoàn thành bước thứ nhất của pháp quyết, sau đó tiến lên bước thứ hai, phong thiên, 33 Thiên trên cao, mỗi lần phong một tầng, tu vi sẽ tăng mạnh gấp đôi. Trên lý thuyết mà nói, sau khi phong toàn bộ 33 Thiên, tu vi có thể tăng 33 lần rồi! Lão đạo nói tới chỗ này, thần sắc lộ ra hồi ức. Thoạt nhìn, cả người lão tràn đầy vẻ tang thương.

-Sau đó thì sao... Mạnh Hạo chần chừ một chút, thấy lão đạo vẫn đang mê man, không nhịn được hỏi.

-Sau đó? Không có sau đó, khi đó ngươi đã là vô địch rồi, còn cần gì sau đó. Lại thêm những lợi ích sau này chắc chắn sẽ tốt đến không tưởng! Lão đạo trợn mắt nói.

-Sư tôn, cái Phong Thiên Quyết kia hẳn là... do chính người sáng lập? Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi hỏi một câu.

-Ha...ha... Quả nhiên là đệ tử của ta, trình độ thông minh chỉ kém hơn vi sư một chút. Không sai, nếu ngươi đã nhìn ra, vi sư cũng sẽ không giấu. Ngươi nói vô cùng chính xác, ai da…, bí mật này vốn đã theo vi sư 2000 năm nay. Hôm nay, ta rốt cuộc vẫn phải nói ra.

- Nhất Hạo Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ. Đạo tại lòng ta, ý tại mắt ta, dục cùng Sơn Hải Phong Thiên Quyết này chính là do vi sư sáng lập. Nó là đạo pháp cường đại nhất, thần bí nhất, là đạo pháp vô thượng của Hạo Nhiên Tông ta! Lão đạo vung tay áo, chỉ tay lên cao, khí thế vô cùng hiên ngang.

Mạnh Hạo cười khổ, ngơ ngác nhìn lão đạo, lại thấy nhức đầu.

- Lúc này ngươi phải hoan hô chứ! Lão đạo trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt mang theo vẻ bất mãn.

Mạnh Hạo trầm mặc. Mắt thấy lão đạo giữ động tác này đã lâu, lại nghĩ tới sự bảo hộ trước đây của đối phương, Mạnh Hạo thở dài, lấy lại tinh thần.

-Sư tôn uy vũ!

Lão đạo cười ha ha, khôi phục lại dáng đứng.

- Hãy tin vi sư. Đạo tại lòng ta, ý tại mắt ta, dục cùng Sơn Hải Phong Thiên Quyết này vô cùng cường đại. Với tu vi của vi sư hiện tại cũng chỉ có thể phát ra một thành uy lực. Nhưng cho dù chỉ là một thành cũng vô cùng vô cùng cường đại. Một lời của lão phu có thể phủ kín hết thảy. Gương mặt lão đạo bạnh ra, cố làm bộ dáng ngạo nghễ. Khi lão nói, nước miếng văng tung tóe.

-Lại đây, chúng ta bắt đầu tu luyện. Ngươi cùng ta học, nào, xem ta đây. Lão đạo vung tay áo, nâng tay chỉ lên bầu trời.

- Đạo tại lòng ta! Lão hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng khắp tông môn. Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy những đệ tử từ đạo tràng dưới chân núi nhanh chóng chạy lên, ai cũng cúi đầu nhìn động tác của sư tôn, mí mắt khẽ giật giật.

Cặp chân lão đạo cong lại thành một vòng tròn... Lão nâng tay lên, đặt vào chính giữa cặp mắt.

- Mau học đi! Lão đạo nóng nảy, trừng mắt nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ho khan một hồi, nhớ lại sự che chở trước đây của lão, hắn than thở nhưng cặp chân cũng hơi mở ra, cong lại thành hình tròn. Tay hắn nâng lên một cách khó khăn.

- Hô đi nào! Lão đạo thúc giục.

- Đạo... Đạo tại lòng ta! Mạnh Hạo cắn chặt răng, hắn vứt bỏ hết mặt mũi mà hét lớn một tiếng.

-Tốt, tốt, tốt lắm. Nào, động tác thứ hai. Ánh mắt lão đạo sáng lên, lão cười ha ha, tay trái nâng lên, giao với tay phải trở thành một chữ thập.

- Ý tại mắt ta! Lão đạo hét lớn, nâng tay đặt vào giữa cặp mắt

Mạnh Hạo bất đắc dĩ bắt chước học theo.

-Dục cùng Sơn Hải! Lão đạo lại rống lên, cặp chân lão vốn đã cong, thời khắc này lại hung hăng ngồi chồm hổm xuống trông như con ếch rồi đột nhiên nhảy lên…

Mạnh Hạo sửng sốt, cắn chặt răng, nhảy lên theo...

-Phong, Thiên, Quyết! Lão đạo lơ lửng giữa không trung, hai tay vung ra, ngửa mặt lên trời rống lớn. Thanh âm lão to rõ, trong chớp mắt truyền khắp bốn phương tám hướng. Cho dù là những tu sĩ chung quanh chỗ này hay ngoài sơn môn cũng đều nghe thấy rất rõ ràng, sắc mặt người nào cũng vô cùng cổ quái.

Mạnh Hạo thật sự không có dũng khí hô to ba chữ Phong Thiên Quyết này. Hắn cười khổ thấp giọng nói ba chữ này, học theo lão đạo vung tay ra, nhưng bốn phía... lại không có chút biến hóa nào.

- Không sao, hai tháng này, ngươi phải luyện tập pháp này nhiều hơn. Tin tưởng vi sư, uy lực pháp này là vô địch thiên địa, tung hoành Sơn Hải, diệt Chí Tôn! Lão đạo đắc ý lên tiếng.

Mạnh Hạo chỉ có thể trầm mặc

- Thôi, ngươi tự mình tu hành đi, ta còn phải đi làm ít chuyện. Lão đạo nói rồi vung tay lên, đi xuống chân núi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Mạnh Hạo thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhíu mày, suy nghĩ xem lần này phải ra khỏi Thiên Thần Liên Minh như thế nào. Chỗ này không phải là lựa chọn lâu dài. Lão đạo kia hồ đồ, nhưng đệ nhất tổ Hạo Nhiên Tông này rõ ràng không phải như thế, không hề có ý để cho mình ở lại.

Đây hết thảy đều do lão đạo cưỡng ép giữ hắn lại.

“Cũng tốt, hai tháng cũng đủ để thương thế của ta hoàn toàn hồi phục!” Trong mắt Mạnh Hạo, hàn ý nhoáng lên một cái. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt tĩnh tọa trị thương.

Không lâu sau, xa xa có tiếng nổ vang truyền đến, một đạo cầu vồng bay lên ngập trời, trong cầu vồng có một thân ảnh dường như đang muốn rời đi. Mạnh Hạo lập tức mở mắt ra, nhìn qua bên kia.

Nơi đó là truyền tống trận của Hạo Nhiên Tông.

Cặp mắt Mạnh Hạo hơi lóe lên một cái. Hẳn trầm ngâm hồi lâu, rồi lại tiếp tục trị thương.

Thời gian trôi qua, nháy mắt cũng đã qua mười ngày. Mười ngày này, Mạnh Hạo khi thì nhìn đệ tử Hạo Nhiên Tông tu hành dưới chân núi, cảm thụ khí vận Sơn Hải Giới này cùng hạo nhiên chi khí. Chỉ đáng tiếc là mỗi ngày hắn chỉ có thể tiến hành trị thương được một nửa, những lúc khác, đều bị lão đạo lôi đi tu luyện kia cái Phong Thiên Quyết gì đó.

Mạnh Hạo ban đầu không tiện cự tuyệt, nhưng dần dần cũng có chút không kiên nhẫn. Bất quá cũng may trên người hắn không gặp chuyện cổ quái, xui xẻo gì như sét đánh chẳng hạn.

Hắn muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước lão đạo đứng trước mặt mình mà chống đối tu sĩ cả tinh không, Mạnh Hạo liền không thể lên tiếng. Cứ như vậy. mặc dù hắn vẫn học nhưng phần lớn đều là lấy lệ.

Cho đến một ngày,trong lúc xuống núi, Mạnh Hạo đi ngang qua thung lũng, hắn vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai đệ tử.

- Nhất Nhiên Tử sư tổ lại nổi điên rồi. Hơn mười ngày nay, hôm nào người cũng mở truyền tống trận ra, ít nhất cũng phải mười lần, lần nào cũng truyền tống đến một nơi đổ nát ngổn ngang. Chẳng biết người rốt cuộc là muốn làm gì…!

- Mỗi lần truyền tống trận mở ra đều phải tốn không ít linh thạch, cứ tới tới lui lui như thế, ai cũng bất bình...

- Không còn cách nào... Hai người đệ tử thở dài. Nội tâm Mạnh Hạo chấn động, hắn trầm mặc rồi phóng đến chỗ truyền tống trận. Ở đây, lão đạo đang lấy linh thạch ra đưa cho đệ tử phụ trách chỗ này, an bài họ mở truyền tống trận. Mà từ trong truyền tống trận đi ra, đều là linh thú, chỉ có điều bộ dáng biến đổi gần giống hình người.

Nhận ra Mạnh Hạo, lão đạo quay đầu, liếc nhìn hắn một cái rồi cười ha ha.

- Đồ nhi ngoan lại đây, đi nào, chúng ta tiếp tục đi luyện Phong Thiên Quyết. Lão đạo cất bước, lôi Mạnh Hạo chạy thẳng tới ngọn núi. Mạnh Hạo vẫn cứ trầm mặc. Lúc luyện tập Phong Thiên Quyết, mỗi một động tác, thậm chí thanh âm hô lên của hắn, đều không có chút lười biếng nào.

Luyện tập đến mấy canh giờ, cuối cùng cũng xong, Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

-Sư tôn mấy ngày nay không ngừng mở truyền tống trận ra là vì cái gì?

-Vì cái gì? Vì ngươi chứ sao, ta nói ngươi tiểu tử này ngày thường trình độ thông minh chỉ kém hơn so với lão phu chút điểm, bây giờ làm sao lại đần như vậy?

- Ngươi ở nơi này chỉ có hai tháng, hai tháng sau, ngươi phải truyền tống rời đi. Nhưng dù bị phong tỏa, không thể trực tiếp rời khỏi Thiên Thần Liên Minh nhưng ngươi vẫn có thể truyền tống đến khu vực gần cửa ra vào. Chỉ là có rất nhiều cách quấy rầy trong khi truyền tống, thậm chí truyền tống được một nửa cũng có thể bị người ta làm gián đoạn.

- Cho nên vì để ngừa bất trắc, ta muốn làm cho vàng thau lẫn lộn a. Mỗi ngày ta đều mở truyền tống trận ra vô số lần, liên tục mấy tháng sẽ khiến những kẻ muốn tìm ngươi mỗi lần vồ hụt sẽ dần dần mất đi kiên nhẫn. Có như vậy ngươi mới có thể từ trong hỗn loạn mà trực tiếp truyền tống ra ngoài. Lão đạo kinh ngạc lên tiếng.

Nội tâm Mạnh Hạo chấn động. Hắn nhìn lão đạo. Cái người lúc trước rất xa lạ với hắn, trong thời gian ngắn đã khiến Mạnh Hạo hai lần xúc động.

Tại thế giới tu chân lạnh như băng này, giữa người với người chỉ có thói quen lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Khoảnh khắc cảm động như vậy càng trở nên trân quý, càng làm người ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không thể quên.

Có lẽ cũng chính vì loại phẩm chất này vẫn tồn tại mới khiến cho tu sĩ bất kể tu vi nào cũng đều là người mà không phải cầm thú.

Mạnh Hạo nhìn lão đạo, ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

Lần tiếp nhận này, Mạnh Hạo không làm lấy lệ mà rất nghiêm túc cùng lão đạo luyện tập Phong Thiên Quyết kia. Mặc dù hắn biết, pháp quyết này hoàn toàn do lão đạo tưởng tượng ra, căn bản không phải là một đạo pháp mà chỉ là một ảo tưởng viễn vông của lão mà thôi.

Trong mấy ngày này, hắn biết được, lão đạo năm đó không phải như thế này, mà là trong một lần ra ngoài, bản thân bị trọng thương, đạo lữ bỏ mình, hài tử của hắn cũng chết đi trong thời gian đó. Chỉ còn lại một mình hắn về tới tông môn, lúc này đã hôn mê bất tỉnh, trong tay còn cầm một tấm da lớn bằng bàn tay.

Sau lần đó, lão đạo trở nên điên khùng. Trong lần ra ngoài kia, cả nhà bọn họ gặp phải chuyện gì thì lão đạo chưa từng đề cập qua một lần. Cho dù tông môn muốn đi điều tra cũng không tìm ra chút dấu vết nào.

Chỉ là rất lâu sau đó, lão luôn ngồi một mình trên đỉnh đầu pho tượng, ngắm nhìn bầu trời rồi cười ngây ngô. Lão điên cuồng cười mà không nhận ra lệ đã rơi đầy mặt.

Vào đêm trăng tròn một tháng sau, Mạnh Hạo cũng đã một lần được tận mắt chứng kiến. Hắn không nghe ra được thanh âm kia là khóc hay là cười.