Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1285: Tranh phong!




Mà Đạo Cảnh, không cần phải ở trên hành tinh tắm nắng, bọn họ có thể bay khỏi hành tinh, ở trong không gian đối mặt Dương Tinh!

Lúc này, xung quanh Minh Nguyệt Hồ, trong vòng 3000 trượng, mọi người đều ngồi xuống, chìm trong ánh sáng mặt trời. Còn trong Đông Thắng, Phương Vệ bay ra đầu tiên, không ở trong trong lầu các, mà thẳng lên bầu trời.

Lúc này ánh mặt trời chói lọi, nhiệt độ kinh người, thế giới trong mắt đều vặn vẹo, mặt đất nháy mắt bị rút sạch hơi nước, thậm chí Minh Nguyệt Hồ cũng hóa thành sương mù, khô cạn thấy rõ.

Mặt đất nứt nẻ, tộc nhân Phương gia quanh Minh Nguyệt Hồ đều hấp thu lực lượng kỳ dị trong ánh nắng, rèn luyện thân thể, không ngừng mạnh lên.

Phương Vệ bay ra làm không ít người chú ý, bởi vì hắn là thiên kiêu, là chói lọi nhất Phương gia thế hệ này, tốc độ cực nhanh, nháy mắt lên cao ngàn trượng. Ở đó, hắn hít sâu một hơi, cả người hóa thành hố đen, hấp thu toàn bộ ánh sáng chiếu tới.

- Không hổ là Vệ công tử!

- Hắn như vậy không phải hấp thu, mà là cắn nuốt, nội tình của hắn quá sâu!

Xung quanh ồ lên, ngay cả các cường giả thế hệ trước cùng trưởng lão trong tổ trạch Phương gia đều thầm gật đầu.

Người thứ hai bay ra là Vương Mộc, thân là thiên kiêu Vương gia, lúc này ánh mắt của hắn lóe lên, người bay ra, thần sắc kích động.

"Lão tổ có pháp, tên là Dạ Tàn, là cảm ngộ lực lượng mặt trời mọc tự sáng tạo ra... Hôm nay Vương Mộc ta cảm ngộ mặt trời mọc lên, nhất định để ta càng thấu hiểu Dạ Tàn!"

Sau Vương Mộc là Thái Dương Tử, hắn cười to, thân là thiên kiêu Thái Dương Sơn trong năm đại Thánh địa, hắn tu hành thuật pháp vốn có liên quan tới mặt trời, có lần tạo hóa này, hắn càng vượt qua những nkhác.

Bay ra, Thái Dương Tử vọt thẳng lên hơn 800 trượng, hít sâu một hơi, cả người... như hóa thành mặt trời, làm cho mọi người nhìn vào mà chấn động.

Tiếp theo đó, hai nàng Phàm Đông Nhi cùng Lý Linh Nhi đồng thời bay lên, một người cao đến 1000 trượng, một người ở 900 trượng, ngồi xuống. Các nàng vốn xinh đẹp, hiện tại ở trong ánh nắng, cả người như tỏa sáng, tràn đầy thần thánh, làm cho mọi người nhìn mà tâm thần nhộn nhạo, tựa như gặp tiên tử.

Tống La Đan theo sau, thiên kiêu Phương gia cũng lần lượt bay ra, trong đó Phương Đông Hàn nhanh nhất, hắn vọt đến chỗ 600 trượng, làm tộc nhân chấn động không nhỏ.

Tôn Hải cũng thừa dịp Mạnh Hạo buông tay, thần sắc nghiêm nghị bước ra, đến hơn 700 trượng, trên người hắn kéo lên khí thế như đế vương, làm cho ánh nắng tụ tập quanh người, mạnh mẽ trút vào.

Các thiên kiêu trong Đông Thăng Các, không ai thấp hơn 400 trượng, dù cho Phương Tây cũng ngồi ở 400 trượng, còn dưới 400 cũng không ít người, đều là tộc nhân Phương gia bên bờ Minh Nguyệt Hồ.

Mạnh Hạo không lập tức bay ra, hắn ngồi trong lầu các, hơi nóng bên ngoài không ngừng chui vào người, làm cả người Mạnh Hạo như bị thiêu đốt.

Dưới thiêu đốt, trán toát ra mồ hôi, đều là màu đen, như tạp chất trong người bị đẩy ra, đồng thời thân thể từ từ hấp thu hơi nóng, kinh mạch mạnh thêm, xương cốt cứng hơn, lực lượng cơ thể tăng thêm không ít.

"Mặt trời mọc từ phương đông!" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hơi nóng tràn vào, dung nhập thân thể liền tỏa ra, người lóe lên, trực tiếp rời lầu các bước vào không trung.

Hắn vừa ra, liền nghe xung quanh kinh hô, không phải vì hắn, mà là... Phương Vệ!

- 7000 trượng, Vệ công tử lại lên đến độ cao 7000 trượng!

- Mới có nửa canh giờ, hắn đã lên 7000 trượng, nơi đó cực nóng, Linh Cảnh chỉ trong một hơi thở sẽ tan rã mà chết!

- Không hổ là Vệ công tử!

Mạnh Hạo nghe tiếng kinh hô, trước đó hắn đã ở trong lầu các thích ứng ánh nắng ngày Đông Thăng hơn nửa canh giờ, ngẩng đầu lên, hắn liền thấy những thiên kiêu các tông ở độ cao khác nhau.

Trong đó cao nhất... chính là Phương Vệ!

Phương Vệ áo trắng, một mình ở trên cao 7000 trượng, khí thế hùng hồn, cả người tỏa ra ánh sáng vàng, có ánh nắng vô tận điên cuồng dung nhập vào người hắn.

Phương Vệ tóc tung bay, hắn vốn tuấn tu, lúc này phong thái kinh người, làm cho mọi người nhìn thấy đều khen ngợi.

Dưới Phương Vệ, có 3 người, là Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi, còn một người... Mạnh Hạo rất lạ, nhưng trước đó có nghe hắn nói chuyện với thiên kiêu khác, biết được đối phương là Thái Hành Kiếm Tông... Chu Tâm!

- Không biết Triệu Nhất Phàm giờ thế nào... Mạnh Hạo nhìn Chu Tâm, nhớ tới Thái Hành Kiếm Tông Triệu Nhất Phàm.

Với tu vi Thái Dương Tử, vốn không thể đặt ngang hàng với Phàm Đông Nhi, nhưng hắn tu hành thuật pháp có liên quan mặt trời, chiếm ưu thế, 3 người này đều ở độ cao 6500 trượng, dưới bọn họ, cũng đặt chân vào 6000 trượng, là Lý Linh Nhi cùng Vương Mộc!

Tống La Đan cùng đám người Tôn Hải đều ở hơn 5000 trượng, trong đó Phương Đông Hàn làm người ta rất chú ý, bởi vì hắn luôn khiêm nhường ở Phương gia, lại cũng ở độ cao 5000 trượng.

Lúcn ày, trong tổ trạch Phương gia, không ít cường giả thế hệ trước đều chú ý, đại trưởng lão cũng vậy, hắn nhìn Phương Vệ ở cao nhất, thần sắc không hiện, người ngoài không nhìn ra được.

Ở gần đó, phụ thân và tổ phụ Phương Vệ có mặt, mỗi người đều mỉm cười.

- Vệ nhi chuẩn bị nhiều năm, tích lũy thâm hậu, mục tiêu của hắn là 100 ngàn trượng không ai đạt tới...

- Nếu thật có người thành công, nhất định là Vệ nhi!

Ngoài Đông Thăng Các, Mạnh Hạo chỉ quét nhìn, mọi người bao gồm cả Phương Vệ đã tiếp tục bay lên, càng lên cao, tạo hóa cùng thu hoạch của bọn họ sẽ càng lớn.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên.

"Ở Phương gia, ta vẫn luôn không khiêm nhường, tự nhiên hôm nay cũng vậy!"

"Hơn nữa, ánh nắng này có lợi lớn cho ta, ở đây, nói không chừng... ta có thể làm thân thể... trở thành Chân Tiên trước!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi người bay lên không trung, một bước đạp xuống, trực tiếp vọt lên ngàn trượng, dừng lại một chút, hút mạnh một hơi, ánh nắng vặn vẹo, cả một phạm vi rộng bị chôn vùi, trực tiếp bị hắn hấpthu vào người.

Thậm chí vì Mạnh Hạo hấp thu quá nhiều, hình thành tiếng nổ!

Đó là do hấp thu mãnh liệt ánh sáng ẩn chứa quy tắc, tăng tốc lưu chuyển, tạo ra âm thanh kỳ dị, vừa nghe như tiếng nổ, nhưng nghe kỹ, lại như rống giận.

Âm thanh lan tỏa, làm không ít người chú ý.

- Là Phương Hạo!

- Vừa rồi là âm thanh gì?

- Xung quanh Phương Hạo, ánh sáng vặn vẹo, hắn đang cắn nuốt, cũng giống như Vệ công tử!

Xung quanh kinh hô, Mạnh Hạo không để ý, cả người muốn phun lửa. Chấn động một chút, hắn nhắm mắt, có thể cảm nhận được mình như thành người lửa, thân thể dưới ngọn lửa này đang không ngừng mạnh lên!

"Được!" Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt có ngọn lửa thiêu đốt, ngửa đầu cười to, Mạnh Hạo lại bước ra, lần này đặt chân xuống, đã là vị trí 2000 trượng!

Vừa đạp xuống, những tộc nhân xung quanh cũng ở 2000 trượng, đều chú ý Mạnh Hạo, Phương Tây cũng ở đây, hưng phấn nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hút vào lần thứ hai, hơi cực nóng xung quanh hình thành lốc xoáy, ầm ầm đổ vào, ánh sáng lại che phủ Mạnh Hạo.

Âm thanh kỳ dị, lại xuất hiện!

Ngay sau đó, tiếng cười của Mạnh Hạo truyền ra, hắn đi ra bước thứ 3, thứ 4, thứ 6!

3000 trượng, 4000 trượng, 5000 trượng!

Tiếng vang kinh người, liên tục truyền ra 3 lần, oành oành oành!

Xung quanh chấn động, các tộc nhân phía dưới đều ngẩng đầu, bị âm thanh này làm thức tỉnh, nhanh chóng biến sắc, toát ra giật mình.

Chẳng những bọn họ, dưới 5000 trượng, mọi người trên trời đều khiếp sợ, bọn họ tận mắt thấy Mạnh Hạo một đường đi lên, tốc độ cực nhanh, một bước 1000 trượng, một bước một tiếng nổ!

- 5 bước, đến 5000 trượng, Phương Hạo này... hắn chẳng những đan đạo kinh người, ngay cả thân thể, không ngờ cũng mạnh mẽ đến thế!

- Chìm trong ánh năng, cần tu vi, càng cần thân thể chống chịu, bằng không, bay lên càng cao, chết cũng càng nhanh!

Trong tổ trạch, đại trưởng lão ánh mắt kỳ dị, liếc Mạnh Hạo, phụ thân cùng tổ phụ của Phương Vệ lại nhíu mày, tộc nhân dòng chính đều hưng phấn, nhất là phụ thân của Phương Tây, nam nhân trung niên này cười ra tiếng.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ở 5000 trượng, hắn cảm nhận được sức nóng càng kinh người, cùng với ánh nắng làm thân thể hòa tan, cả người như ở trong lò lửa có thể luyện hóa thiên địa.

"Thiên địa làm lò, có thể luyện đan, cũng có thể luyện người!" Mạnh Hạo cất bước, trong khiếp sợ của những tộc nhân ở 5000 trượng, bước chân đạp xuống, Mạnh Hạo trực tiếp vượt qua ngàn trượng, đạp lên độ cao 6000 trượng!

Lúc này, Phương Vệ đã lên 9000 trượng, Thái Dương Tử, Chu Tâm cùng Phàm Đông Nhi cũng ở 8000 trượng, mấy người Lý Linh Nhi chỉ cách Mạnh Hạo hơn 1000 trượng!

Bọn họ đều phát hiện Mạnh Hạo, không ai bất ngờ với Mạnh Hạo sẽ lên đến độ cao này, trong lòng bọn họ, đã sớm liệt Mạnh Hạo vào thiên kiêu cùng cấp với mình.

Nhất là Lý Linh Nhi, biết được Mạnh Hạo chính là Phương Mộc, nàng lại cắn răng, lại vọt lên cao.

Phương Vệ ở trên 9000 trượng, thần sắc vẫn bình thường, cúi đầu liếc qua Mạnh Hạo, trong mắt vẫn có chút khinh miệt, dù cho Mạnh Hạo vọt lên, hắn vẫn lựa chọn không nhìn.

- Mục tiêu của ta, là 100 ngàn trượng, không phải người nào khác.

- Trên con đường ta đi tới, tất cả mọi người, đều sẽ bị ném ở đằng sau...

- Mà ta, sẽ thành mục tiêu theo đuổi của những kẻ phía sau. Phương Hạo... ta hẳn là mục tiêu của ngươi, ngươi phải cố gắng lên, đừng bị ta bỏ lại quá xa.

Phương Vệ khẽ lầm bầm, bước đi, người đầu tiên đặt chân lên độ cao 10 ngàn trượng.

----------oOo----------