Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1279: Bờ hồ Minh nguyệt (2)




Lúc này đã là hoàng hôn, vầng tịch dương ở phía chân trời đằng xa đã sắp hạ xuống, thiên địa một phiến vàng óng. Khi Mạnh Hạo về tới tổ trạch, lập tức nhìn thấy không ít tộc nhân, đang bay về phía thành đông, tộc nhân rất đông, Mạnh Hạo ở giữa không trung quét mắt về phía thành đông, bỗng nhiên nghĩ tới thời khắc qua đêm nay, rạng sáng ngày mai. 

- Đông thăng chi dương! Mạnh Hạo trầm ngâm đôi chút, thay đổi phương hướng, bay thẳng tới thành đông. Anh Vũ ở trên vai Mạnh Hạo, Bì Đống hóa thành lục lạc trên mắt cá chân Anh Vũ, cùng với Mạnh Hạo vội vã bay đi. 

Cùng lúc đó, trong Đông Thăng Các ở thành đông tổ trạch Phương gia, Phương Vệ mỉm cười, nói chuyện với thiên kiêu các tông ở xung quanh, đối với chấn động khắp cả Phương gia trước đó, không hề mảy may nhắc nới. 

Mà những thiên kiêu kia, ai nấy tuy rằng đều trông như bình thường, nhưng thực tế, trong lòng sớm đã nhìn ra đầu mối. Những miêu tả qua loa của Phương Vệ, trong lòng những người này, đều có phán đoán. 

Nhất là khi lại có người hỏi tới Phương Mộc, hắn tuy rằng vẫn không có thừa nhận, nhưng lại tỏ ra áy náy với Lý Linh Nhi, một màn này, đều khiến cho không ít thiên kiêu xung quanh suy nghĩ. 

Lý Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, thần sắc châm chọc, đối với Phương Mộc, nàng còn chắc chắn hơn Tôn Hải, chính là Mạnh Hạo. Trong lòng nàng sớm đã hận thấu xương, nhưng nay nhìn thấy Phương Vệ, trong thần sắc châm biếm của nàng còn có chút cảm giác chán ghét đối phương. 

Thần sắc của nàng khiến cho cặp mắt của Phương Hạo chợt lóe lên một tia khó ai có thể phát hiện, lảng tránh đề tài, chuyển sang nói về Đông thăng chi dương. 

Ánh mắt Tôn Hải cũng chợt lóe lên, nhưng sau khi nghĩ tới người mà mình ngưỡng mộ cũng là tộc nhân Phương gia, cũng không nói nhiều, ngược lại lôi kéo một thiên kiêu của Phương gia ở bên cạnh, nghe ngóng xem Phương gia có tộc nhân nào tên Phương Du hay không. 

Lúc này sắc trời dần tối, xung quanh Minh Nguyệt Hồ, tộc nhân Phương gia ngày càng nhiều, vây đông nghịt khắp tám hướng. Vốn là chờ đợi, nay bị chuyện Mạnh Hạo luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan, khiến cho bọn họ khẽ tiếng thảo luận sôi nổi, đạo chuông tuy đã không còn vang từ lâu, nhưng trong lòng họ, đạo chuông vẫn quanh quẩn như cũ. 

- Phương Hạo kia, không ngờ lại luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan! 

- Đan này là một trong tam thánh, không ngờ, hắn lại có thể luyện ra! 

- Khi Phương Hạo này vừa trở về, ta còn không coi lọt mắt, người này vô thanh vô tức, bỗng nhiên mang tới chấn động như thế này! 

Những âm thanh này không ngừng truyền ra, thần sắc Phương Vệ vẫn như thường, không nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm, nhưng Phương Vân Dịch bên đó sắc mặt lại âm trầm, nhất là khi hắn nhìn thấy Phương Tây ở trong đám người bên hồ nói chuyện, biểu tình hưng phấn kích động. Phương Vân Dịch liền hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt lướt qua một tia hàn mang, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh không dễ gì phát giác. Hắn đã nhìn thấy đám người mà mình sắp xếp, đang lại gần Phương Tây. 

- Dòng chính nhất mạch… thì đáng là cái gì, chỉ là đã từng có huy hoàng mà thôi, nay đã sớm hạ màn, Phương gia… đã không còn là chiến đài của chúng nữa! Phương Vân Dịch nội tâm hừ lạnh một tiếng. 

- Hôm nay ta chính là cố tình muốn xỉ nhục Phương Tây của dòng chính này! Phương Vân Dịch ánh mắt chợt lóe, híp mắt lại. 

Lúc này, Phương Tây đang kích động huênh hoang với người bên cạnh. 

- Đan đạo nhất mạch có biết bao nhiêu người, bao nhiêu năm nay, đan dược chưa từng có ai có thể luyện ra, ca của ta đã luyện ra rồi!

- Huyết mạch môn ánh sáng vạn trượng, Dược Các tầng bảy, hơn nữa lại luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan trong truyền thuyết, đó chính là ca của ta, Phương Hạo! Tộc nhân Phương gia xung quanh Phương Tây ai nấy đều hô hấp dồn dập, trong lòng đối với Mạnh Hạo, lại càng khắc sâu. Thậm chí có không ít người, đã nâng vị trí của Mạnh Hạo trong lòng lên ngang bằng với Phương Vệ. 

Đúng lúc này, trong đám người bên cạnh Phương Tây, có hai thanh niên bước ra, hai người này thần sắc lạnh lùng cao ngạo, lúc đi ra trực tiếp đẩy người bên cạnh, khi tiếp cận Phương Tây, tay phải không hề khách khí vung mạnh một cái, bỗng chốc một cơn gió lớn chợt xuất hiện giữa không trung, trực tiếp ập vào người Phương Tây, Phương Tây sắc mặt chợt biến, đang muốn phản kháng, nhưng lại không phải là đối thủ, sau một tiếng vang trầm đục, thân thể hắn mất tự chủ lùi về sau hơn mười bước.

- Phụng mệnh gia tộc, Đông thăng chi nhật, cấm làm ồn, kẻ vi phạm, hủy bỏ tư cách ngắm mặt trời! Hai người bình thản lên tiếng, trong mắt lộ ra tia âm lãnh. 

- Các ngươi…. Phương Tây lập tức ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn, đang định lên tiếng nhưng sau khi nhìn rõ người tới, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lúc này những tộc nhân ở bên cạnh, cũng đang nhìn người tới, sắc mặt đồng loạt biến đổi, gấp rút tránh ra.