Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1242: Cường địch đánh một trận!




Một đường tinh không vô tận, nơi này cùng Tiên Khư không giống nhau. Lúc Tiên Khư, Mạnh Hạo đi về phía trước, dường như cảm giác thân thể lơ lửng rất mãnh liệt, nhưng trong tinh không này, cảm giác bất đồng.

Tuy nhiên với tu vi của Mạnh Hạo, sau một lát thích ứng, dần dần tìm được cảm giác cùng điểm chống đỡ. Dưới một cái nhoáng lên cả người trong phút chốc đứng vững vàng ở tinh không.

- Với tu vi của ta, quả nhiên có thể vượt qua tinh không.

Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, nơi này không thể hít thở. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, tu vi vận chuyển có thể tự cấp tự túc, không cần ngọn lửa ngoại lực chống đỡ sinh mệnh thiêu đốt.

Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra ngọc giản của phụ thân cho hắn, thần thức quét qua một cái, lập tức trước mắt xuất hiện một bộ bản đồ. Trong bản đồ có Đông Thắng Tinh, mà hắn cũng nhìn thấy vị trí chỗ của mình. Thoạt nhìn khoảng cách Đông Thắng Tinh đã không tính là quá xa, nhưng hắn có thể cảm giác được, khoảng cách này... Không gần.

Sau khi Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, thu hồi ngọc giản, bay nhanh đã đi xa. Trên đường nhiều lần triển khai thuật pháp thần thông, để cho mình mau sớm thói quen với đấu pháp chém giết trong tinh không.

Mấy ngày sau, khi hắn đang đi về phía trước, bỗng nhiên biến sắc, hắn mơ hồ cảm thấy, cỗ huyết thân mà mình lưu lại trong phi toa đã tiêu tán.

- Bọn họ, quả nhiên là nhằm vào ta mà đến!

Trong mắt của Mạnh Hạo khoảnh khắc nhoáng lên một cái, lộ ra một chút sát cơ.

Cùng lúc đó, một hướng khác trong tinh không, có hai người tu sĩ áo đen, đang đứng ở tinh không, đều cau mày lẫn nhau. Quần áo bọn họ giống với người áo đen xuất hiện trước đó, nhưng cũng không phải trong mười người kia.

Ở trước mặt của bọn họ, là một cái phi toa vừa mới sụp đổ. Mà thân ảnh vừa rồi vẫn tồn tại trong phi toa giờ này đã biến mất, còn dư lại một giọt máu, cũng trực tiếp hóa thành sương mù biến mất.

- Khá lắm một tên nhãi con giảo hoạt, không nghĩ tới hắn tuổi không lớn lắm, tâm cơ cũng rất sâu, cảnh giác không nhỏ.

- Hắn chỉ là tu sĩ Linh Cảnh. Cho dù có thể so với Ngụy Tiên, có lực lượng của năm ba thành Chân Tiên cũng sẽ không trốn ra quá xa. Trong tinh không đi về phía trước, với hắn mà nói rất khó khăn. Tản ra tìm, còn có thể tìm được!

Sau khi hai người nhìn nhau một cái, thần sắc bình tĩnh, dưới một cái lóe lên, phân tán ra, bay nhanh từ hai phương hướng, thần thức tản ra, cấp tốc tìm kiếm.

Hai người này mỗi một người đều là Tiên Cảnh đỉnh phong, chỉ có điều không thể đạt tới 80 mạch, chỉ hơn 70 mạch thôi, thuộc về Thất Cảnh Tiên. Chẳng qua là đối với bọn họ mà nói, Thất Cảnh Tiên chính là tột cùng.

Sắc mặt của Mạnh Hạo âm trầm, bay nhanh đi về phía trước, theo sự quen thuộc đối với tinh không, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng, đã không có gì khác biệt trên tinh tú.

Nếu đổi những người khác, có lẽ không làm được điểm này. Nhưng những gì mà Mạnh Hạo đã trải qua, khiến hắn sớm đã có kinh nghiệm, hiển nhiên giờ khắc này thích ứng cực nhanh.

- Đầu tiên là sự sụp đổ trong quá trình truyền tống. Mặc dù không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng hiển nhiên, có thể làm được điểm này, nhất định là cường giả.

- Mà thập cửu thúc nơi đó, cho dù không triển khai thần thông, đối phương có lẽ cũng chỉ tính toán vây khốn. Mục tiêu chân chính, là ta ở chỗ này!

- Rốt cuộc là người nào muốn giết ta?

Mạnh Hạo nhíu mày, sát cơ trong mắt chớp động.

- Là thiên kiêu các tông lúc trước bị ta nghiền ép hay sao? Hay là thân phận Phương Mộc của ta bại lộ?

- Cũng có một loại khả năng, đối phương đuổi giết phi toa, chỉ là vì phong tỏa tin tức, cũng không phải là nhằm vào ta.

Mạnh Hạo vẫn không cách nào xác định, trong trầm mặc, đầu óc hắn còn có một suy đoán. Nhưng sự suy đoán đó, hắn không muốn dễ dàng tin, chỉ có tốc độ nhanh hơn.

Thời gian nhoáng lên một cái, bảy ngày trôi qua. Bảy ngày này, hai người áo đen tìm kiếm bốn phía một phen. Thậm chí lại có một người xuất động lại tới, gia nhập vào, ba người cùng chung sức tìm, nhưng không thu hoạch được gì.

- Chết tiệt, hay là người này mọc cánh bay ra tinh không hay sao, không ngờ không tìm được!

- Hắn có lẽ có pháp bảo gì, có thể duy trì lâu dài tồn tại tinh không. Ba người ta cách nhau phạm vi lớn khuếch trương, nhất thiết phải tìm đến hắn đánh chết!

- Chỉ cần tìm được tên nhãi con đó, hắn nhất định phải chết!

Sau khi ba người đụng vào nhau, truyền âm lẫn nhau. Một lát sau một tiếng ông, ba người từ ba phương hướng, bắt đầu càng tìm kiếm ở phạm vi lớn.

Một người trong đó, khu vực mà gã tìm chính là địa phương chỗ hiện giờ của Mạnh Hạo.

Mấy ngày sau, khi Mạnh Hạo đang bay nhanh, bỗng nhiên thần sắc biến đổi. Một cỗ sát cơ mãnh liệt, bạo phát ầm ầm phía sau hắn. Hắn chợt quay đầu lại, thân thể lui về sau, liếc mắt trong tinh không phía sau, có một người áo đen, đang cất bước đi tới.

Người áo đen nọ mặt không thay đổi, thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía Mạnh Hạo. Chỗ sâu trong mắt có một luồng châm chọc lóe lên.

- Ngược lại đã xem thường ngươi, không nghĩ tới không ngờ chạy trốn tới địa phương xa như vậy.

Gã người còn chưa tới, thanh âm lại quanh quẩn bốn phương tám hướng. Mạnh Hạo biến sắc, người áo đen khoảnh khắc tới gần. Tu vi của Thất Cảnh Tiên bạo phát ầm ầm, phía sau gã, xuất hiện một cái pho tượng to lớn.

Pho tượng kia cao chừng bảy ngàn trượng. Toàn thân đen như mực, bộ dáng dữ tợn, hoàn toàn khác nhau với người áo đen.

Gã không phải Chân Tiên, gã là Ngụy Tiên, có thể coi là Ngụy Tiên, đạt tới trình độ thất cảnh, khai hơn 70 mạch, cũng giống vậy khí thế kinh thiên, không phải Mạnh Hạo có thể rung chuyển.

Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, trong thần sắc lộ ra sợ hãi cùng hoảng sợ, thân thể liên tiếp lui về phía sau.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì, ta là tộc nhân của Phương gia, phụ thân ta là Phương Tú Phong, ngươi dám giết ta!

Mạnh Hạo lớn tiếng lên tiếng, thanh âm phát run, nhưng âm thầm cân nhắc khoảng cách giữa đối phương cùng mình.

Người áo đen cười gằn, không lên tiếng, nhoáng lên một cái tới gần. Khi tay phải nhấc lên, đôi mắt của pho tượng phía sau gã khoảnh khắc nhoáng lên một cái. Một cỗ uy áp khổng lồ phủ xuống rầm rầm. Tay gã lại hóa thành một cái bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt tới gần, muốn một chưởng đánh chết Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo dường như bị sợ choáng váng vậy, ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặc cho bàn tay nọ lại tới. Mà người áo đen, cũng càng lúc càng tiến tới gần, khoảng cách Mạnh Hạo không được 100 trượng.

Ngay vào một khoảnh khắc đó, sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo. 100 trượng đủ hắn triển khai một chút thần thông. Tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, bất ngờ phóng ra một chỉ về phía đối phương. Dưới một chỉ đó, Yêu Phong đệ bát cấm ầm ầm triển khai. Trong nháy mắt tinh không không ngờ vặn vẹo, thân thể của người mặt áo đen không ngờ chợt ngừng giữa không trung.

Khoảnh khắc chợt dừng đó, thất khiếu của Mạnh Hạo chảy máu. Hắn cố cấm cố tu vi của người vượt qua mình quá nhiều, bị phản phệ. Nhưng bên trong thần sắc của Mạnh Hạo không có đau khổ, mà lộ ra sát cơ, thoạt nhìn rất là dữ tợn.

Gần như vào khoảnh khắc đối phương bị cấm trụ, Mạnh Hạo tay vung lên tay áo bên phải, lập tức một đạo ánh sáng đen bỗng nhiên bay ra, giữa không trung, khí thế bạo phát, giữa ầm ầm hóa thành một con cá sấu to lớn. Còn cá sấu này bất ngờ cũng là Thất Cảnh Tiên, mới vừa xuất hiện, cái đuôi liền quét ngang, một tiếng ầm, người áo đen mở to mắt, phun ra máu tươi. Vì khoảng cách quá gần, gã không thể tránh ra, thẳng thừng thừa nhận một kích này, thân thể bay nhanh lui về sau. Cá sấu rống giận, trực tiếp nhào tới, một người một cá sấu, trong nháy mắt quyết đấu ngay ở tinh không.

- Chết tiệt!

Sắc mặt của người áo đen có chút tái nhợt, biết được vừa rồi khinh địch bị lừa, chưa đánh đã bị thương trước. Thời khắc này tràn ngập sát cơ, khi gã đang muốn ra tay, tay phải của Mạnh Hạo nâng lên chộp một cái vào hư không, lập tức Kiến Mộc thành cán, xương trắng làm mũi nhọn trường thương, khoảnh khắc xuất hiện. Khi bị hắn một phen nắm trong tay, pháp tướng phía sau ngập trời ra, tu vi toàn bộ bạo phát. Thời khắc này không phải lúc giữ lại, trong chớp mắt, pháp tướng to lớn bốn ngàn trượng xuất hiện trong tinh không.

Gần như khoảnh khắc nhìn đến pháp tướng, người áo đen biến sắc. Bên trong thần sắc lộ ra không thể tin. Trong tin tức mà gã nhận được, đối phương chỉ là Chân Tiên có thể so với ba đến năm thành mà thôi. Nhưng giờ này xuất hiện trước mặt mình, lại là Tứ Cảnh Tiên, càng làm cho gã khiếp sợ, là đối phương... rõ ràng không phải Tiên Cảnh.

- Khó trách chủ thượng chặn đánh giết hắn, người này tâm trí thâm trầm, rất là giảo hoạt, tu vi nghịch thiên, không thể để lại!

Khi nội tâm của người áo đen khiếp sợ, sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt Mạnh Hạo, khoảnh khắc mà đến. Pháp tướng phía sau nổ ầm ầm, dưới một quyền, lập tức Thôn Sơn Quyết biến ảo. Từng ngọn núi xuất hiện, trở thành dãy núi, chạy thẳng tới trấn áp người áo đen.

Sắc mặt của người áo đen biến hóa, đang muốn đối kháng. Nhưng con cá sấu hung mãnh, đánh một trận trong gào thét. Người áo đen trước đó lại bị thương, lập tức liên tục bại lui.

Trong tiếng nổ ầm ầm, khóe miệng gã tràn ra máu tươi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên, bên trong tinh không xa xa, người áo đen thứ hai bỗng nhiên xuất hiện. Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần, nhanh khiến lúc Mạnh Hạo thất kinh thì ngực của hắn liền một tiếng ầm, gần như sụp xuống, phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, lập tức bị ném ra.

Người áo đen thứ hai có tốc độ cực nhanh, xuất thủ lại tàn nhẫn. Cho dù là tu vi của Mạnh Hạo thấp hơn so với gã, nhưng như cũ toàn lực xuất thủ, thời khắc này sau khi thân thể hiển lộ, hơi sững sờ.

- Không chết sao?

Gã nhoáng lên một cái, lần nữa xông về Mạnh Hạo.

Ngực của Mạnh Hạo đau nhức kịch liệt. Máu tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng. Ngực mơ hồ, nhưng trong mắt lại tràn ngập sát cơ, đang muốn lấy cảnh giới Vĩnh Hằng khôi phục. Nhưng vào lúc này, hắn lập tức thấy được tinh không xa xa, không ngờ xuất hiện người áo đen thứ ba.

- Lại có ba người!

Trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái nhỏ không thể tra xét, áp chế khôi phục cảnh giới Vĩnh Hằng. Khoảnh khắc người áo đen thứ hai lại tới, thân thể hắn hóa thành kim bằng, tia sáng nhoáng lên một cái, phút chốc tránh ra. Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo hóa thành hình người từ trong kim bằng. Khóe miệng tràn ra máu tươi. Người áo đen thứ hai nhíu mày, triển khai tốc độ yêu dị của gã, trong nháy mắt đã tới.

Nhưng ngay khi gã tới, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên tay phải, lôi đỉnh xuất hiện. Giữa tia chớp trôi đi, một tiếng ầm, thân thể hắn trong nháy mắt biến mất, khoảnh khắc liền đổi vị trí với bóng người áo đen thứ ba chạy nhanh đến từ xa xa.

Vị trí của hai người đổi một cái, Mạnh Hạo bị tác động thương thế, lại phun ra máu tươi, thân thể vội vàng lui về sau. Người áo đen thứ ba sửng sốt, trong mắt phút chốc lộ ra ánh sáng loá mắt.

- Chí bảo!

Người áo đen thứ hai cũng trong mắt lộ ra một chút tham lam. Hai người gần như đồng thời bay ra, tu vi của Thất Cảnh Tiên bạo phát ầm ầm. Cho dù là Mạnh Hạo khi nhìn lại bọn họ, bất kỳ một người nào đều có thể dễ dàng đánh chết. Nhưng khi ra tay, hai người như cũ toàn lực, tốc độ cực nhanh, bọn họ hóa thành cầu vồng, một trước một sau, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Tốc độ cực nhanh, từ xa nhìn lại hai người gần như thành một cái đường thẳng, giống như một mũi tên nhọn, trong chớp mắt, đã đến chỗ mười trượng trước người Mạnh Hạo.

- Chết!

Thanh âm của hai người lạnh như băng truyền ra trong nháy mắt. Sát cơ lóng lánh trong mắt Mạnh Hạo, thân thể khoảnh khắc một chia thành hai. Bản tôn thứ hai của hắn bất ngờ xuất hiện, bước lên trước rơi xuống, dang hai tay, chợt ngăn cản. Mà chân thân của hắn thì lập tức lui về sau. Tay phải vỗ trên túi trữ vật, một ngọn đèn đồng thau bỗng nhiên xuất hiện.

Cây đèn đồng thau vừa hiện ra, ngọn lửa hơi yếu trên đó lóe lóe lên. Một cổ khí tức kinh khủng bạo phát ầm ầm, khiến cho sắc mặt của hai người áo đen trong giây lát lần đầu đại biến.

----------oOo----------