Bẻ gãy nghiền nát, giống như nghiền ép, Mạnh Hạo không ngừng đi tới trước, Trần Hạo không ngừng lui về sau. Trong nháy mắt giữa hai người đã quyết đấu mấy chục lần, Trần Hạo không ngừng phun ra máu tươi, khí thế của hắn càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, cả người "ầm" một tiếng bay ra, rơi trên lôi đài, ngọn lửa trên toàn thân hắn bị dập tắt, miệng phun ra máu tươi, vùng vẫy đứng lên, chỉ thấy Mạnh Hạo cầm trong tay một cây trường thương, mũi thương chỉa ngay cổ họng của hắn.
Chính là cây trường thương hắn thu được trong Binh Các, dùng Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi thương, chỉ có điều đã được lông chim màu đen biến đổi hình dáng, người ngoài không nhìn ra được.
Trần Hạo thân thể cứng đờ, hắn cảm nhận được sát khí trên mũi thương, sát khí này trong nháy mắt làm toàn thân hắn lạnh giá, nhất là cặp mắt của Mạnh Hạo, từ bắt đầu giao chiến tới giờ, thủy chung đều lạnh lùng, giờ này dường như đang đợi một câu nói của Trần Hạo, nếu như hắn không nói... như vậy tiếp theo mũi thương này sẽ trong nháy mắt đâm xuyên qua.
Mạnh Hạo không có lên tiếng, bình tĩnh nhìn Trần Hạo.
Tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài đang chú ý một trận chiến này, toàn bộ trong lòng nổ ầm ầm, trước đó bọn họ biết Phương Mộc rất mạnh, nhưng theo từng chiến, mỗi lần bọn họ đều rung động phát hiện: đối phương còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình!!!
- Hắn có thể tranh đoạt đệ nhất!!!
- Trời ạ! Hắn là người đứng đầu trong thí luyện, nếu như trong lôi đài chiến, hắn còn là người đứng đầu, người này... người này...
- Kinh diễm tuyệt luân, bao nhiêu năm rồi, cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người như vậy!
- Hắn rốt cuộc là người nào, người như vậy, không có khả năng trước đây yên lặng vô danh!!!
Trong lúc mọi người chấn động, trong tinh không, trong mắt thân ảnh đệ thập tổ Vương gia lóe sáng ngập trời, có tiên khí bùng phát ra trên thân, một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi, trong mắt của hắn chiến ý mạnh hơn.
- Mạnh Hạo...
Tới gần trên Đông Thắng Tinh, Kháo Sơn lão tổ khi thì giãn mày, miệng tươi cười, khi thì lại cắn răng nghiến lợi... Đối với Mạnh Hạo nơi này, lão rất là rối tung.
Trong lúc ngoại giới chú ý, trên lôi đài, Trần Hạo trầm mặc, chua xót hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo, hỏi: - Ngươi dùng mấy thành tu vi?
- Trọng yếu sao? Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.
- Đối với ta, rất trọng yếu! Trần Hạo kiên định nói.
- Đối với ta không trọng yếu! Mạnh Hạo lắc đầu, mắt lạnh nhìn Trần Hạo, thần sắc có một chút không kiên nhẫn.
Trần Hạo nội tâm phát lạnh, trong chua xót bỗng nhiên vừa động trong lòng: Nhớ lại trước đây ở bên ngoài, thấy được một số hành động quái dị của Phương Mộc này, hắn lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi trữ vật.
- Trong này có hơn 3 triệu linh thạch, ta lần này mang theo không nhiều lắm, chỉ có như vậy, đổi một đáp án của ngươi!
Mạnh Hạo trước đó còn là sắc mặt lạnh lùng, dường như một sát thủ lãnh khốc vô tình, nhưng tiếp theo chỉ chớp mắt một cái, hắn liền nheo mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm... biến hóa cực nhanh, làm Trần Hạo đều sửng sốt.
Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã cầm vào trong tay túi trữ vật kia, sau khi quét thần thức một vòng, mặt mày hớn hở.
- Trần huynh cần gì làm như thế, không phải chỉ là một vấn đề sao, không ngờ lấy ra nhiều linh thạch như vậy! Thôi được, nếu ta không nhận, đó là làm nhục huynh, thôi thì, ta cứ làm mặt dày nhận lấy vậy! Mạnh Hạo liếm liếm môi nói. Giờ này thái độ của hắn so với trước đó quả thật là chênh lệch giữa trời và đất. Trần Hạo lần nữa ngẩn ra, hắn thật không thể tin: biến hóa của một người, không ngờ có thể tự nhiên như thế, nhanh chóng như vậy.
- Lấy tiền tài của người phải giải đáp nghi hoặc của người... Trần huynh... ta trước dùng...
-... bảy thành lực lượng! Bốn chữ cuối cùng này, Mạnh Hạo nói là dùng truyền âm, nhưng trên thực tế, rốt cuộc hắn dùng bao nhiêu sao có thể báo ra con số thực.
Trần Hạo trầm mặc, hắn có lòng không tin, nhưng lại cảm thấy không có xê xích với phán đoán của mình trước đó, thời khắc này hắn liếc nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, sau đó nói ra hai chữ nhận thua.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, thân ảnh hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trên lá cây phía dưới.
Mạnh Hạo rất là vui vẻ, hắn không nghĩ tới chiến đấu lại còn có món lời linh thạch, chớp chớp mắt, bỗng nhiên hắn có hơi áo não.
"Như thế nào ta quên mất chuyện này, sớm biết như vậy, mấy lần lôi đài trước, nói không chừng cũng có thể kiếm một khoản tiền nhỏ!"
Trận chiến lựa chọn bát cường, còn đang tiến hành, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa, sau khi quét mắt lướt qua bốn phía chiến trường, liền nhìn về phía Trần Phàm trên lôi đài Nguyên Anh.
Lôi đài Nguyên Anh, cũng đang lựa chọn bát cường, Trần Phàm toàn thân ngập đầy máu tươi, đối thủ của hắn là một nữ nhân, trên mặt nữ nhân kia lộ vẻ không đành lòng, hai người giao chiến đến giờ, Trần Phàm ra tay, loại ý ảm đạm đó làm cho nữ nhân này rất là áp lực.
Nhưng nàng không phải là người thí luyện, nàng là thiên kiêu Nguyên Anh của Nhất Kiếm Các. Trong lôi đài lần này, thực lực của nàng có thể đi vào tứ cường... Trong chớp mắt hai người lần nữa va chạm.
Mạnh Hạo lẳng lặng theo dõi, với tu vi của hắn, hắn nhìn thấu kết cục của Trần Phàm trong trận chiến này.
Một lát sau, Trần Phàm trên lôi đài nhận thua, thất bại trong đi vào bát cường, trong trầm mặc, Trần Phàm ôm quyền cúi đầu về hướng nữ nhân, rồi thân ảnh biến mất.
Mạnh Hạo khẽ thở dài, nỗi khổ của Trần Phàm, năm đó Mạnh Hạo cảm nhận cũng không sâu sắc lắm, khi Hứa Thanh rời đi, Mạnh Hạo mới hiểu được, mất mát nội tâm của Trần Phàm trong những năm sau này.
Thời gian trôi qua, trong tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, các chỗ lôi đài xuất hiện thắng bại. Cùng lúc đó, trên bầu trời ngoại giới, chẳng biết từ lúc nào bay tới những thân ảnh. Những thân ảnh này toàn bộ đều mông lung mờ ảo, yên lặng đứng giữa không trung, dường như cũng đang quan sát các trận chiến lôi đài trên Đạo Thụ.
Bất kỳ một thân ảnh nào đều tản ra khí tức khiến người ta run rẩy, ba người Lăng Vân Tử đều vô cùng khẩn trương.
Khi trận chiến lựa chọn bát cường đã kết thúc, trong rất nhiều tồn tại kinh khủng ở ngoài Đạo Thụ, lại nhiều thêm một chút. Trong đó có một thân ảnh, nửa người là nữ tu sĩ, nửa người lại là mãng xà, xuất hiện ở giữa không trung, nàng lạnh lùng nhìn Đạo Thụ, trong mắt lộ ra ý khát máu.
Còn có một tồn tại, khiến tất cả người nhìn thấy đều tâm thần chấn động, đó không phải là một sinh mạng, mà là một cây chiến phủ khổng lồ. Trên chiến phủ này toàn thân rỉ sét, có điêu khắc núi sông, nó vô thanh vô tức xuất hiện lấp lóe trong hư vô, theo nó bay đến, không ít thân ảnh ở bốn phía toàn bộ tránh ra.
Ngay khoảnh khắc chiến phủ này xuất hiện, bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, một mảnh ồ lên, nhưng rất ít người biết được, chiến phủ này đại biểu cái gì, duy chỉ có... bên trong Tinh Không Điện Đường.
Ba lão tổ của ba Đạo môn trong một chớp mắt này, toàn bộ đứng bật lên, thần sắc nghiêm túc, ở chỗ sâu trong mắt lại có một chút mong đợi và kích động.
Các lão tổ các tông khác, cũng đều rối rít đứng dậy trên mặt đầy ngưng trọng. Sở dĩ bọn họ đồng ý lôi đài chiến lần này cử hành trong Tiên Khư, chính là vì ba đại Đạo môn đã nói một kế hoạch với bọn họ.
Kế hoạch này một khi thành công, cuối cùng được lợi chính là tất cả tông môn.
- Nàng... sẽ xuất hiện sao...
Lão nhân Côn Lôn Đạo bỗng nhiên lên tiếng, chữ nàng kia, lại âm thanh run run.
- Có lẽ có, có lẽ không... nhưng đây là một cơ hội! Lão nhân Thái Hành Kiếm Tông chậm rãi nói.
Trong lôi đài trận chiến Vấn Đạo, đã lựa chọn ra bát cường, theo tám người đứng trên tám phiến lá màu xanh nhạt... giờ khắc này, tám người bọn họ là chú ý của vạn chúng.
Tám người này, có Mạnh Hạo, có lão già thần bí miệng luôn lầm bầm kia, có Triệu Nhất Phàm, có Phàm Đông Nhi, có Lý Linh Nhi. Trừ năm người bọn họ ra, người thứ sáu là thanh niên Cổ Tiên Linh, hắn chiến đấu với người, đều là dùng thi thể bên trong quan tài.
Người thứ bảy, là đại hán khôi ngô đến từ Côn Lôn Đạo, khi đại hán này ra tay, dãy núi phủ xuống, chính là hắn đánh bại Tôn Hải.
Mà người cuối cùng, là thanh niên đến từ Hương Hỏa Đạo thủy chung trên mặt mang vẻ tươi cười nguy hiểm kia, mi tâm của hắn có con mắt thứ ba, khi ra tay với người, chỉ có một lần là chân chính giao chiến, những thời điểm khác hắn đều mỉm cười truyền âm, rất nhanh đối thủ của hắn lập tức phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ thành kính thần sắc cuồng nhiệt.
Trong tám người, sáu người là thiên kiêu các tông, hai người là người thí luyện, thời khắc này rất được ngoại giới chú ý.
Vô số ánh mắt tràn đầy mong đợi, chờ đợi trong tám người này, chọn ra tứ cường; quyết ra hai người cao nhất; sau đó tiến hành trận quyết chiến cuối cùng!
- Trận chiến tứ cường, quy tắc không giống trước... thanh âm Lăng Vân Tử vang vọng bên tai mọi người.
- Không còn là một lần quyết đấu định thắng bại, mà mỗi người các ngươi đều tiến hành ít nhất bốn trận chiến!
- Mà trước tiên cần tiến hành các trận đấu lựa chọn ra: thượng tứ cường và hạ tứ cường; người thắng trận chiến đầu tiên được xếp vào thượng tứ cường, người thua thì xếp vào hạ tứ cường!
- Người của thượng tứ cường phải đánh bại tất cả người của hạ tứ cường, bốn người thắng trận chiến nhiều nhất, chính là tứ cường cuối cùng!
- Nếu có người thắng nhiều bằng nhau, hai người sẽ quyết đấu!
- Cho các ngươi thời gian ba ngày nghỉ dưỡng sức, ba ngày sau, bắt đầu trận chiến tứ cường!
Lăng Vân Tử trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, loại phương pháp lựa chọn này chính là để tránh có người nhờ vào vận may; bốn người đươc lựa chọn, sẽ hoàn toàn xứng đáng là bốn người mạnh nhất!
Vả lại loại phương pháp này, là quyết định của ba đại Đạo môn, các tông môn khác cũng không có phản đối.
Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, mặc dù hắn có tự tin nhưng trong bảy người lần này đều là cường giả. Nhất là đám người Triệu Nhất Phàm, năm đó ở Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo từng đánh một trận, lựa chọn hôm nay, Mạnh Hạo cũng có chút mong đợi.
Mà càng mong đợi hơn lại là mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, có không ít khu vực, đã bắt đầu đặt cửa đánh cược.
- Trận chiến tứ cường, nhất định Triệu Nhất Phàm xếp vào trong đó!
- Còn có Phàm Đông Nhi, nghĩ đến cũng rất có khả năng!
- Không biết Phương Mộc có thể tiếp tục truyền kỳ thần thoại của hắn hay không?
Ba ngày thoáng cái đã qua, ngay khoảnh khắc vang vọng thanh âm Lăng Vân Tử tuyên bố bắt đầu trận chiến tứ cường, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài đều chú ý đều mong đợi...
Bỗng nhiên, từ đàng xa truyền đến tiếng nhạc khúc, thanh âm này mơ hồ không chừng, quanh quẩn bên tai, truyền vào tâm thần, dường như có thể ảnh hưởng tâm tình, khiến cho tất cả người nghe đều cảm nhận bi thương.
Nhạc khúc bi thương này, mang theo tưởng niệm giống như tưởng niệm dĩ vãng, giống như tưởng niệm cố nhân.
Ngay lúc âm thanh nhạc khúc này vang tới, trong hư vô xa xa, từ từ đi tới một thân ảnh, đó là một nữ nhân, mặc y phục trắng như tuyết, xinh đẹp không cách nào hình dung, từng bước từng bước chậm rãi đi tới... Tới khi nữ nhân này đứng ở bên trên Đạo Thụ, thần sắc lạnh như băng, tâm tình dường như không có bất kỳ sinh mạng nào nên có.
Nữ nhân này xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, nàng hoàn toàn bất đồng với những thân ảnh trong Tiên Khư kia. Ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện, hắc phong kia run rẩy, đại bàng bên trong nó phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân mình vội vàng lui về sau, dường như cực kỳ khủng khiếp.
Dường như khi nó còn sống, chính là chết trong tay nữ nhân này!
Còn có con mắt màu máu kia, thời khắc này chợt co rút lại, không ngờ cũng đang run rẩy, nhanh chóng lui về sau, về phần những thân ảnh cường đại kia, không ngờ vào giờ khắc này đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía nữ nhân này... quỳ lạy!
Còn nữ tu sĩ thân người đuôi rắn kia, phát ra tiếng hét thảm thê lương, thần sắc hoảng sợ không ngừng thối lui ra sau...
- - - - - oOo- - - - -