- Thật là to gan! Lão già bên cạnh Phương Hương San hừ lạnh, âm lãnh nhìn Mạnh Hạo, hắn quả thật... không nhìn ra dấu vết nào, mười mấy người đằng sau Phương Tú Phong đã có không ít người cảm giác được bầu không khí... rất không đúng.
Nhìn thế nào, đối thoại giữa Phương Tú Phong và Mạnh Hạo, hình như không giống người ngoài, mà lại giống như cha con.
Có tiếng hít hà vang lên, phân tích như thế, lập tức có người nghĩ tới nguyên do năm đó hai vợ chồng Phương Tú Phong đi tới Nam Thiên Tinh, lập tức đều nhìn về phía Mạnh Hạo, trong ánh mắt có một chút khác lạ.
- Rề rề rà rà, thả hết ra đây! Phương Tú Phong trong lòng cười khổ, nhưng cũng có chút kiêu ngạo, dù sao những chuyện Mạnh Hạo làm ra, không phải ai cũng làm nổi.
Mạnh Hạo mặt mày cau có, thả ra Phương Vân Dịch và Tống La Đan, hai người vừa xuất hiện, bộ dạng thảm hại làm người ta cả kinh, nhất là Phương Vân Dịch còn trọng thương, đi ra liền phun máu, lập tức té xỉu, được lão già bên cạnh Phương Hương San đỡ lấy, nhìn về phía Mạnh Hạo, tràn ngập sát cơ.
Tống La Đan im lặng, đi ra quay đầu liếc Mạnh Hạo thật sâu, không nói gì, mà đến cạnh cường giả Tống gia, nhắm mắt đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
- Còn nữa không? Phương Tú Phong liền hỏi.
- Ấy... còn mấy tên. Mạnh Hạo rất bất đắc dĩ mở túi trữ vật, lại thả ra 3 người, đều là thiên kiều bị hắn bắt trong thời gian này, mỗi người thả ra đều kích động vô cùng, quay lại phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, tràn đầy sát cơ.
Mọi người đều sửng sốt, ngay cả vợ chồng Phương Tú Phong cũng không ngờ tới Mạnh Hạo bắt được nhiều như vậy, càng không nói đến những cường giả các tông các tộc khác.
Mọi người ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo mở túi trữ vật thả ra những người này, càng phát giác Mạnh Hạo... quả thật làm người ta giận điên.
- Hết rồi. Mạnh Hạo xòe tay, bình tĩnh nhìn cha mẹ cùng các cường giả.
Hắn vừa nói thế, cường giả Quý gia cùng Lý gia liền trừng mắt, Phương Tú Phong cũng hừ một tiếng.
- Thiên kiều Quý gia, còn Lý Linh Nhi đâu?
Mạnh Hạo liền nóng nảy. - Lý Linh Nhi? Ai chứ, không quen, thiên kiều Quý gia? Ta không thấy.
Mạnh Hạo đang nói, phát hiện thần sắc Phương Tú Phong không đúng, đành thở dài.
"Phải sớm rời Nam Thiên Tinh, ở chỗ này luôn bị đè nén, không có ý nghĩa." Mạnh Hạo thầm hạ quyết định, dứt khoát rộng rãi một lần, trực tiếp ném Quý Âm ra.
Quý Âm vừa ra, trên người xuất hiện sương mù, che đậy bóng dáng, ánh mắt thâm ý nhìn về phía Mạnh Hạo, xoay người lóe lên, về bên cạnh cường giả Quý gia.
- Đừng quên ngươi thiếu ta giấy nợ! Mạnh Hạo chợt nói, hắn đã sớm thu hồi bản tôn thứ hai, bao gồm túi trữ vật của Quý Âm, đều bị Mạnh Hạo lột sạch.
Quý Âm chợt ngừng bước, đang mạnh mẽ kiềm chế bản thân, hồi lâu sau mới cắn răng nhịn xuống.
- Lần này thật không còn! Mạnh Hạo kiên quyết.
Mười mấy người đằng sau Phương Tú Phong lúc này im lặng, hiện tại bọn họ còn nhìn không ra, vậy thì uổng cho tu hành đến nước này. Cường giả Lý gia thở dài, có chút đau đầu, bởi vì nếu theo ước định năm xưa, hôn ước giữa Lý gia và Phương gia, thế hệ này sẽ ứng vào Lý Linh Nhi cùng đứa con tàn phế của Phương Tú Phong.
Hiện tại, họ đã nhìn ra, sợ rằng... đứa con tàn phế năm đó, rất có khả năng chính là Mạnh Hạo này.
- Phương huynh... ngài xem. Cường giả Lý gia thở dài, nhìn sang Phương Tú Phong.
Phương Tú Phong cười khổ, trừng Mạnh Hạo. - Thả ra đây!
- Đó là thị nữ ta tìm cho mẹ! Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu, một bước không nhường, trừng lại. Phương Tú Phong.
Hắn vừa lên tiếng, dã tính hung tàn trào ra, làm cho Phương Tú Phong mềm lòng, biết bọn họ đã không ở bên cạnh đứa nhỏ này từ bé, cho nên rất ghét loại quản giáo như thế.
Mạnh Lệ che miệng cười, đi lên nhìn con trai, hiền lành nói. - Lấy ra xem thử.
Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, Lý Linh Nhi lập tức bay ra, tóc tai bù xù, khóe miệng còn dính máu, nhất là chỗ mông bị lõm vào, có chút không hài hòa, sắc mặt tái nhợt, đến tận bây giờ, vẫn còn đau đớn làm nàng muốn ngất.
Mới vừa xuất hiện, trong mắt Lý Linh Nhi lóe lên hung ác, xoay người lao thẳng về phía Mạnh Hạo, hai tay cào về phía mặt hắn, Mạnh Hạo trừng mắt, giơ tay lên.
Trong lòng Lý Linh Nhi run lên, không chút chần chờ lùi lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Hung dữ như vậy, không thích hợp làm thị nữ cho mẹ ta, cút cút cút. Mạnh Hạo khua tay, tâm tình hắn không tốt, luôn cảm thấy lần này chịu thiệt nhiều.
- Mạnh Hạo! Lý Linh Nhi hét lên, giận đến cả người run run, còn muốn xông lên, bị cường giả Lý gia cản lại, kéo sang một bên, truyền âm nói chuyện. Lý Linh Nhi mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn vợ chồng Phương Tú Phong, đột nhiên sắc mặt của nàng tái nhợt, cả cuộc đời như trở nên tối tăm.
- Không thể nào... điều này không thể nào... Nàng thì thào, như muốn phát điên.
- Người đã thả, không còn chuyện gì thì ta đi. Mạnh Hạo hừ một tiếng, phất tay muốn đi, nhưng đúng lúc này, lão già kia còn chưa nhìn ra rõ ràng, đột nhiên lại cười lạnh.
- Còn muốn chạy, để túi trữ vật của ngươi lại, quỳ xuống xin tha! Lão già quát lên, người chợt lóe lao về phía Mạnh Hạo, hai bà già chần chờ một chút, họ cảm thấy có điều không đúng, nhưng cắn răng cũng xông lên.
Phương Hương San dù sao tu hành chưa lâu, lúc này chỉ cảm thấy không khí khác thường, nhưng lại không hiểu thấu.
Nhìn ba người áp sát, thần sắc Mạnh Hạo sầm xuống.
- Các ngươi là cái thứ gì! Hắn hừ lạnh, tay nắm lại giáng ra một quyền, ầm ầm, ba người chấn động, bọn họ lùi lại, muốn cởi bỏ phong ấn.
Nhưng đúng lúc này, tiếng hừ lạnh truyền tới, lời của Phương Tú Phong vang vọng.
- Các ngươi là cái thứ gì! Hắn vừa nói, ánh mắt lóe tia sáng lạnh, chỉ một ánh mắt liền làm ba người phun máu, ầm ầm văng ra, không ngừng phun máu. Thân thể ba người nổ ầm ầm, từng đạo vết kiếm xuất hiện, sắp bị phanh thây.
Ba người sắc mặt kịch biến, một thân tu vi bị cắt bỏ chín phần, máu tươi giàn giụa, sắp hồn phi phách tán.
- Phương Tôn...
- Tộc thúc... Phương Hương San sửng sốt.
- Các vị đạo hữu, còn chưa giới thiệu cho mọi người, hắn... chính là khuyển tử. Phương Tú Phong mỉm cười lên tiếng, truyền khắp bốn phương, rơi vào trong tai mười mấy cường giả, mọi người đều cười khổ. Bọn họ đã đoán lờ mờ, bây giờ nghe chính miệng Phương Tú Phong nói ra, cũng không bất ngờ.
Nhưng mà mấy người Quý Âm lại cả kinh, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, Lý Linh Nhi người run rẩy, thần sắc ngây dại. Nhưng kinh ngạc nhất không phải nàng, mà là Tôn Hải, hắn ngây dại nhìn cảnh tượng này, nhớ lại những lời mình đã nói, mặt mày đưa đám, cảm giác cả bầu trời tối sầm.
Về phần Phương Hương San cùng Phương Vân Dịch vừa tỉnh lại, đầu óc ông ông, tâm thần như sấm nổ, về phần lão già cùng hai bà già kia, lại hít vào một hơi, không thể tin nổi.
Nhất là nhớ tới những lời uy hiếp Mạnh Hạo... đó là lấy cha của người ta uy hiếp người ta, loại chuyện này... làm cả người bọn họ run rẩy.
- Nam Thiên Tiên Cổ Đạo Tràng lần này, vốn là chỗ thí luyện của khuyển tử, hắn từ nhỏ lỗ mãng quen rồi, có chỗ nào đắc tội, nể mặt Phương mỗ, các vị đạo hữu đừng để ý. Phương Tú Phong cười ha ha nói, chắp tay với mọi người.
Mười mấy cường giả này đều cười khổ lắc đầu, trong lúc khách sáo với vợ chồng Phương Tú Phong, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo. Về phần túi trữ vật bị Mạnh Hạo cướp đi, còn có chuyện trong Tiên Cổ Đạo Tràng, đều không thể nhắc lại.
- Các vị khó mà đến đây, đừng vội đi ngay, mời vào nhà ngồi chơi. Phương Tú Phong mở miệng mời, mười mấy người cười khan. Đối với chuyện giữa tiểu bối, sẽ không để ý tới, cười nói với vợ chồng Phương Tú Phong, đi tới Phương gia.
Về phần đám người Tống La Đan, bọn họ vẫn còn hận ý với Mạnh Hạo, thần sắc không che giấu, nhưng Mạnh Hạo lại càng không che giấu, hung hăng trừng về, lấy ra cả đống giấy nợ làm quạt, làm đám người Tống La Đan cắn răng nghiến lợi, xoay người đi theo trưởng bối.
Mạnh Hạo quyết đoán từ chối về nhà, Phương Tú Phong cũng không ép buộc, mẫu thân cười giúp chỉnh lại quần áo Mạnh Hạo, nhéo mũi hắn, căn dặn hắn đừng làm chuyện xấu như đứa nhỏ, cũng quay người bước đi.
Phương Vân Dịch cùng Phương Hương San kinh hồn không thôi, đang muốn đi theo, Mạnh Hạo vừa nhấc bước, chặn trước hai người.
- Biểu... biểu ca... Phương Hương San run run nói.
Phương Vân Dịch hừ lạnh, quay đầu đi không nói.
Mạnh Hạo trừng mắt, trực tiếp giáng cho một chưởng, Phương Vân Dịch phun máu lùi lại, người hộ đạo của hắn cười khổ cúi đầu, coi như không thấy.
- Ngươi! Phương Vân Dịch nhấc đầu lên, nhưng vừa nói một chữ, Mạnh Hạo đạp tới, trực tiếp đè Phương Vân Dịch dưới chân, hung hăng nghiền mạnh.
- Nhìn thấy ta, còn không gọi ca, ngươi không có giáo dục hả! Mạnh Hạo nói rồi, hung hăng đá mạnh, Phương Vân Dịch hét thảm, đầu đầy máu, Phương Hương San bị dọa sững sờ ra đó, nhìn Mạnh Hạo hung tàn, ký ức nháy mắt tràn về, nàng mơ hồ nhớ lúc nhỏ mình cũng bị biểu ca này ăn hiếp.
- A a a! Ta muốn giết ngươi! Phương Vân Dịch rống lớn, ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, một quyền giáng xuống đánh thẳng vào miệng Phương Vân Dịch, làm hắn không nói được, trực tiếp vỡ hết răng lợi, máu phun ào ạt.
Cảnh tượng này càng làm Phương Hương San run hơn, lão già cùng hai bà gia kia mở to mắt, nhưng không dám ngăn cản.
Phương Vân Dịch bị đánh đến mơ hồ, cả người đau nhức, ý thức lơ mơ, lúc này ký ức hiện lên, loáng thoáng nhớ lại lúc nhỏ bị một đôi tỷ đệ đánh thê thảm.
Trong tiếng gào thét, Mạnh Hạo đạp càng ác hơn, giống như Phương Vân Dịch không gọi, hắn sẽ đạp cho tới chết.
Phương Vân Dịch sợ rồi, miệng mồm đầy máu hô lên. - Ca... Biểu ca!
Mạnh Hạo chợt ngừng chân, dừng lại trên mặt Phương Vân Dịch, từ từ rút về, mặt cười nhạt.
- Tiểu đệ, hoan nghênh đến Nam Thiên Tinh.
----------oOo----------