Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1180: Vô địch




Phàm Đông Nhi đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể bay nhanh lui ra sau, hai tay bấm quyết, lập tức phía sau nàng xuất hiện một vùng biển rộng bàng bạc, trong biển có tinh tú phập phồng, nhật nguyệt dường như cũng ở bên trong.

- Cửu Hải Thần Giới! Bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Phàm Đông Nhi, lập tức biển rộng sau lưng nàng bành trướng vô hạn, trong nháy mắt liền bao trùm bốn phương tám hướng; tinh tú bên trong từng viên một bay lên, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, ở bốn phía quanh Mạnh Hạo, bảy tám thiên kiêu kia cũng đều mang theo sát cơ phóng vọt tới.

Mạnh Hạo hóa thân kim bằng, gào thét bay tới, lập tức toàn thân biến đổi màu sắc, trở thành màu đỏ, Huyết Yêu Đại Pháp vận chuyển nổ ầm ầm, ở bốn phía Mạnh Hạo lại tạo thành một cái lốc xoáy to lớn.

Lốc xoáy này biến thành một gương mặt, tản ra dao động màu máu, lan rộng, lập tức bảy tám người kia bị ảnh hưởng. Cùng lúc đó, theo gương mặt này há miệng, truyền ra âm thanh không tiếng động, xuyên thẳng vào tâm thần bảy tám người này.

Trên đỉnh đầu của những người lại sinh ra màn khói, giống như gió lửa, sau đó nổ ầm ầm khiếp người!

Máu huyết bên trong cơ thể bảy tám người đó toàn bộ nghịch chuyển, rồi nổ tung, trong nháy mắt bọn họ liền biến thành người máu. Từng người đều sắc mặt hoảng sợ, phun ra máu tươi, thân thể không ngừng bật lui ra sau.

- Mây tản mưa máu ngập trời biển! Mạnh Hạo hóa thân đại bàng màu đỏ, đánh thẳng tới Phàm Đông Nhi trong Cửu Hải, trong chớp mắt va chạm nhau một cái, bầu trời xuất hiện đám mây, giáng xuống mưa máu, trở thành biển máu, sau khi nối tiếp thành đoàn... trong trời đất này, bất ngờ xuất hiện hai vùng biển rộng!

Một là Cửu Hải, một là biển máu: trên Cửu Hải, thần nữ Phàm Đông Nhi tỏa sáng mười ngàn trượng; trong biển máu, pháp tướng của Mạnh Hạo khổng lồ kinh người, song phương ngay tức thì va chạm nhau.

Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng bầu trời, mặt đất vỡ vụn, hư vô sụp đổ, tất cả mọi người ở bốn phía toàn bộ thối lui ra sau, hoảng sợ nhìn một màn này.

Trong nước biển va chạm nhau, Mạnh Hạo trong hóa thân đại bàng chợt chạy ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt Phàm Đông Nhi, hung hăng chụp một trảo.

"Ầm!" Phàm Đông Nhi hai tay bấm quyết, ngoài thân nàng lập tức xuất hiện chín con hải long, gầm thét cản trở Mạnh Hạo. Nhưng hải long còn không phải là rồng, chỉ là rắn lớn mà thôi, kim bằng chụp một trảo. Hải long phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ vỡ vụn... Mạnh Hạo hóa thân đại bàng chộp thẳng vào trên người Phàm Đông Nhi.

Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lui về sau, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hai tay nâng lên, lần nữa xuất hiện con ốc biển kia... nhưng mới vừa thi triển thần thông, Mạnh Hạo rống to một tiếng, lập tức pháp tướng phía sau hắn cũng ngửa mặt lên trời gào thét truyền ra toàn bộ tu vi.

Thanh âm vang trời, làm cho bầu trời thất sắc, lại làm cho con ốc biển kia... đều bị áp chế, run rẩy, Phàm Đông Nhi lại phun ra máu tươi, vừa định thối lui, Mạnh Hạo hung hăng chụp một trảo theo thế hái sao.

Phàm Đông Nhi biến sắc, vội phất tay, lập tức chung quanh nàng xuất hiện vô số bóng hình người cá, sắc đẹp nổi bật, chớp mắt một cái bao trùm bốn phía, dường như tạo thành một đại trận ngăn cản Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, toàn thân huyết quang nổi lên ngập trời, Huyết Yêu Đại Pháp trong một chớp mắt này được vận chuyển tới cực hạn, lốc xoáy màu máu chung quanh hắn trong nháy mắt lan rộng hơn 100 trượng. Theo thân thể hắn đấu đá lung tung, nhìn lại chỉ thấy một cái đầu Huyết Yêu to lớn, trong tiếng gào thét đụng đầu vào trận pháp người cá kia.

Tiếng nổ truyền khắp dãy núi, trận pháp sụp đổ, người cá khô héo, cái đầu Huyết Yêu tiêu tán... Mạnh Hạo toàn thân tản ra huyết quang chạy ra, tung một quyền đánh xuống, tiếng nổ vang trời, Phàm Đông Nhi phun máu tươi, trên mặt đầy khiếp sợ, lại lần nữa thối lui ra sau.

Giờ khắc này Mạnh Hạo làm cho mọi người bốn phía đều kinh hãi: khí thế của hắn không thể ngăn cản!

- Chết đi! Mạnh Hạo quát lớn, kim bằng tung trảo chụp về phía cần cổ của Phàm Đông Nhi, mắt thấy sắp chụp trúng, Phàm Đông Nhi phát ra tiếng thét lanh lãnh, lập tức trước thân mình nàng hư vô vặn vẹo, trong giây lát biến ảo thành một con giao long toàn thân màu lam, mở to miệng như muốn cắn nuốt kim bằng hóa thân của Mạnh Hạo.

Trong tiếng nổ ầm ầm, giao long sụp đổ, kim bằng hóa thân Mạnh Hạo cũng run lên rồi tiêu tán, huyễn hóa ra thân ảnh Mạnh Hạo.

Phàm Đông Nhi mượn cơ hội này, thi triển bí pháp, không tiếc thân thể chớp mắt một cái gầy đi một vòng, đổi lấy tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi xa. Nàng vung tay, lập tức trên cổ tay bay ra một cái vòng tay, vòng tay này màu lam, vừa bay ra liền vỡ nát, tạo thành một khu vực như mảnh vỡ tinh tú, trực tiếp chặt đứt thiên địa giữa nàng và Mạnh Hạo.

Dường như nàng đã xé mở một cái khe rãnh tách rời phiến thiên địa này... Phàm Đông Nhi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo bên kia, cái nhìn này, dường như muốn ghi nhớ kỹ Mạnh Hạo.

- Chúng ta sẽ còn gặp nhau, lần sau gặp nhau, ta phải giết ngươi!

Phàm Đông Nhi nghiến răng nói, hai tay bấm quyết, lập tức sau lưng nàng hư vô chấn động, mơ hồ xuất hiện một cánh cửa lớn.

Cửa này nối thông tới Cửu Hải Thần Giới!

Mạnh Hạo trong mắt chớp lóe sát cơ, đang định xé mở cái khe rãnh ngăn cách kia, nhưng người hâm mộ Phàm Đông Nhi ở bốn phía, lại có bảy tám người bay tới, ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo.

Bảy tám người này tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần, thần thông biến ảo không ngờ hình thành chân long hỏa phượng, cũng có kim hổ... hóa thành sát phạt. Nhất là một người trong đó, khi phất tay hóa thành con kiến to lớn dài ba xích, lại có nhiều tới hơn một ngàn con, đông nghịt bao phủ phía trước cản đường Mạnh Hạo.

- Không cần lần sau! Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, lập tức pháp tướng phía sau hắn rút nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Cuối cùng pháp tướng khổng lồ kia lại dung nhập trong cơ thể Mạnh Hạo, chồng lên thân mình hắn.

Pháp tướng vừa nhập vào thân thể, Mạnh Hạo mở mắt ra, tiên khí kinh người trên người hắn chợt bùng phát khí thế cường hãn. Giờ khắc này, hắn chính là pháp tướng, pháp tướng chính là hắn!

Bảy tám người kia mới vừa tới gần, lập tức tâm thần chấn động, cảm giác nguy cơ mãnh liệt trực tiếp xuất hiện trong nội tâm. Dường như giờ khắc này đối với bọn họ, Mạnh Hạo là một tồn tại nguy hiểm không thể tới gần.

Ngay lúc bảy tám người này biến sắc, Mạnh Hạo bước ra một bước, chỉ là một bước rơi xuống, lập tức hư vô chấn động, hai thiên kiêu tới gần nhất lập tức phun ra máu tươi, trong lúc hoảng sợ vội vàng thụt lùi lại. Mạnh Hạo vốn cũng chưa có ra tay với bọn họ, chỉ mới nhấc lên khí thế đã làm cho bọn họ bị thương... đối với bọn họ mà nói, Mạnh Hạo cực kỳ kinh khủng.

Mấy người khác, cũng đều từng người hít ngược hơi lạnh, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, rồi toàn bộ dừng lại không dám tới gần. Mà những người khác ở bốn phía, cũng đều nhìn thấy một màn này, lần nữa nhận thức sự cường hãn của Mạnh Hạo.

Ngay cả Phàm Đông Nhi, cũng đều hoảng sợ biến sắc.

Mạnh Hạo lại bước ra một bước, tiên mạch hư ảo trong cơ thể thời khắc này vận chuyển, tản ra một loạt ánh sáng sáng chói lưu chuyển trong toàn thân Mạnh Hạo, làm cho bước thứ hai của Mạnh Hạo này rơi xuống, dường như vượt qua hư vô, đạp ngay tại khe rãnh kia, hắn chấn động toàn thân, dường như bị ảnh hưởng, nhưng vẫn bước ra bước thứ ba!

Giờ khắc này, tu sĩ bốn phương tám hướng toàn bộ không ngừng truyền ra tiếng hít hơi lạnh.

- Pháp tướng dung hợp với thân thể, đây là bước chân vào Tiên Cảnh mới có thể làm được! Hiện tại hắn hiển nhiên còn không phải Tiên Cảnh, chỉ là đến rất gần, nhưng không ngờ cũng có thể làm được!

- Hắn đúng thật là tu sĩ của Nam Thiên Đại Địa sao...

- Mạnh Hạo này, quá mạnh mẽ! Chú định sau trận chiến này, nếu hắn không rơi xuống, nhất định sẽ dương danh núi thứ chín!

Ngay thời điểm này, Mạnh Hạo bước ra bước thứ ba. Bước thứ ba vừa rơi xuống, khe rãnh run rẩy, thân thể hắn dường như sắp vượt qua khe rãnh!

Đúng lúc này, cánh cửa hư ảo phía sau Phàm Đông Nhi, hoàn toàn hiển lộ, cánh cửa chậm rãi mở ra, Phàm Đông Nhi nhẹ thở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo một cái, xoay người định bước chân vào cánh cửa kia.

- Tiểu Thanh!

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

Ngay khoảnh khắc thanh âm của hắn truyền qua khe rãnh, nữ thi thủy chung đi theo phía sau Phàm Đông Nhi, cặp mắt vô thần, đột nhiên chớp một cái, mái tóc đen thật dài quỷ dị bay lên quấn quanh Phàm Đông Nhi.

Phàm Đông Nhi hoàn toàn biến sắc, trong lúc cấp bách không tiếc phun ra máu tươi, một chân bước vào cánh cửa... Cùng lúc đó, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bước thứ tư của Mạnh Hạo rơi xuống, trực tiếp vượt qua khe rãnh. Khi xuất hiện, cả người hắn tiên khí lượn lờ, chớp mắt một cái tới gần, vươn tay chụp một trảo về hướng Phàm Đông Nhi.

Phàm Đông Nhi phát ra tiếng gào thê lương, hơn phân nửa người đã đi vào cánh cửa hư ảo, mắt thấy sắp biến mất... Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cảm nhận được nguy cơ từ bên trong cánh cửa truyền ra, nhưng lại không chút chần chờ thi triển Trích Tinh Pháp, bàn tay hư ảo ngay khoảnh khắc Phàm Đông Nhi sắp biến mất, chụp nắm lấy... mái tóc của nàng.

Hung hăng kéo một cái, bên trong truyền ra tiếng kêu rên, Phàm Đông Nhi biến mất, cánh cửa hư ảo kia cũng trong một tiếng nổ "ầm" biến mất. Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, trong tay của hắn có một dúm tóc, gốc tóc còn dính máu tươi.

Nhìn dúm tóc trong tay, Mạnh Hạo nghĩ tới những thuật pháp thu được trong Yêu Tiên Cổ Tông trước kia, có một phép nguyền rủa, vì thế lập tức thi triển. Sau khi thiêu đốt tóc này thành màu xanh biếc, thổi một hơi, bấm quyết, xuất hiện một luồng khói xanh. Mạnh Hạo thu lấy luồng khói này... Đây chính là lợi khí cho sau này hắn gặp Phàm Đông Nhi, sẽ đối phó với nàng.

Bốn phía rất yên tĩnh, mọi người tại đây đều nhìn về hướng Mạnh Hạo, không có người nào lên tiếng. Giờ khắc này Mạnh Hạo có lực uy hiếp cực lớn với tất cả thiên kiêu, mà những người hộ đạo kia vì không thể giải mở phong ấn, nên ở nơi này... cũng không phải đối thủ của Mạnh Hạo.

Nhất là những người đã từng ra tay đối phó với Mạnh Hạo, đều kinh sợ trong lòng, bắt đầu âm thầm lui về sau, Mạnh Hạo quét ánh mắt nhìn lướt qua mấy người này, rồi xoay mình nhìn về phía Quý Âm trên dãy núi cách đó không xa.

Từ đầu đến cuối, Quý Âm chỉ khoanh chân ngồi ở đó, nhìn Mạnh Hạo với Chân Tiên tám thành đi tới vô địch.

- Quý Âm, cầm vật của ta, là có nhân quả với ta, ngươi xác định không? Mạnh Hạo nhìn Quý Âm, bình tĩnh lên tiếng.

- Ngươi cũng cầm vật của ta! Quý Âm nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.

Mạnh Hạo nghe nói vậy trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhoáng một cái hóa thành đại bàng, toàn thân tiên khí tràn ngập, gào thét bay thẳng tới chỗ Quý Âm.

Tốc độ cực nhanh, một đường huyết quang tràn ngập, đã không phải là kim bằng, mà là xích bằng!

- Thu thập ngươi, rất đơn giản! Mạnh Hạo thoáng cái đã tới gần, thanh âm truyền ra, chỉ là một câu nói lại để lộ ra ý bá đạo vô thượng. Loại bá đạo này, mọi người nghe vào trong tai đều rất kinh hãi.

Nên biết rằng, đó là Quý Âm, tuy rằng tranh đoạt đạo tử của Quý gia thất bại, nhưng hắn vẫn là thiên kiêu của Quý gia!

Mà Quý gia... đó là người chủ của núi thứ chín!

- Buồn cười! Quý Âm nhàn nhạt lên tiếng...

- - - - - oOo- - - - -