Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1177: Chỉ Hương báo ân




Nhưng thời gian đối với Mạnh Hạo lúc này là một loại xa xỉ!

Chung quanh hắn, thiên kiêu cùng người hộ đạo đến từ các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải, gần như toàn bộ xuất hiện, cho dù là Mạnh Hạo có thể dời hình đổi chỗ, nhưng cuối cùng vẫn có cực hạn.

Mà những thiên kiêu cùng người hộ đạo kia, cũng từ trong khiếp sợ nhìn thấy Mạnh Hạo trốn thoát sát cục, từ từ thanh tỉnh lại, tiếp tục truy kích, dường như muốn tạo thành một sát cục khác.

Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, thời khắc này phía sau hắn Vương Mộc, còn có một số thiên kiêu đang bay nhanh truy kích, dần dần ở bốn phía Mạnh Hạo không nhìn thấy những thân ảnh người khác, nhưng hắn cảm nhận được, bốn phía quanh mình thời khắc này đã là dầy đặc lớp lớp người.

Mà Phàm Đông Nhi mất đi một cánh tay, cũng đang đuổi theo phía sau, chỉ có Triệu Nhất Phàm, đã không thấy bóng dáng.

Còn có Phương Hương San của Phương gia, cũng đang ở trong đám người truy đuổi phía sau.

Mắt thấy một cuộc đại chiến lại sắp triển khai, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm thật lớn, mặt đất dưới chân Mạnh Hạo rung chuyển, xuất hiện những cái khe nứt. Ngay khi những cái khe nứt này nhanh chóng lan rộng, phía trước Mạnh Hạo có một đỉnh núi, không ngờ trực tiếp sụp xuống.

Theo ngọn núi sụp đổ có một luồng sáng từ trong ngọn núi phóng lên cao, tia sáng vô tận, dường như chí bảo xuất thế, lập tức khiến cho mọi người đang đuổi giết Mạnh Hạo ở bốn phía, đều đưa mắt nhìn lại.

Cùng lúc đó, mặt đất xuất hiện dấu hiệu sụp xuống, một con cá chạch màu vàng đất to lớn bất ngờ trồi lên, thân thể khổng lồ tới mấy trăm trượng, vả lại cũng không phải một con, mà tổng cộng tới chín con, toàn bộ xuất hiện.

Lập tức làm cho cuộc đuổi giết này xuất hiện biến cố.

- Cá chạch yêu!!!

- Chỗ này tại sao có thể có cá chạch yêu!!!

- Chết tiệt! Cá chạch yêu này không phải yêu thú đặc hữu của Bắc Lô Tinh sao?

Người ở bốn phía lập tức ồ lên, chín con cá chạch yêu mấy trăm trượng này, gầm thét cuồn cuộn khiến mặt đất rung chuyển, bỗng nhiên ở trong đầu Mạnh Hạo, truyền đến một thanh âm lo lắng cấp bách.

- Mạnh Hạo, con cá chạch yêu thứ ba!

Thanh âm này làm cho thần trí đang mơ hồ của Mạnh Hạo, có một tia thức tỉnh, hắn nhìn về phía con cá chạch yêu thứ ba, thoáng hơi trầm mặc chần chờ một chút, sau đó nhoáng một cái trong chớp mắt tới gần, bị con cá chạch yêu khổng lồ kia một ngụm nuốt vào, rồi chạy thẳng xuống sâu dưới mặt đất.

Lập tức có tiếng người quát tháo, có người ngăn cản, nhưng ngay sau đó mấy con cá chạch yêu còn lại toàn bộ tự bạo, tiếng nổ ầm ầm khắp mặt đất, mà ngọn núi phát sáng xa xa kia cũng vào giờ khắc này, cực kỳ rực rỡ lại làm cho tám phương thế giới này đều sáng rực, làm cho mọi người đều chói mắt không nhìn thấy thứ gì khác.

Ánh sáng đến cực hạn, chính là đen tối!

Mạnh Hạo đang bị con cá chạch yêu kia cắn nuốt, trong nháy mắt bốn phía tối đen như mực, chỉ cảm nhận được con cá chạch yêu này đang nhanh chóng bay nhanh. Lập tức hắn khoanh chân tĩnh tọa, vận chuyển toàn lực tu vi khu trừ ma niệm trong cơ thể, đồng thời, nuốt vào một lượng lớn đan dược, bắt đầu trị thương.

Một trận chiến này, Mạnh Hạo bị thương rất nặng, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, cả đời này của hắn đã trải qua không ít lần bị thương thế còn nặng hơn so với hôm nay, nên trong lòng thủy chung vẫn bình tĩnh.

Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã qua mấy ngày, con cá chạch yêu rốt cục ngừng lại, rồi chìm xuống dưới mặt đất. Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn nhìn thấy trong cơ thể con cá chạch lúc này giống như một lối đi, đang có ba người đi tới.

Người trước mặt là một nữ nhân, đeo khăn che mặt, không thấy rõ gương mặt, nhưng qua hai tròng mắt có thể phán đoán, đây là một nữ nhân xinh đẹp.

Bên cạnh nàng đi theo hai lão ẩu, gương mặt già nua, đầy nếp nhăn, dường như đã trải qua không ít năm tháng, cặp mắt mờ đục nhưng trong mờ đục đó dường như ẩn chứa gió lốc.

- Nhiều năm không thấy! Mạnh Hạo nhìn nữ nhân, bình tĩnh lên tiếng.

Nữ nhân chính là Chỉ Hương!

- Ngươi năm đó có ân với Yêu Tiên Tông ta, ân tình này, hôm nay hai người lão thân đã báo đáp, cá chạch yêu này, đã mang ngươi thoát khỏi bố cục của Quý Âm! Một lão ẩu bên cạnh Chỉ Hương, nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, sau đó thu hồi ánh mắt, không lên tiếng nữa, mà cùng... người hộ đạo kia khoanh chân ngồi xuống.

Chỉ Hương cất bước đi tới gần Mạnh Hạo, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, sau đó che miệng cười.

Nụ cười này, cho dù là cách một lớp khăn che mặt, cũng không che giấu được cực kỳ quyến rũ.

- Yêu Tiên Tông ta từng thiếu huynh một ân tình lớn! Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo vừa lên tiếng vừa phất tay lấy ra một cái bình ngọc, đặt trước mặt Mạnh Hạo.

- Trong này có một viên đan dược, là cổ dược của Yêu Tiên Tông ta, có thể giúp huynh tăng nhanh tốc độ trị thương!

Mạnh Hạo không có lên tiếng, trước hắn nghe được thanh âm lo lắng cấp bách, chính là Chỉ Hương.

Hắn cầm lên bình ngọc mở ra, bên trong có một viên đan dược màu đỏ, với trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra đan dược này không tầm thường, chỉ hơi trầm ngâm một thoáng, hắn lấy ra đan dược cẩn thận nhìn xem, rồi cho vào miệng nuốt vào.

- Huynh không sợ à? Chỉ Hương đột nhiên hỏi.

- Nam Thiên Đại Địa, còn không có người nào có thể hại được ta! Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.

- Vậy à? Sát cục trước đó thì sao?

- Đó là tôi luyện, nếu ta thật sự một đường tử vong, trời sẽ biến!

Mạnh Hạo đang nói, hai mắt nhắm nghiền. Ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt, hai lão ẩu đồng loạt mở mắt ra nhìn về phía Mạnh Hạo.

Đan dược này không độc, sau khi hòa tan lập tức tạo thành luồng hơi nóng, tản ra khắp toàn thân Mạnh Hạo. Thương thế sau lưng hắn liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mà lòng bàn tay của hắn cũng từ từ xuất hiện một tia lại một tia hắc khí.

Thời gian nhoáng một cái trôi qua mấy ngày, thời điểm Mạnh Hạo mở hai mắt ra lại, trong lòng bàn tay của hắn đã tràn đầy sương mù đen, đó là ma niệm của hắn, bị hắn cưỡng ép bức ra.

Sau khi khu trừ ma niệm, Mạnh Hạo nghĩ mà khiếp sợ: lần này rất nguy hiểm, nguy hiểm không phải sinh tử, mà là bị ma niệm ảnh hưởng! Vật này mặc dù có thể làm cho người từ nay về sau không tầm thường, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Sau khi thu hồi ma niệm, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo hầu như cũng khôi phục bảy tám thành.

- Cám ơn nhiều! Mạnh Hạo nhìn về phía Chỉ Hương khoanh chân ngồi bên cạnh hai lão ẩu.

Chỉ Hương ngẩng nhìn ma niệm trong tay Mạnh Hạo, lại nhìn Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.

- Bản tôn thứ hai của huynh đã bị Quý Âm phong ấn mang đi rồi!

Mạnh Hạo cặp mắt lóe tia sáng lạnh.

- Không sao, ta sẽ đích thân thu về! Mạnh Hạo nói xong, đứng lên, ôm quyền cúi đầu về hướng Chỉ Hương và hai lão ẩu.

- Lần này đa tạ...

- Không cần khách sáo, chúng ta cũng là hoàn trả mối nhân tình năm đó! Hai lão ẩu sắc mặt bình tĩnh, chỉ là ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn Mạnh Hạo một cái.

Chỉ Hương mỉm cười, nhìn thấu ý muốn rời đi của Mạnh Hạo, liền phất tay một cái, lập tức ở phía sau Mạnh Hạo xuất hiện một cái lốc xoáy, chậm rãi chuyển động, mơ hồ hiện ra dãy núi ở bên ngoài.

- Bất kể như thế nào, chuyện hôm nay, Mạnh mỗ khắc ghi trong lòng! Mạnh Hạo lần nữa ôm quyền, nhìn Chỉ Hương nói. Cái nhìn này, không khỏi làm cho trong lòng Chỉ Hương nổi lên gợn sóng, nàng nghĩ tới từng hình ảnh ở Yêu Tiên Cổ Tông lúc trước.

Mạnh Hạo xoay người, đi vào lốc xoáy.

- Nghe nói, huynh đã thành thân? Chỉ Hương bỗng nhiên lên tiếng.

Mạnh Hạo chợt ngừng bước chân: - Thành thân rồi!

- Chúc mừng huynh!

Chỉ Hương thần sắc như thường, mỉm cười.

- Đúng rồi, nói cho huynh biết một tin tức, không bao lâu sẽ phát sinh một đại sự tại Đệ Cửu Sơn Hải, đó là việc trọng đại ba đại Đạo môn, năm đại Thánh địa cùng với ba giáo sáu tông, toàn bộ cùng một lúc tổ chức chiêu thu đệ tử!

Chuyện này cách mỗi một đoạn năm tháng sẽ tổ chức, đến lúc đó hướng tới tất cả tu sĩ Nguyên Anh trở lên, tiên trở xuống của Đệ Cửu Sơn Hải!

Có người là vì bái tông, mà có người lại vì chí bảo chuẩn bị trong việc trọng đại này!

Mạnh Hạo thoáng ngẩn người, trầm tư chốc lát, gật gật đầu, đi vào lốc xoáy, khoảnh khắc bước chân vào lốc xoáy lập tức thân ảnh biến mất.

Trong bụng cá chạch yêu liền yên tĩnh lại, hai lão ẩu chớp chớp mắt, nhìn nhau một cái, đều có chút chần chừ.

- Hắn có ân lớn với ta! Chỉ Hương bình tĩnh nói.

Hai lão ẩu trầm mặc, sau đó gật gật đầu.

- Được rồi! Người này trước đó nhìn như trị thương, nhưng lòng cảnh giác thủy chung không có giảm bớt, hạng người thiên kiêu như thế khẳng định còn có ẩn giấu thủ đoạn!

- Mặt khác, sau khi hắn tỉnh dậy, hình như có chỗ dựa vào. Bên ngoài bụng cá chạch yêu, Mạnh Hạo đi ra lốc xoáy, thời khắc này bên ngoài là hoàng hôn, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo hiện ra một chút ngọn lửa, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn cây đèn đồng thau trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đèn này đến nay còn không có tắt, Mạnh Hạo tính toán thời gian, khoảng cách 49 ngày chỉ còn lại có bốn ngày.

- Bốn ngày... Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng lạnh.

"Bốn ngày sau, kết thúc tạo hóa của cây đèn đồng thau, đến lúc đó, ta không có băn khoăn, nhất định phải làm cho những người đi tới nơi này, trả giá thật lớn!" Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể khoảnh khắc biến mất.

Hắn vẫn còn ở trong dãy núi này, chỉ là tìm một chỗ động phủ bí ẩn, ngồi tĩnh tọa ở bên trong, chờ đợi thời gian đến.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mà bên ngoài vẫn còn nhấc lên sóng to gió lớn, bên trong dãy núi vô tận này, toàn bộ thiên kiêu cùng người hộ đạo, đều tản ra truy tìm Mạnh Hạo.

Bọn họ bố trí phong ấn ở ngoài dãy núi, bảo đảm Mạnh Hạo không thể trốn ra ngoài, sau đó cơ hồ là đào xới mỗi một tấc đất, không ngừng truy tìm bóng dáng Mạnh Hạo.

Ngày đó qua một trận chiến sát cục, mọi người đều không dám mảy may có ý xem thường Mạnh Hạo nữa, thậm chí mơ hồ đã xem Mạnh Hạo trở thành tầng lớp đứng đầu thiên kiêu.

Nên biết rằng sát cục ngày đó, đổi lại bất kỳ là một thiên kiêu nào, đều là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mà Mạnh Hạo, lại đánh bị thương nặng Triệu Nhất Phàm, xé xuống một cánh tay của Phàm Đông Nhi, còn đánh bị thương nặng một người hộ đạo... nếu chỉ như thế cũng thôi đi, dưới tình huống bị thương thế nghiêm trọng, hắn còn trốn thoát đuổi giết của mọi người.

Tuy rằng không ít người nhìn thấu là có người tương trợ, nhưng cho dù như vậy, danh tiếng Mạnh Hạo này cũng vẫn nổi lên như cồn!

Có thể tưởng tượng, một khi những người này rời Nam Thiên Tinh, theo bọn họ truyền bá, nhất định tên tuổi của Mạnh Hạo cũng đều truyền ra khắp Đệ Cửu Sơn Hải!

Trấn áp Thái Dương Tử, phong ấn Tống La Đan, giam cầm Lý Linh Nhi, nghiền ép Tôn Hải, Phương Vân Dịch.

Làm cho Phàm Đông Nhi từ thần nữ mất đi một cánh tay, còn biến thành oan hồn quấn thân; đánh cho Triệu Nhất Phàm bị thương nặng, thối lui ra khỏi tranh đoạt lần này; đánh chết người hộ đạo; làm cả ngàn người truy tìm nhiều ngày... hết thảy... đủ để bất kỳ một thiên kiêu nào đều tâm thần chấn động mãnh liệt.

Mặc dù là tôi luyện, Mạnh Hạo cũng đã hoàn thành triệt để.

Thế nhưng hắn... còn không cam lòng!

"Thời khắc cuối cùng!"

Ngày thứ tư, trong lúc bên ngoài truy tìm, bên trong động phủ, Mạnh Hạo mở hai mắt, nhìn cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu, lộ ra ý mong đợi mãnh liệt...

- - - - - oOo- - - - -