Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1171: Viễn cổ lóe hình ảnh!




Cùng lúc đó, tại nội hoàn Thiên Hà Hải, nơi đây sóng biển cuồn cuộn, đột nhiên có một cỗ sương mù xuất hiện, tản ra bốn phương tám hướng, cỗ sương mù này có màu xám tro, tựa như ẩn chứa tử vong trong đó.

Bên trong màn sương mù, có một chiếc thuyền cổ xưa tang thương, chậm rãi di chuyển, có thể thấy được khi chiếc thuyền di chuyển trong màn sương mù, thấp thoáng có vô số hình ảnh lóe lên.

Tựa như chiếc thuyền này đang đi qua viễn cổ, từ từ xuất hiện ở kiếp này vậy.

Trên đầu thuyền, có một lão già mặc áo giáp rách đang khoanh chân ngồi đó, tóc của hắn rất dài, không thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn được một đôi vô thần mắt, mang theo vẻ mờ mịt, tựa như tự cổ chí kim đều đang suy tư một vấn đề không ai giải đáp được vậy.

Giờ khắc này, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiên Cổ Đạo Tràng của Đông Thổ Đại Địa.

- Là ai... rung chuyển thế giới.

Hết thảy dao động, đều giới hạn tại Nam Thiên Tinh, không có mảy may chấn động tràn ra tinh không.

Nơi lầu các, cha mẹ Mạnh Hạo nghe được Thủy Đông Lưu nói, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

- Tính không ra? Hắn cải mệnh?

- Các ngươi cũng không cần đi quấy rầy, quá nhiều nhân quả, sẽ bất lợi... hắn... cùng Nam Thiên hữu duyên.

- Tiền bối... Phụ thân của Mạnh Hạo lo lắng, nhìn Thủy Đông Lưu.

- Hạo kiếp... sắp đến, ta thấy được vô số thi hài, thấy được vô số máu tươi, tràng cảnh kia khiến tinh không chỉ còn lại chín tòa núi, hạo kiếp... đã không còn xa.

- Tồn tại bị trấn áp, không đi ra khỏi viễn cổ được, nhưng sinh mạng không bị trấn áp, đã mang theo lòng báo thù mà đến...

- Thù, kết từ khi nào? Do đâu mà có? Đã quên... đều đã quên... không ai nhớ...

- Bọn họ... nô dịch thiên đạo, đã ở trên đường. Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, lắc lắc đầu, khẽ thở dài, rồi lắc mình biến mất.

Cùng lúc đó, tại sâu trong dãy núi Tiên Cổ Đạo Tràng, bên ngoài miếu cổ, mặt đất chấn động, toàn bộ mọi người trở nên hoảng sợ, bọn họ nghe được tiếng khóc thê lương, nghe được tiếng cười vui sướng, nghe được sâu dưới lòng đất có tiếng gào thét, lại thấy được tòa miếu cổ kia đang rung rinh, theo từng khe nứt hiện ra, ảo ảnh Đạo tràng viễn cổ, lại lần nữa xuất hiện.

Bên trong miếu cổ, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn chỉ là muốn lấy cây đèn đồng thau này xuống mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến cho bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, thiên địa lắc lư, khiến Mạnh Hạo trợn tròn mắt.

Mà hắn vẫn không thể lấy được cây đèn đồng thau xuống, lòng bàn tay hắn đau nhói, dường như bị rạch ra, lập tức máu tươi chảy ra, bị kia cây đèn đồng thau trực tiếp hấp thu.

Cây đèn này sau khi hấp thu máu Mạnh Hạo, ngọn lửa lập tức trở nên rực rỡ, mơ hồ còn tỏa ra ánh sáng đỏ, tựa như có thể xuyên thấu hư vô, xé mở vách ngăn viễn cổ, khiến cho Mạnh Hạo lập tức thấy được, mọi vật ở xung quanh, không ngờ lại đang chuyển động.

Tất cả hình ảnh ở bốn phía, đều đang xoay tròn quanh hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng một tiếng nổ ầm ầm ngập trời truyền ra, chuyển động xung quanh đã trở thành lốc xoáy.

Không biết lốc xoáy đã xoay chuyển bao lâu, khi lốc xoáy chấn động mạnh một trận, Mạnh Hạo rung động nhìn xung quanh, nơi này... rõ ràng là nơi hắn đã từng thấy được, nơi này là Đạo tràng viễn cổ, tiếng giảng đạo vang lên quanh quẩn, xung quanh có rất nhiều bóng người đang tĩnh tọa, trên đỉnh đầu tinh hà quét ngang, một thế giới cổ xưa hiện ra.

Hắn thấy được lão giả trên Tế Đàn kia, lão phất tay một cái, thiên địa chợt nghịch chuyển, một chữ Tiên to lớn xuất hiện...

Mà chữ "Tiên" này, không ngờ lại chồng lên thân thể hắn, dường như, ngọn cổ đăng trong tay hắn, hóa thành núi, mà hắn đang đứng trên đỉnh núi đó, hóa thành... chữ Tiên!

Vô số ánh mắt đang chú mục nhìn hắn, đầu óc Mạnh Hạo lùng bùng, hết thảy điều này quá mức không thể tưởng tượng nổi, khiến Mạnh Hạo không thể tin được.

Sau đó, cây đèn đồng thau kia lại hấp thu máu của Mạnh Hạo, sắc mặt hắn tái nhợt, thế giới xung quanh lần nữa xoay tròn, tiếng sấm quanh quẩn, sau khi hết thảy lại dừng lại, bất ngờ Mạnh Hạo lại thấy được một thế giới khác.

Bầu trời bị một bàn tay khổng lồ trực tiếp bóp nát, mặt đất rung chuyển dữ dội, vô số tu sĩ đang chém giết, có người khi ra tay, tinh tú trên bầu trời bị cũng kéo xuống, trở thành thần thông.

Có người khi ngăn cản, nhấc lên một lục địa, xé rách tinh không tránh thoát.

Cũng có thân ảnh Cự Nhân khổng lồ không cách nào hình dung, mi tâm có tinh điểm, bên cạnh có vô số hành tinh lớn nhỏ, vô số xúc tu khổng lồ quét ra, từng mảng lớn sụp đổ, tử vong thành phiến.

Mạnh Hạo khó có thể phân biệt được, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham dự trong đó, hắn chỉ có thấy được trong tinh không xa xa, có một khe nứt bị ngạnh sanh xé rách, từ bên trong bay ra...chín cái mặt trời!

Chín vầng mặt trời kia khiến tinh không run rẩy, hư vô vỡ vụn, khiến hết thảy sinh mạng đều cảm thấy như muốn mất đi sinh cơ!

Mà chín vầng mặt trời này, không ngờ lại đang kéo một tượng đá, từ trong khe nứt muốn bước chân vào nơi này, tượng đá kia là một nam nhân, một nam nhân tướng mạo bình thường, nhưng lại có một cỗ khí tức, khiến người ta chỉ nhìn một lần sẽ không thể quên được!

Cường đại không cách nào hình dung, cũng có một loại cảm giác như bóng ma, tựa như muốn bao trùm cả tinh không, mơ hồ có thể thấy được, đó là một tồn tại kỳ dị.

Có người thất thanh, kinh hô lên "thiên đạo"...

Càng kinh người hơn, là ở một khu vực khác, bay tới chín con bướm, chín con bướm này vô cùng khổng lồ, vượt qua hết thảy, trên thân thể chúng dường như mở ra một cái thế giới, có vô số thân ảnh đang gào thét bay ra. Mạnh Hạo lại một lần nữa rung động thấy được, phía sau chín con bướm này, bất ngờ có một khối đại lục khổng lồ khó có thể hình dung, đang muốn trôi về nơi này.

- Tiên giới, ngọn nguồn của hết thảy tai họa, tiên nhân, hết thảy đều là đỉnh cao của tội ác! Phảng phất như có giọng nói ông ông truyền ra, không biết là ai lên tiếng, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới chín mặt trời cùng chín con bướm kia, có chín tòa núi to lớn kinh thiên đang đứng sừng sững dưới mặt đất.

Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, hình ảnh biến mất, trong đầu Mạnh Hạo ù ù, hết thảy bốn phía liền phá thành mảnh nhỏ, lần nữa tạo thành lốc xoáy, xoay tròn, dường như đưa Mạnh Hạo từ viễn cổ trở về, khi xuất hiện lại, vẫn là ở bên trong cổ miếu.

Máu của hắn gần như đã bị hút đi toàn bộ, hoàn toàn bị cây đèn đồng thau kia hấp thu, mà cây đèn này... cũng tự động trôi nổi lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, tỏa ra ánh lửa yếu ớt.

Cũng chính là giờ khắc này, bên ngoài... trời đã sáng!

Trong nháy mắt khi trời trở sáng, ánh lửa từ cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, trở nên ảm đạm, rút xuống chỉ còn nguồn lửa, tựa như đã tắt, một làn khói xanh mỏng manh bay lên, chui vào thất khiếu của Mạnh Hạo, khiến cho tinh thần hắn thanh tỉnh trước nay chưa từng có.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn biết được thời khắc này không phải là lúc chần chờ, bản tôn thứ hai hóa thành cái bóng đi theo, Mạnh Hạo bước ra khỏi miếu cổ, vung tay cách không dẫn theo Thái Dương Tử cùng Tống La Đan đã bị phong ấn, hắn liếc nhìn về phía miệng giếng đang bị ngọn núi đè lên kia, không chần chờ nữa, lắc mình chạy ra sân.

Mới vừa ra khỏi sân, hắn lập tức nhìn về phía đám người bên ngoài, vẻ mặt mỗi người bọn họ vào giờ khắc này trở nên mờ mịt, dường như đang đắm chìm trong ký ức cổ xưa, cho dù là Quý tử, thân thể cũng đang khẽ run lên.

Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, chớp mắt một cái liền bay lên, nhắm thẳng về phía xa xa bay đi. Gần như ngay khi hắn vừa bay ra, đồng thời, một đạo kiếm quang ngập trời cũng chém tới, chính là Triệu Nhất Phàm!

Không ngờ hắn lại là người thứ nhất thức tỉnh!

Ngay sau đó, mấy người khác cũng lục tục tỉnh lại, sau khi thấy Mạnh Hạo, lập tức thi triển pháp thuật, oanh kích thẳng về phía Mạnh Hạo.

- Đạo tràng cho các ngươi! Mạnh Hạo lên tiếng, chiến xa lập tức xuất hiện, "ầm" một tiếng cấp tốc bay đi. Phía sau hắn, đám người vừa thức tỉnh kia phát ra pháp thuật oanh kích tới, suýt vùi lấp Mạnh Hạo ở bên trong.

Cũng may Mạnh Hạo từ khi ra ngoài, hành động chớp nhoáng không không chút chậm trễ, chủ yếu hơn chính là hắn được làn khói xanh của ngọn đèn cổ đồng thau giúp cho thanh tỉnh, mà những người khác, bao gồm cả Triệu Nhất Phàm, cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, trong nháy mắt rất khó thi triển ra toàn bộ tu vi.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng cũng đã đánh ra một con đường, trong nháy mắt lao vút về phía nhất tuyến thiên.

Nhưng pháp thuật cấm không ở trong này, cự ly ngắn chiến xa còn miễn cưỡng bay nhanh, vừa mới bay vào nhất tuyến thiên, chiến xa liền chậm lại, Mạnh Hạo lập tức thu hồi chiến xa, như mũi tên rời cung hạ xuống, rồi bay vèo về phía xa.

Phía sau hắn có mấy trăm người đang đuổi tới, trong đám người đuổi theo, không có thiên kiêu, mà chính là người hộ đạo của các tông các gia tộc, duy chỉ có Thái Dương Sơn cùng Tống gia, là toàn bộ xuất động.

Mà những thiên kiêu khác, sau khi thức tỉnh, nhìn về miếu thờ trống không, lập tức xông vào bên trong.

Gần như khi nhóm người này xông vào bên trong, thì đồng thời, núi đá trên miệng giếng cũng nổ tung sụp đổ, một tiếng thét thê lương của nữ nhân, từ trong miệng giếng truyền ra.

- Mạnh Hạo, ta không để yên cho ngươi đâu! Cùng lúc đó, Phàm Đông Nhi mang theo sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, từ trong miệng giếng bay ra. Nàng vừa bay ra, những thiên kiêu ngưỡng mộ nàng đang định tiến lên, nhưng sau đó mọi người đều hít sâu một hơi, da đầu tê dại, hoảng sợ nhìn về phía Phàm Đông Nhi, đồng loạt thụt lùi lại.

Phàm Đông Nhi sửng sốt, mặt mày biến sắc, lập tức tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một một vầng hào quang, hóa thành một chiếc gương, khuôn mặt của nàng lập tức hiện ra trong gương, mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn rất tuyệt mỹ.

Lúc này Phàm Đông Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó...

- Đông nhi, ngươi... phía sau ngươi...

- Phía sau lưng ngươi có người!!!

- Ngươi... sao ngươi đeo một thi thể sau lưng chứ...

Đúng lúc này, Phàm Đông Nhi theo tấm gương trong tay cũng đã nhìn thấy, phía sau mình... không ngờ đang lơ lửng một nữ thi, chính là thi thể nữ nhân trong giếng, khiến nàng bị hành hạ cả đêm kia.

Da đầu Phàm Đông Nhi tê dại, thân hình nhoáng một cái bay ra, nhưng không ngờ nữ thi kia như hình với bóng, theo nàng bay đi, giống như âm hồn bất tán, vĩnh viễn theo nàng vậy.

Thử tưởng tượng, sau này bất kể Phàm Đông Nhi đi tới nơi nào, phía sau cũng sẽ trôi nổi một thi thể đã ngâm trong nước hàng chục triệu năm... Một màn kia, sẽ rúng động toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, vô số người sẽ biết được.

Phàm Đông Nhi hét lên...

- Mạnh Hạo, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!!!

Mà giờ khắc này, những thiên kiêu kia sau khi xông vào cổ miếu, sắc mặt mỗi người bỗng nhiên đại biến, đồng loạt lui về sau, trong cổ miếu này có một khe nứt đang ầm ầm mở rộng ra, mặt đất sụp xuống, toàn bộ miếu cổ, trực tiếp hạ xuống.

Cũng may mọi người nhanh chóng bay ra, mới không có lọt vào bên trong khe hở, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn miếu cổ chìm vào mặt đất, sau đó mặt đất không ngờ quỷ dị khép lại...

- Chết tiệt, kia ngọn đèn đồng thau kia đã bị Mạnh Hạo lấy đi, đó nhất định là chí bảo của Tiên Cổ Đạo Tràng!

- Tiên Cổ Đạo Lệnh, nhất định đang trên người hắn!

- Đuổi theo, nơi này cấm không, hắn chưa trốn đi xa đâu, phong tỏa dãy núi, phong tỏa hư không, đào ba tấc đất lên cũng phải lôi hắn ra!

----------oOo----------