Mây gió cuốn tới.
Dường như rất nhanh sẽ có giông bão.
Đối với loại mưa tuyết tự nhiên này, rất nhiều tông môn cũng không cố ý né tránh, mà tùy ý để mưa tuyết rơi xuống tông môn, bọn họ cho rằng đây là quy luật tự nhiên, chỉ có trải qua những điều này, linh khí trong tông môn mới có thể duy trì.
Trên bầu trời Tử Vận Tông, mây đen ùn ùn, chớp giật liên hồi, rất nhanh lại có tiếng sấm ầm ầm vang vọng.
Nếu ngăn mưa tuyết ở bên ngoài, nhìn qua tông môn như Tiên Cảnh, nhưng lại thiếu đi một chút tự nhiên.
Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua ngân thương, vội ho một tiếng, sau khi nói khách sáo mấy câu liền rời đi. Tại Đan Đông nhất mạch này, hắn đi tới toà núi nhỏ thuộc về hắn năm xưa, nơi này đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng vẫn không có ai ở đó, dường như vĩnh viễn muốn đợi Mạnh Hạo trở về.
Từ chi tiết rất nhỏ này, Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, sư tôn Đan Quỷ của hắn... vĩnh viễn luôn xem hắn là đệ tử Tử Vận Tông.
Khi Mạnh Hạo bước chân vào động phủ, đám người chưởng môn trưởng lão Tử Vận Tông nhìn thấy Mạnh Hạo đang chìm đắm trong hồi ức, liền thức thời lần lượt cáo lui, để Mạnh Hạo ở lại một mình, lưu lại động phủ đã từng thuộc về hắn.
Không lâu sau, phía ngoài vang lên tiếng sấm lớn, nước mưa ào ào trút xuống, chạm vào mặt đất, làm văng lên những bụi nước li ti, nhưng những tia nước này chưa kịp bay lên cao, lại lần nữa bị nước mưa cuốn xuống, mặt đất rất nhanh liền xuất hiện một hồ nước nhỏ.
Thiên địa một mảnh mông lung, nhìn màn mưa dễ đưa người ta chìm vào hồi ức.
Mạnh Hạo đứng ở cửa động phủ, nhìn màn mưa bên ngoài, trí nhớ của hắn đang lùi về những ngày tháng luyện đan ở nơi này.
Thời gian trôi qua, đảo mắt sắc trời đã dần tối, mưa vẫn không ngừng, ngược lại càng lớn, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, hắn nghĩ đến... hắn sẽ thấy một thân ảnh đi tới. Nhưng cho đến khi mặt trời mới mọc, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẫn không thấy hình bóng người con gái kia xuất hiện.
Mạnh Hạo trầm mặc, lắc đầu cười.
Khi mặt trời mới vừa mọc, cơn mưa mới ngừng lại, không khí trở nên mát mẻ, mưa mang theo ẩm ướt, mang theo sinh cơ tưới tắm vạn vật. Mạnh Hạo đi ra động phủ, rời khỏi Tử Vận Tông.
Trước khi đi, Mạnh Hạo tìm được Bạch Vân Lai, để lại cho hắn không ít linh thạch và đan dược.
Còn có Hàn Tuyết San, còn có từng khuôn mặt quen thuộc với Mạnh Hạo, hắn đều cho từng người những thứ khác nhau, đối với... Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, rồi tặng cho nàng một ngọc giản ngưng tụ thần thức trong đó.
Ngọc giản này, có thể bảo vệ Sở Ngọc Yên thoát khỏi một lần nguy cơ sinh tử. Hắn nhờ Hàn Tuyết San giao ngọc giản này cho nàng, còn mình thì xoay người cất bước, hóa thành một đạo cầu vồng bay vào không trung, chớp mắt đã đi xa.
Khi Mạnh Hạo rời đi, tại một tòa động phủ trên Đan Đông nhất mạch, Sở Ngọc Yên cắn môi, nhìn lên bầu trời.
- Ngươi có sự lựa chọn của ngươi, ta cũng có của kiêu ngạo ta! Khi Sở Ngọc Yên đang nhẹ giọng lẩm bẩm, Hàn Tuyết San đến, chần chờ một chút, nàng liền đưa ngọc giản cho Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, vốn không định nhận lấy, nhưng rồi lại không khống chế được bản thân, vươn tay cầm lấy ngọc giản.
Hàn Tuyết San khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Thân thể Sở Ngọc Yên run run, cầm ngọc giản, nước mắt bất tri giác chảy xuống.
Mạnh Hạo rời khỏi Tử Vận Tông, bay trên bầu trời Nam Vực Đại Địa quen thuộc, phương hướng của hắn nhắm tới, là Tống gia!
Tại phía nam Tống gia, có một khu vực đặc thù, bên trong đó, tu vi của tu sĩ tuy rằng sẽ không bị áp chế, nhưng sẽ không hấp thu được linh khí bên ngoài.
Điểm đặc thù này, năm xưa Mạnh Hạo không hiểu, nhưng nhưng với tu vi hiện tại của hắn, dĩ nhiên là biết được, đây là Vực của cường giả Vấn Đạo đỉnh phong tạo thành.
Vấn Đạo, có thể tạo thành quy tắc riêng của bản thân, mà cường giả càng tới gần Vấn Đạo đỉnh phong, loại quy tắc này sẽ ngày càng mạnh, cho đến khi tạo thành Vực, đó chính là quy tắc do cường giả đỉnh phong Vấn Đạo biến thành.
Khi Mạnh Hạo bước vào Vực của Tống gia, toàn bộ Tống gia lập tức chấn động, vị lão tổ Tống gia đang bế quan dưới lòng đất cũng lập tức mở mắt, đích thân đi ra, nghênh tiếp Mạnh Hạo.
Bọn họ không dám có chút bất kính đối với Mạnh Hạo, nhìn khắp Nam Vực, hiện tại cũng không có tu sĩ nào dám bất kính đối với Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không mạnh, nhưng bản tôn thứ hai của hắn, lại là Vấn Đạo đỉnh phong, mà thân phận của hắn, lại là thiếu tông Huyết Yêu Tông.
Tống gia cử hành thịnh yến, bày ra nghi thức chưa từng có tiếp đón Mạnh Hạo. Trong yến hội, Mạnh Hạo nhìn khắp bốn phía, Tống gia, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này.
Lần đầu tiên, là khi Tống gia kén rể, ở nơi này, hắn đã nhận được cơ duyên, gặp được... Thủy Đông Lưu.
Tống gia lão tổ ngồi ở bên cạnh Mạnh Hạo, khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong lòng rất cảm khái.
Nhưng còn một người so với lão càng cảm khái hơn, đó chính là... Tống lão quái. Hắn vẫn là Nguyên Anh, lúc này đang ngồi cách Mạnh Hạo không tính là quá xa, nhưng thủy chung vẫn luôn cúi đầu, sợ bị Mạnh Hạo nhìn thấy.
Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo, vẫn rơi trên người Tống lão quái hắn.
- Tống đạo hữu, những hung thú kia của ngươi, chăm sóc tốt chứ? Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, hắn chưa bao giờ cho rằng, mình không phải là một kẻ thù dai...
Tống lão quái khẽ run lên, trước đó tại Hồ Đạo thượng cổ, hắn cũng rất sợ bị Mạnh Hạo thấy được, sau đó nghĩ lại, cho rằng đã không sao rồi, nhưng bây giờ Mạnh Hạo xuất hiện ở Tống gia, hắn trở nên càng thêm khẩn trương hơn.
Thời khắc này bị hỏi đích danh như vậy, Tống lão quái lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh, liên tục ôm quyền với Mạnh Hạo, chỉ là nụ cười kia, so với khóc còn khó coi hơn.
- Tạ tiền bối quan tâm, về chuyện đó... vãn bối đã sớm không còn nuôi dưỡng hung thú nữa...
Mạnh Hạo ồ một tiếng, ánh mắt quét qua Tống lão quái, thân thể Tống lão quái lại run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.
Mạnh Hạo mỉm cười, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Tống lão quái thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một ngụm lớn, gắng bình tĩnh lại. Một màn vừa rồi khiến hắn sợ khiếp vía, hiện tại ở bên ngoài đã sớm lan truyền, Mạnh Hạo sát khí kinh người, giết người không chớp mắt, Vấn Đạo cũng bị hắn giết chết, Trảm Linh thì bị giết như giết chó, về phần tu sĩ Nguyên Anh... chỉ sợ là hắn thổi một cái, cũng có thể khiến cho kẻ đó thần hình câu diệt.
Nhất là khi hắn đến, ngay cả Tống gia lão tổ cũng phải ở bên bồi tiếp, một màn này khiến trong lòng Tống lão quái vô cùng sợ hãi. Trên thực tế, từ khi Mạnh Hạo trở về Nam Vực, Tống lão quái hắn đã bắt đầu hối hận, dần dần khi Huyết Yêu Tông ngày càng nổi lên, nỗi sợ hãi đối với Mạnh Hạo cũng theo đó ngày càng tăng lên.
- "Năm xưa, ngàn vạn lần không nên trêu chọc tới tên sát tinh này ah... Không thể ngờ được, tên tiểu tử năm xưa, giờ này lại có thể kinh khủng như vậy, hàiiii... ai có thể ngờ tới chứ"? Tống lão quái thầm cảm khái, nghĩ tới thân ảnh lần đầu tiên gặp được ở Triệu Quốc, bóng người kia cầm một cây ngân thương, từ dưới chân núi một mực đánh lên đỉnh núi, không ngừng lấy đi các loại linh thạch, đan dược, Tống lão quái liền trở nên có chút hoảng hốt.
- "Nhưng nói lại, đây cũng là chỗ lợi hại của lão phu, năm xưa lão phu đã khiến cho tên sát tinh này phải bỏ chạy, nhìn khắp toàn bộ Nam Vực, có mấy người có thể làm được điều này chứ"? Nghĩ tới đây, Tống lão quái bỗng nhiên lại đắc ý.
- "Hơn nữa, chuyện năm đó, lão già Ngô Đinh Thu kia mới là chủ mưu!"
Trong yến hội này, còn có một người nữa cũng không ngừng cảm khái, đó chính là mẫu thân của Tống Giai, trái với vẻ mặt hờ hững của Tống Giai đang ngồi ở bên cạnh nàng, mẫu thân Tống giai không ngừng cảm khái trong lòng, đồng thời ánh mắt cũng hiện lên vẻ kích động.
- "Dựa theo cách nói của vị kia năm xưa, Giai nhi cũng có thể trở thành thị nữ của Mạnh Hạo... Điều này cũng không tồi ah, nhưng chuyện này nên nói như thế nào cho phải chứ? Nữ tử nhíu mày, ánh mắt chợt nhìn sang Tống gia lão tổ, mà vị lão tổ kia, cũng đang như tùy ý nhìn về phía nàng.
Nữ tử lập tức hiểu rõ, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cuộc thịnh yến này, kéo dài mấy canh giờ, Mạnh Hạo đi tới Tống gia, mục đích trấn an là chính. Dù sao hiện tại Huyết Yêu Tông thế đang lớn, gần như đã nhất thống cả Nam Vực, cho nên để giữ vững lập trường trung lập của Tống gia, hắn với thân phận thiếu tông Huyết Yêu Tông, cần phải đích thân đến trấn an.
Trong lòng song phương đều hiểu, Mạnh Hạo có thể đích thân đến, đã nói rõ thái độ, mà Tống gia lão tổ đích thân chiêu đãi, cũng đã biểu đạt rõ thái độ.
Cho đến khi hoàng hôn sắp buông xuống, Mạnh Hạo mới từ chối khéo lời mời ở lại của Tống gia, đứng dậy rời đi. Khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới Tống Giai, hắn liền chần chờ một chút, lấy ra một cái ngọc giản từ trong lồng ngực.
Bên trong ngọc giản này, cũng là một luồng thần thức của hắn. Đối với Tống Giai, Mạnh Hạo vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng, năm xưa hắn tuổi trẻ lỗ mãng, ảnh hưởng tới việc Tống Giai kén chồng, khiến cho hiện tại Tống Giai vẫn chưa xuất giá, chuyện này luôn khiến Mạnh Hạo cảm thấy áy náy.
Sau khi đưa ra ngọc giản này, hơn nữa trước đó hắn đã từng tương trợ nàng trong Yêu Tiên Cổ Tông, trong lòng Mạnh Hạo mới bình phục một chút.
Tống Giai không cự tuyệt, nhận lấy ngọc giản, cúi đầu nói lời cảm tạ, thần sắc cũng rất bình tĩnh.
Tống gia lão tổ ở bên cạnh thấy được một màn như vậy, cặp mắt liền lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, rồi tươi cười đi theo tiễn Mạnh Hạo.
- Lão tổ xin dừng bước, nếu có thời gian, Mạnh mỗ sẽ trở lại. Mạnh Hạo ôm quyền, chuẩn bị rời đi.
- Mạnh Hạo tiểu hữu, không cần như thế, ngươi ta vốn là người một nhà, đứa cháu nhỏ Tống Giai của ta, sớm muộn gì cũng là thị nữ của ngươi, tiểu hữu đối với Tống gia ta, đừng làm như người xa lạ. Tống lão tổ cười ha ha, thẳng thắn thân thiết nói.
- Thị nữ? Mạnh Hạo đang định bước đi, nghe vậy chợt ngừng bước, quay đầu kinh ngạc lên tiếng.
- Hử? Tiểu hữu không biết sao?
- Năm xưa, lúc Tống gia ta kén rể, mẫu thân ngươi đã từng đích thân đến đây, Người đã nói qua với ta, để cho tiểu tôn nữ của ta trở thành thị nữ của ngươi sau này. Tống lão tổ vừa thấy vẻ mặt Mạnh Hạo như vậy, trong nội tâm đã có đáp án, ra vẻ giật mình nói.
Mạnh Hạo lập tức chấn động, trong lòng như nổi sóng lớn, nhưng hắn tu hành đã nhiều năm, tâm tính sớm đã không phải như lúc mới ra đời năm xưa, vẻ mặt chỉ biến hóa một thoáng rồi lại bình tĩnh như thường, chỉ có cặp mắt là đầy thâm ý nhìn về phía Tống lão tổ.
- Lão tổ, có lời gì cứ nói thẳng đi.
Tống gia lão tổ thấy Mạnh Hạo như vậy, vẻ mặt lão cũng trở nên nghiêm túc.
- Tiểu hữu, ta không biết đó có phải mẫu thân của ngươi hay không, sau này nhớ lại, ta thấy có hai khả năng, một là nàng đích thật là mẫu thân của ngươi, hai là... nàng chính là Bỉ Ngạn Hoa Mẫu!
- Cụ thể ta rất khó phán đoán, nhưng chắc chắn đối phương chính là tiên nhân, cũng không thể đoán được, đó là Ngụy Tiên hay chân tiên... Nhưng ta có thể xác định, nàng đến từ Đông Thổ!
- Đây là bộ dáng của nàng, là năm xưa ta dựa vào ký ức lạc ấn xuống. Tống lão tổ nâng tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trầm mặc nhận lấy, bỗng nhiên hắn không dám nhìn vào, cho đến khi hít sâu một hơi, mới lập tức truyền thần thức vào bên trong ngọc giản. Khi thấy được thân ảnh của nữ tử trong ngọc giản, trong lòng Mạnh Hạo lập tức dậy sóng ngập trời.
Cho dù hắn có định lực mạnh mấy đi nữa, thì giờ phút này cũng sụp đổ, tựa như ngạn vạn sấm sét giáng xuống đầu vậy, thân thể hắn run rẩy, hai mắt lại lộ ra chấp nhất mãnh liệt.
Hắn vốn tưởng rằng, mình đã không còn tin tức gì về cha mẹ nữa, vốn tưởng rằng, mộng tưởng muốn đi Đông Thổ năm xưa, đã là quá khứ.
Nhưng giờ phút này, bỗng nhiên hắn lại bị kích động mãnh liệt, muốn đi Đông Thổ một chuyến, đi hỏi một câu... Tại sao?!
Bởi vì, người nữ tử trong ngọc giản kia, cùng mẫu thân trong trí nhớ của hắn...
Giống nhau như đúc!!!
----------oOo----------