Hứa Thanh đang cười, nụ cười rất đẹp, cho dù lúc này tóc nàng đã trở thành màu trắng, gương mặt của nàng đã đầy nếp nhăn, nhưng nàng vẫn rất đẹp.
Nàng nhu hòa nhìn Mạnh Hạo, trên mặt mang theo ánh sáng thánh khiết, giống như thấy được những hình ảnh đã từng xảy ra ở Đại Thanh Sơn, như đã quay về Kháo Sơn Tông. Khi tất cả hình ảnh cuối cùng trở thành Mạnh Hạo thì trong mắt của nàng dường như ẩn chứa tình cảm cả đời của mình.
Tính cách của nàng đơn giản nên tình cảm của nàng không dễ dàng gieo, một khi đã gieo xuống thì... chính là cả đời.
Nàng đỡ lấy Mạnh Hạo, từng bước từng bước đi vào Vãng Sinh Động trong một ngọn núi thấp âm u tĩnh mịch.
Bước một bước vào trong động tựa như ngăn cách giữa sinh và tử. Ngay khoảnh khắc bước chân vào, thế giới biến thành màu đen, không còn một chút ấm áp nào, không còn sinh cơ của trời đất, thứ còn lại... chỉ có tử vong cùng âm hàn đến cực điểm.
Cùng với bên ngoài động là hai cái thế giới.
Một cái là tử vong, một cái là sinh mạng.
Khi Hứa Thanh đỡ Mạnh Hạo bước vào trong, toàn bộ ý thức tồn tại trong động này đều lập tức rút về, ẩn vào sâu bên trong động, xa xa nhìn hai người bọn họ.
Nếu như còn ở bên ngoài, trong mắt của bọn họ thì Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh là người của một thế giới khác, có chỗ khiến cho bọn họ ghen tỵ hâm mộ, cũng có chỗ khiến cho bọn họ khinh miệt xem thường.
Nhưng hiện giờ, ngay khi Hứa Thanh mang Mạnh Hạo bước chân vào Vãng Sinh Động thì nàng và Mạnh Hạo cùng với những ý thức đó đã trở thành những tồn tại của cùng một thế giới.
Ở đây không có lực lượng thiên địa, sinh cơ của hắn sẽ tiêu tán nhanh hơn, cho đến khi toàn bộ biến mất, bị tử vong tràn ngập, đến lúc đó có lẽ sẽ tồn tại cái gọi là... thức tỉnh.
Sắc mặt Hứa Thanh trắng nhợt, đỡ lấy Mạnh Hạo đi về phía trước, thân thể của nàng ngày càng run rẩy, sinh cơ của nàng đang biến mất với tốc độ rất nhanh. Cùng lúc đó, sinh cơ vốn chỉ còn một ít của Mạnh Hạo cũng đang nhanh chóng biến mất.
Nhưng mỗi lần sinh cơ trong cơ thể Mạnh Hạo muốn tan đi thì Hứa Thanh sẽ hôn vào môi Mạnh Hạo, dùng một ít sinh cơ vốn không còn nhiều của mình truyền cho hắn, giao mạng của mình... cho hắn.
Cho đến lúc đi được khoảng cách mười mấy trượng, dung mạo của Hứa Thanh càng thêm già nua, cả người khô héo, thân thể gầy gò, đã mất đi thanh xuân, mất đi hết thảy.
Nàng đã không còn sức đi tiếp, đỡ lấy Mạnh Hạo dựa vào vách đá rồi ngồi xuống.
- Mạnh Hạo, ta đi không nổi nữa rồi... Hứa Thanh lẩm bẩm, cúi đầu nhìn Mạnh Hạo đang nằm dưới chân mình, nhìn khuôn mặt không còn chút máu của hắn, nhìn dung mạo tang thương của hắn.
- Năm đó lúc ta bái nhập Kháo Sơn Tông từng lập chí cả đời này sẽ không gả cho ai, không trở thành đạo lữ của người khác, một lòng tu hành... Hứa Thanh nâng bàn tay đã từng như ngọc ngà nhưng giờ đã khô héo giá nua lên vuốt ve gương mặt của Mạnh Hạo.
- Nhưng ngươi lại xuất hiện... Hứa Thanh nói tới đây thì trên mặt có chút đỏ ửng, nhìn Mạnh Hạo thật sâu, hôn lên môi của hắn, lại truyền qua một ít sinh cơ.
Nhờ sinh cơ được đưa vào nên mặt của Mạnh Hạo có một chút huyết sắc, nhưng gương mặt của Hứa Thanh thì lại khô héo thêm một chút, sinh cơ lại ít đi.
- Ngày hôm đó, lúc ngươi mới vào Kháo Sơn Tông chưa lâu, gặp được ngày phát đan dược, khi ngươi cho ta đan dược... Ta mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất là vui vẻ.
- Không phải bởi vì ngươi, mà là do viên đan dược đó. Hứa Thanh mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ta cho ngươi động phủ vốn nghĩ rằng sẽ không thiếu nợ nhau, nhưng tên láu cá ngươi lại ở hoài không chịu đi, lại còn lấy được Dưỡng Nhan Đan... Hứa Thanh nghĩ tới một màn năm đó, trong nụ cười mang theo ngọt ngào, vuốt ve gương mặt Mạnh Hạo.
- Sau này ngươi giết Triệu Vũ Cương, chuyện đó là ta giúp ngươi âm thầm xư lý đấy, ngươi đến bây giờ cũng còn chưa biết.
- Cuối cùng ngươi lại còn ở trong tông môn mở một tiệm tạp hóa... Hừ, nếu như không có ta thì chắc chắn sẽ có không ít người rình mò ngươi. Hứa Thanh muốn cười nhưng lại ho khan kịch liệt, nàng hình như sợ quấy rầy Mạnh Hạo nên che miệng lại, lúc nhìn vào bàn tay thì thấy trong lòng bàn tay có máu tươi màu tím đỏ.
- Nếu Kháo Sơn Tông không bị hủy diệt thì không biết chúng ta sẽ như thế nào nhỉ... Khi ta bị mang đi Thanh La Tông, đối diện với sự lạnh lùng của tông môn, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, với những sư huynh không có ý tốt...
- Lúc đó, ta rất nhớ Kháo Sơn Tông, rất nhớ Triệu Quốc, rất là nhớ... ngươi. Hứa Thanh lẩm bẩm, cúi đầu truyền tiếp một ít sinh cơ cho Mạnh Hạo.
Sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, thân thể càng thêm khô héo, cả người gần như sắp dầu hết đèn tắt, nàng biết mỗi lần bản thân đưa ra một ngụm sinh cơ đều có nghĩa là thời gian đi đến tử vong của mình sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
Nếu lúc này nàng từ bỏ Mạnh Hạo, một mình đi khỏi đây, thì với sự đặc thù của hồn phách, nàng còn có thể trở ra thế giới bên ngoài, lần nữa đi vào thế giới của người sống.
Nhưng nàng không có làm như vậy, nàng không hối hận.
- Ngươi biết không, khi ta thấy được ngươi ở trong đám người, ta còn tưởng là nằm mơ... Bên trong đất lành thượng cổ, lúc ta tuyệt vọng thì ngươi xuất hiện, đi vào trong lòng của ta.
- Tàn hồn của Phượng tổ, ngươi lại cứu ta lần nữa.
- Cho đến lần này ở Vãng Sinh Động, ta chảy nước mắt nhìn ngươi đi xa, lòng ta rất đau...
- Tử Hải ta đi qua rồi, không có tìm được ngươi, nhưng ta có thể cảm giác được ngươi cách ta rất gần rất gần...
- Rốt cục ở trong Yêu Tiên Cổ Tông, ta lại gặp ngươi lần nữa, khoảng thời gian đó... Mạnh Hạo, ta rất vui vẻ, cảm ơn ngươi. Hứa Thanh cúi đầu, ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Tình cảm của nàng ít khi nói ra miệng, nhưng hành động của nàng đã hoàn toàn biểu lộ ra tình cảm được chôn sâu trong lòng. Trên đời này, nếu có người có thể có được một đạo lữ như vậy, chết cũng không hối tiếc.
- Mạnh Hạo, ta không kiên trì nổi nữa rồi... Hứa Thanh lẩm bẩm, hiện giờ nàng đã không còn là dầu hết đèn tắt, mà đã tới điểm cuối cùng, tùy thời đều có thể nhắm mắt lại, từ nay không còn cách nào mở ra nữa.
Có lẽ nếu nàng nhắm mắt lại, một vài năm sau, nếu lại có người tới Vãng Sinh Động thì có thể thấy được hài cốt của hai người bọn họ ở chỗ này, một nữ nhân ngồi khoanh chân, một nam nhân nằm ở trên người nàng.
Một người đang ngủ say, một người đang mỉm cười, thời gian vĩnh hằng...
- Ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết...
- Nếu ngươi sống, ta sẽ cùng ngươi đi tới già.
- Nếu ngươi ngủ say tại đây, ta sẽ bồi tiếp ngươi... cùng nhau ngủ say tại đây. Hứa Thanh cúi đầu, cứng rắn bức ra một ít sinh cơ vốn đã đến cực hạn của nàng, hôn môi Mạnh Hạo, truyền cho hắn.
Lần truyền sinh cơ này, cơ thể của Hứa Thanh run rẩy, tóc rơi xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng nàng cắn răng truyền thêm một ít nữa.
Giờ khắc này, cho dù là những ý thức ẩn giấu ở nơi sâu trong động cũng bị một màn này làm cho chấn động. Chính vào lúc này, ở một nơi còn sâu hơn nữa, ý thức thuộc về Côn Bằng trong nháy mắt lan tràn ra, ngưng tụ ngay trước mặt Hứa Thanh, biến thành một nữ nhân.
Phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp có một không hai.
Nàng là Côn Bằng biến thành, nàng là bộ xương trong Đồng Quan ở chỗ sâu trong Thiên Hà Hải, nàng... vào ngày tờ mờ sáng thành tiên, là một luồng thiện niệm của Bỉ Ngạn Hoa.
Ngày đó, nàng đã yêu một nam nhân, từ đó cam nguyện trầm luân, chỉ vì đối mặt với bi ai đau xót nên nàng chém đi thiện niệm cùng những thứ đã từng là tốt đẹp của mình, trở thành Lê Tiên.
Mà thiện niệm thì trở thành nữ nhân đang xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh lúc này.
- Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ hồn phi phách tán. Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng.
Ý thức của Hứa Thanh mơ hồ, nghe được âm thanh này liền ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân trước mặt này.
- Tiếp tục như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi dấu vết của sinh mạng... Nữ nhân đó nhìn Hứa Thanh, dường như đang nhìn bản thân nàng hồi đó.
- Phong Yêu nhất mạch, từ xưa đã vô tình, ngươi làm như vậy, đáng giá sao?
- Ta không cần biết đáng giá hay không đáng giá, ta chỉ biết nếu trong đời này không có hắn, ta sống tiếp cũng chỉ là sống trong sự thương tâm.
- Nếu đã như thế, không bằng cùng chết.
- Ta không sợ hãi cái chết, ta chỉ sợ đau lòng cùng cô độc.
Hứa Thanh lẩm bẩm.
Thân thể nữ nhân đó chấn động một cái, trầm mặc nhìn Hứa Thanh, sau một lúc liền thở dài.
- Ngươi sẽ hối hận đấy.
Hứa Thanh mỉm cười, nàng không lên tiếng, nhưng trong lòng của nàng sớm đã có đáp án.
- Không tin sao... năm đó ta cũng không tin. Nếu đã như thế, ta sẽ cho ngươi thấy đáp án, nhìn xem là ngươi đúng hay là ta đúng.
Nữ nhân đó ngẩng đầu, trong mắt lộ ra u mang.
- Trên người của ngươi có dấu vết của tàn hồn, có đạo pháp của Thanh La Tông. Trong Thanh La Tông có loại đan dược chí bảo, tên là Sinh Hồn Đan, ngươi nếu có thể mang nó tới đây, hắn sẽ có một tia cơ hội giữ được mạng. Nữ nhân nói xong, nâng tay phải lên phất một cái, lập tức có một trận âm phong vây quanh Hứa Thanh, trong nháy mắt liền cuốn nàng ra phía xa, ra khỏi Vãng Sinh Động, đi vào thế giới của người sống, cuốn về phía Thanh La Tông.
Khi cơn gió biến mất, sắc mặt Hứa Thanh tái nhợt, ý thức không còn mơ hồ nữa, hồi phục lại thanh tỉnh. Nàng quay phắt đầu lại, nhìn về hướng Vãng Sinh Động, hô hấp dồn dập, rất nhanh liền xoay người chạy thẳng tới Thanh La Tông.
Trong Vãng Sinh Động, nữ nhân đó đứng bên cạnh nhìn Mạnh Hạo.
- Thế gian này, nơi nào có vãng sinh chứ...
- Bên trong động này, ta đã đi hết tất cả khu vực, không có bỏ qua bất kỳ một vị trí nào, nơi này... căn bản là không có vãng sinh.
- Nếu thật sự có cũng chỉ là một mảnh nam châm của Đệ Cửu Sơn Hải từ vô số năm trước rơi xuống đây, cho nên hồn phách ở nơi này có thể trường tồn, chỉ có thể tu Quỷ Tiên thôi.
- Vãng sinh, vãng sinh... đây chỉ là một hy vọng tốt đẹp mà thôi, là do nhiều người không muốn, không cam lòng chết đi nên vì bản thân mình tự biên ra một câu chuyện đồng thoại.
- Đồng thoại miêu tả sự tốt đẹp, dần dần che lấp đi chân tướng, một đời lại một đời... Nữ nhân chua xót lên tiếng, âm thanh sâu kín, mang theo sự mệt mỏi đối với năm tháng, mang theo những hồi ức của chuyện cũ, thân thể từ từ... biến mất.
Mạnh Hạo lặng lẽ nằm ở nơi đó, sớm đã không còn ý thức, xung quanh rất yên tĩnh, dường như từ hằng cổ đến nay cũng không có bao nhiêu âm thanh có thể quấy rầy nơi này.
Không còn Hứa Thanh truyền cho sinh cơ, nên sinh cơ của hắn đang nhanh chóng tiêu tán, cho đến nửa nén hương sau... hoàn toàn biến mất.
Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể của hắn cũng trở nên khô héo, dần dần mất đi ý nghĩa tồn tại, làm cho một nam nhân to cao đang ngồi khoanh chân ở sâu trong động phải ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dài.
- Nơi này đích xác không có vãng sinh, có cũng chỉ là một khối nam châm của Đệ Cửu Sơn Hải...
- Hắn cũng không phải là người mà ta đợi... để có thể giúp ta sao?
- Như vậy, người mà ta đợi rốt cuộc ở nơi nào... Nam nhân cao to đó chính là Sửu Môn Đài.
----------oOo----------