Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1030: Đại đạo cộng minh!




Trảm Linh đệ nhất đao!

Trảm Linh đệ nhất đạo!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi dưới đáy Thiên Hà Hải, chung quanh hắn xương trắng thành hoa, rong biển lay động, hài cốt tản ra đợt đợt u quang, ánh sáng này dần dần hiện lên trắng âm u giống như màu xương.

Trấn áp Bỉ Ngạn Hoa năm màu, làm cho Bỉ Ngạn Hoa vùng vẫy, hóa thành điên cuồng.

Mạnh Hạo thân thể khô héo da bọc xương, thoạt nhìn gầy yếu đến cực hạn, nhưng trong hai mắt của hắn, lại lộ ra tia sinh cơ trước nay chưa từng có.

Giống như hóa đạo, toàn bộ tâm thần, toàn bộ ý chí, vào giờ khắc này đều theo ánh mắt, ngưng tụ trên cây đao năm màu ở trước mặt hắn.

Hết thảy ở ngoại giới, Mạnh Hạo không thèm để ý, cũng không quản tới, thời khắc này trong thế giới của hắn chỉ có một cây đao này!

Đao đang động!

Chậm rãi nâng lên, theo động tác nâng lên, từ bầu trời trên mặt biển, từ trong tinh không, từ rất nhiều tinh tú kia nối tiếp hợp thành Tinh Không Đao, hào quang chiếu rọi xuyên thấu bầu trời Nam Thiên Đại Địa.

Cây Tinh Không Đao khổng lồ này vừa nâng lên, lập tức dẫn tới khắp Thiên Hà Hải nổi sóng cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chấn động bát phương, chẳng những Thiên Hà Hải như thế, ngay cả Tây Mạc Tử Hải, giờ này cũng đang dậy sóng dữ dội.

Ngoài biển, tứ hoàn, tam hoàn, tất cả tu sĩ, tất cả sinh mạng, trong khoảnh khắc này đều vô cùng hoảng sợ.

Đệ thập tổ Vương gia sắc mặt khó xem đến cực điểm, lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, sắc mặt liên tục biến hóa, nhưng cũng không dám cất bước đi tới chỗ Mạnh Hạo trảm linh.

Bởi vì lão biết rõ, đây là đại đạo phủ xuống, một khi mình bước chân vào đại đạo này sẽ lập tức hình thần câu diệt, vì... đây không phải là đạo của lão.

- Chết tiệt! Đệ thập tổ Vương gia trong mắt toát ra sát cơ mãnh liệt.

"Ngươi cuối cùng phải có lúc kết thúc Trảm Linh, nhưng nhất thiết không nên chém chết chính mình, nếu không, lão phu làm thế nào có thể thu được đạo cơ!"

"Nhưng... rốt cuộc hắn lĩnh ngộ là đạo gì?"

Trong tam hoàn, ba Thánh tam tông, thời khắc này cũng đều sắc mặt cấp tốc biến hóa, so với Phi Tiên Thánh Tôn và Hải Thần Thánh Tôn, trong mắt Dương Hồn Thánh lộ ra tia sáng kỳ dị. Hắn lập tức suy đoán được, đây là... Mạnh Hạo đang Trảm Linh!

"Hóa ra... trước đây hắn chỉ là nửa bước Trảm Linh!" Dương Hồn Thánh hít sâu một hơi.

Cùng lúc đó, ngay khoảnh khắc Tinh Không Đao chậm rãi nâng lên, Bỉ Ngạn Hoa huyễn hóa phía sau thân ảnh Mạnh Hạo vùng vẫy kịch liệt, gần như điên cuồng, nó đang run rẩy, nó đang sợ: lần đầu tiên nó chân chính cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có.

Nó biết rõ, thời khắc này cây đao trước mặt Mạnh Hạo có lực lượng tự chém xuống mình kia chính là lực lượng của đại đạo, dưới lực lượng này, nó hoàn toàn không thể vùng vẫy.

- Đạo tự do, đại tự tại... Đột nhiên truyền ra tiếng nói sâu kín từ trong miệng hài cốt quấn quanh rong biển: Ngân Đăng thượng nhân này đã chết rất nhiều năm, giờ này trong mắt lộ ra một chút thanh minh.

Lão ngắm nhìn Mạnh Hạo phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Nếu không có Bỉ Ngạn Hoa tôi luyện cho hắn, hắn sẽ không cảm ngộ ra loại đại đạo thiên địa này...

- Chém xuống gông xiềng, thành tựu đại tự tại... Có ý nghĩa! Rốt cuộc là Bỉ Ngạn Hoa tôi luyện hắn, hay là hắn tôi luyện Bỉ Ngạn Hoa?

- Ta có thể mơ hồ cảm nhận được, phía sau hắn và Bỉ Ngạn Hoa đều có một thân ảnh... Một là trong nhị hoàn, Bỉ Ngạn Hoa Mẫu Lê Tiên của Nam Thiên Đại Địa; một... khác là... ánh mắt đến từ Đông Thổ!

Đang lúc Ngân Đăng thượng nhân ngắm nhìn Mạnh Hạo, bên trong nhị hoàn, dưới đáy biển sâu đen như mực, có một ánh mắt mang theo âm lãnh, tản ra tà ác vô tận, nhưng vẫn còn có một luồng tiên ý đang nhìn vào Mạnh Hạo nơi này.

- Tờ mờ sáng là lúc nở rộ, ta sinh ra ý thức... ngày trời xám nhạt nhá nhem tối thành tiên, người ta biết không nên gặp nhau!

- Thủy Mặc hái được trái tim ta, trong trái tim kia... chứa đựng tất cả tưởng niệm kiếp trước của ta... Trầm luân ở Thiên Hà Hải, phong ấn trong thạch trận, chứa đựng trong Đồng Quan... có ngàn vạn xiềng xích khóa lại! Khóa lại, là cái thiện của ta, nó hóa ra Côn Bằng khóc thầm trong Vãng Sinh Động!

- Phong Yêu nhất mạch, chín là cực hạn, hắn là hy vọng của ngươi sao... Ta đã sớm biết, nếu không tìm được ngươi, ta sẽ cắt đứt hy vọng của Phong Yêu nhất mạch ngươi!

Ánh mắt dưới đáy biển nhị hoàn, ngắm nhìn Mạnh Hạo, trong ánh mắt kia có phức tạp, có âm lãnh, có mờ mịt, cũng có cừu hận và tà ác.

Đồng dạng vào giờ khắc này, còn có một nữ nhân cũng đang nhìn về hướng Thiên Hà Hải, dường như ánh mắt của nàng có thể xuyên thấu hư vô, xuyên thấu Thiên Hà Hải rơi vào trên người Mạnh Hạo.

Ánh mắt này mang theo ân cần, mang theo lo lắng, cũng có khẩn trương, hóa thành từ ái vô biên, dường như cả trái tim đều co thắt lại.

Nàng đứng ở Đông Thổ Đại Đường, đứng trên một chỗ đường lâu thật cao, ngóng về nơi xa xôi. Bên cạnh nàng đứng một nam nhân, nam nhân này yên lặng nắm tay nàng, cảm nhận được nàng run rẩy, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay nàng.

- Đây là kiếp của Hạo nhi! Nam nhân nhỏ giọng nói.

- Ta vốn có ý để con nó sống một đời bình thường, nhưng nếu nó đi lên con đường tu hành này... thì không thể quay đầu lại!

- Nếu con nó thất bại, trong luân hồi, ta cùng đi với muội đón nó, sống với nhau cả cuộc đời, đi hết năm tháng một giáp... Nam nhân lẩm bẩm, dường như nói cho nữ nhân bên cạnh nghe, dường như cũng nói cho chính mình.

- Lòng của huynh thật độc ác! Nữ nhân nước mắt chảy xuống.

Nam nhân thân thể chấn động một cái, nhắm hai mắt, từ sâu tận đáy lòng của hắn từ từ tản ra vẻ đau khổ. Trong đầu của hắn hiện lên một màn trong sương mù năm đó, một đứa trẻ gầy yếu khóc lóc gọi cha mẹ, khập khểnh tìm kiếm trong sương mù, cuối cùng khi tìm thấy mình, nước mắt trong mắt kia cùng ỷ lại đối với mình.

- Lệ! Muội không hiểu... Nam nhân đau đớn trong lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Ầm!" Dưới đáy Thiên Hà Hải, hai mắt Mạnh Hạo bỗng chốc lộ ra tia sáng bức người, chậm rãi ngẩng đầu lên, cây đao trước mặt hắn càng nâng lên cao, ngoài bầu trời mặt biển, thanh Tinh Không Đao kia cũng giơ lên thật cao.

Quá trình giơ lên này giống như súc thế, sau khi nâng lên đến cực hạn, sinh linh toàn bộ Thiên Hà Hải đều ngưng tụ ánh mắt... Ngay khoảnh khắc vạn chúng chú mục này... Tinh Không Đao đột ngột chém xuống phía dưới, chém về hướng Thiên Hà Hải!

Bầu trời trên biển nổ ầm ầm, mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một cái khe nứt to lớn, cấp tốc tản ra hai bên, làm cho đáy biển sâu vạn năm không thấy ánh mặt trời, lần đầu tiên... nhìn thấy thế giới.

Lộ ra Mạnh Hạo dưới đáy biển sâu, lộ ra Bỉ Ngạn Hoa phía sau hắn đang vùng vẫy điên cuồng!

Cũng lộ ra, trước người Mạnh Hạo, cây đao năm màu kia đang chém xuống chính hắn.

Trảm Linh đệ nhất đao!

- Thiên địa là lữ quán của vạn vật; năm tháng là khách qua đường trăm thế hệ! Mạnh Hạo nhỏ giọng nói, trong mắt lộ ra ý chí kiên định, cây đao kia gào thét mà đến.

- Cuộc đời của ta, chính là trường lữ quán này; bước chân của ta, chính là phương hướng của ta!

Thanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn, vốn mới đầu hơi nhỏ, nhưng khi truyền ra, lại càng lúc càng lớn.

- Chém xuống gông xiềng, thành tựu đại tự tại của ta, có đại tự do của ta! Thanh âm của hắn, lại nổ ầm ầm truyền ra bốn phía, làm cho nước biển gầm thét tách xa, làm cho tia sáng của Tinh Không Đao lập tức tăng mạnh gấp mười!

Giống như là phát sinh cộng minh với Mạnh Hạo!

Cộng minh này khiến thiên địa thất sắc, làm cho gió mây cuốn ngược, để cho Tinh Không Đao tỏa sáng vạn trượng... Cây đao năm màu trước mặt Mạnh Hạo ngay khoảnh khắc này tản ra ý đao kinh người.

Đây là... Đại đạo cộng minh!

Tia sáng càng ngày càng mãnh liệt, hình thành dao động, tạo thành chấn động, làm cho bát phương quanh nó trong nháy mắt vặn vẹo, dường như xuất hiện vô số chồng lên... Một màn này, bị đệ thập tổ Vương gia cảm nhận được, lần nữa lão biến sắc.

"Đại đạo cộng minh!"

Bỉ Ngạn Hoa Mẫu trong nhị hoàn, cũng cặp mắt bỗng nhiên co rút lại; hai vợ chồng ở Đông Thổ Đại Địa kia, đồng thời thân thể chấn động.

Chỉ có quyết tâm lớn, giác ngộ lớn, mới có thể tạo thành cộng minh!

Trảm Linh không khó, đạo giáng khó... cộng minh lại càng khó hơn!

Tâm của hắn, ý của hắn, thần của hắn, xuất hiện dung hợp với đại đạo phủ xuống này, tuy hai mà một, đại đạo là ta, ta chính là đại đạo!

Giờ khắc này, Nam Vực cũng thế, Bắc Địa cũng thế, còn có Đông Thổ, lão tổ của các tông môn gia tộc, tất cả đại năng ẩn tàng, đều trong khoảnh khắc này, cảm nhận được rõ ràng đại đạo cộng minh.

Loại cộng minh này hình thành Trảm Linh đệ nhất đao, chém tới không phải là sinh mạng của Mạnh Hạo, cũng không phải thế giới của Mạnh Hạo, mà là chém... tỳ vết đạo không phù hợp ở trong cơ thể Mạnh Hạo!

Dùng đạo trảm đạo, giống như một trường thanh tẩy, rửa đi chỗ không hòa hài, rửa đi chỗ không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu sự trong cơ thể hắn!

Mà Bỉ Ngạn Hoa, chính là tỳ vết, chính là chỗ không hòa hài, chính là đạo bất đồng, là một phương không cùng mưu sự!

- Vô câu vô thúc, tùy ý đi lại ngoài thiên địa, không người nào có thể trói buộc ta, bầu trời không thể che mắt ta, mặt đất không thể chôn cái tâm của ta, đây chính là đạo của ta!

- Tự do, tự tại! Thanh âm của Mạnh Hạo, giống như tiếng nói của thiên thần, từng chữ từng chữ như sấm sét chấn động Thiên Hà Hải. Thanh âm này làm cho Lê Tiên chấn động; làm cho đôi vợ chồng ở Đông Thổ kia chấn động; làm cho đệ thập tổ Vương gia cũng chấn động đến cực hạn.

Trong câu nói này, ẩn chứa quyết tâm của Mạnh Hạo!

Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, trong nháy mắt Tinh Không Đao dung hợp với cây đao năm màu của Mạnh Hạo, hình thành đạo đao, bỗng nhiên chém xuống hướng thiên linh của Mạnh Hạo.

Đao này tốc độ cực nhanh, chính là đồng thời với Mạnh Hạo vừa dứt lời, chém thẳng xuống thiên linh hắn, theo thiên linh thẳng đường từ chính giữa, chém đến cổ, chém qua trái tim, chém qua đan điền, chém thân thể hắn một phân thành hai!

Nhưng Mạnh Hạo vẫn không nhúc nhích, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng phía sau hắn, Bỉ Ngạn Hoa năm màu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể của nó run rẩy, tồn tại vô hình liên hệ giữa nó và Mạnh Hạo... trong một chớp mắt này... chợt cắt đứt!

Tổng cộng có năm tia đạo vô hình, thời khắc này đồng loạt đứt ra, Bỉ Ngạn Hoa năm màu cấp tốc khô héo, trong thần sắc của nó lộ ra ý không cam lòng, lộ ra oán khí ngập trời, nhưng không thể làm gì được, ý chí của nó tại khoảnh khắc này biến mất.

Biến mất vĩnh viễn.

Trảm Linh đệ nhất đao, chém xuống gông xiềng, chém ra tự do, có tự tại!

Thân thể Mạnh Hạo ngay tức thì bùng phát ra sinh cơ vô cùng vô tận, thân thể hắn vốn đang khô héo, trong nháy mắt khôi phục máu thịt, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào nâng lên tay phải, ngay khoảnh khắc hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa ở sau thân mình sắp tiêu tán, chụp bắt lại.

- Ký sinh trong cơ thể ta hơn hai trăm năm, sao có thể dễ dàng liền ân oán kết thúc như vậy! Từ nay về sau, ngươi chính là Trảm Linh Bảo của ta, khi ngươi nở đủ bảy màu, chính là ngày Mạnh Hạo ta... thành tiên!

- - - - - oOo- - - - -