Theo thanh âm truyền tới, thần sắc của Mạnh Hạo lập tức có chút hoảng hốt, dường như cả người trở nên trống rỗng, thân thể vốn đang khoanh chân ngồi vào giờ khắc này cũng từ từ đứng lên.
- Con của ta, hãy rời đi nơi này... tới chỗ của ta...
- Ta đã ở nơi này đợi con hai trăm năm rồi...
- Tới đây, tới đây...
- Huyết mạch của con thích hợp để trưởng thành nhất, linh hồn của con cần phải ngủ say...
- Đến đây... ta ở chỗ này đợi con...
Thần sắc của Mạnh Hạo càng thêm mờ mịt, đã đi ra phạm vi của rong biển được mười trượng, đang muốn tiếp tục bước đi thì Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể của hắn đột nhiên tản ra một cổ khí tức. Khí tức đó trong nháy mắt liền chui vào Nguyên Anh trong cơ thể của Mạnh Hạo, Nguyên Anh lập tức trở nên mơ hồ, chỗ sâu trong Nguyên Anh của hắn lộ ra một con Ứng Long.
Ứng Long đó rất nhỏ, đang ngủ say, nhưng một tia tiên khí đó lại chạy thẳng tới chỗ của nó, trực tiếp chui vào trong cơ thể.
Ngay thời khắc này, Ứng Long đó mạnh mẽ mở mắt ra, phát ra một tiếng gầm.
Vào lúc nó gầm thét thì bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo cũng có một con Ứng Long to lớn vạn trượng, tản ra dao động kinh người, lúc nó xuất hiện cũng phát ra tiếng gầm.
"Gào"
Khí tức của Lê Tiên trực tiếp biến mắt, thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hai mắt trở nên thanh tỉnh, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên nơi Ứng Long đang hiển lộ ra dao động kinh người.
Ứng Long đó quay đầu nhìn Mạnh Hạo một cái, thông qua cái nhìn này Mạnh Hạo dường như thấy được chính bản thân mình.
Ngay sau đó Ứng Long biến mất, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, sau khi hồi tưởng lại một màn lúc nãy, hắn lập tức nội thị, phát hiện Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn đang phát tán ra vô số cành xuyên qua các vị trí trong thân thể của mình.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra sát cơ, thân mình lập tức lui về sau, đến gần rong biển lần nữa, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể lại run rẩy, mau chóng co rút lại, đợi đến lúc Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống thì Bỉ Ngạn Hoa đã ẩn giấu không thấy tăm hơi.
"Cần phải ở lại đây, mượn nhờ lực lượng của Ngân Đăng thượng nhân để hoàn toàn chém đi Bỉ Ngạn Hoa."
"Mà phương thức chém... ta muốn nhờ lực lượng Trảm Linh, con đường Trảm Linh của ta... đao thứ nhất chính là Bỉ Ngạn Hoa!"
"Cuộc đời của ta, ta muốn tự mình làm chủ, không thể để cho người khác khống chế, điều ta muốn là tự do, con đường của ta là một lữ trình, đạo của ta là phương hướng, thuận theo phương hướng đó để đi tiếp, truy tìm bản chất, nắm trong tay tự do, đạt được tự tại!"
"Đó, chính là ý nghĩ Trảm Linh của ta! Hết thảy chướng ngại đều phải vỡ vụn, hết thảy cản trở đều phải vỡ nát, tất cả nham thạch trên con đường của ta đều sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân!"
"Không sợ hãi, tự do tự tại!"
"Khiến cho trời cũng không thể che đi ánh mắt của ta, khiến cho đất cũng không cách nào chôn vùi bước chân của ta!"
"Vì tự do ta có thể bỏ ra hết thảy!"
"Vì tự tại ta có thể chém hết tất cả!"
"Bỉ Ngạn Hoa là gông xiềng trên người của ta, là lồng giam ngăn cách sự tự do của ta, chỉ có chém nó đi... ta mới có được tự do, có thể tự tại mà tu hành!"
"Đó, chính là Trảm Linh đệ nhất đao của ta!"
"Đó, chính là ý cảnh Trảm Linh của ta!"
"Đó, chính là đạo thuộc về ta trong cái cảnh giới này!" Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ, hắn đã ở trong cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn nhiều năm, yên lặng quá lâu, lại trải qua thanh tẩy trong Yêu Tiên Tông, dưới sự truy sát của đệ thập tổ Vương gia, hắn giống như tắm trong lửa đạt được tân sinh, hậu tích bạc phát, cuối cùng vào giờ khắc này đã triệt để hiểu rõ!
Ngay khoảnh khắc mà hắn hiểu rõ, tu vi trong cơ thể của Mạnh Hạo lập tức nổ ầm ầm, hai cổ tu vi tồn tại trong cơ thể hắn cũng mau chóng dung hợp lại.
Tựa như suy nghĩ của Mạnh Hạo đã quyết định sự vận chuyển của tu vi, lúc ý niệm trong đầu thông suốt thì...
"Oanh"
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hai cổ tu vi trong cơ thể vào thời khắc này trực tiếp dung hợp lại, Nguyên Anh trong chớp mắt liền biến mất, đồng thời trên người của Mạnh Hạo cũng phát ra ánh sáng năm màu.
Ánh sáng đó vây quanh bốn phía, tràn ngập khắp nơi, cuối cùng ngưng tụ lại ở trước mặt Mạnh Hạo, lúc hai mắt của hắn mở ra thì ánh sáng đó đã hóa thành một cây đao!
Một cây đao năm màu rực rỡ, dường như ẩn chứa đại đạo của trời đất!
Cây đao này sở hữu toàn bộ tu vi của Mạnh Hạo, đó là do chín Nguyên Anh dung hợp thành, bên trong nó có thiên địa ngũ hành, có được toàn bộ lực lượng tạo thành Nguyên Anh của Mạnh Hạo.
Còn có ký ức của hắn, cuộc đời của hắn, bao gồm tất cả những thứ đã trải qua trong hơn hai trăm năm tu luyện của hắn, nhìn đao như nhìn được bản thân mình!
Giờ khắc này, trong lòng của Mạnh Hạo không vui không buồn, dường như đã quên hết mọi thứ, chỉ còn lại khát vọng đối với tự do, theo đuổi tự tại.
Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hình như cảm giác được nguy hiểm, nó có thể trốn trong thần thức của Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo không thể phát hiện ra nó nhưng dưới cây đao này, nó không có cách nào ẩn giấu cả.
Nguy cơ đến tính mạng khiến cho Bỉ Ngạn Hoa vùng vẩy, tựa như muốn từ trong cơ thể Mạnh Hạo xông ra, muốn tìm kiếm một chủ thể mới để chiếm cứ, nhưng nó vừa có chút hành động thì mặt biển của cả một tam hoàn chấn động ầm ầm. Cùng lúc đó, hài cốt bên trong rong biển ở phía sau Mạnh Hạo đột nhiên lộ ra u quang.
Ngay sau đó, trên thân thể của toàn bộ hải yêu dưới đáy biển đều lộ ra ấn ký của Bạch Cốt Hoa, ấn ký đó giống như một bộ mặt quỷ, tản ra khí tức âm trầm.
Khí tức đó đồng loạt áp chế về phía Bỉ Ngạn Hoa.
"Oanh"
Sự giãy dụa của Bỉ Ngạn Hoa đột nhiên ngừng lại, phát ra tiếng hét thê lương, tiếng kêu đó người ngoài nghe không được, chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận ra.
Phía sau Mạnh Hạo, hư ảnh của Bỉ Ngạn Hoa được huyễn hóa ra, Bỉ Ngạn Hoa năm màu đang lâm vào điên cuồng, muốn giãy dụa lần nữa. Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh nhưng cơ thể của hắn lại nhanh chóng khô héo, dường như sinh mạng, tu vi... tất cả đều bị Bỉ Ngạn Hoa hấp thu.
Nhưng hắn vẫn không động đậy, chỉ nhìn vào cây đao ở trước mặt mình.
Tiếng thét của Bỉ Ngạn Hoa càng thêm thê lương, giãy dụa càng ngày càng mạnh, nhưng bị Bạch Cốt Hoa của Ngân Đăng thượng nhân áp chế, từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra, khiến cho Bỉ Ngạn Hoa năm màu như bị thương nặng, thân thể sắp biến mất, chỉ có thể hấp thu mọi thứ của Mạnh Hạo lần nữa.
Rất lâu sau, khi cơ thể của Mạnh Hạo khô héo như bộ xương thì cây đao ở phía trước hắn hơi động, chậm rãi nâng lên.
Lúc nó nâng lên, một cổ khí tức không cách nào hình dung bỗng nhiên phát tán ra, sự cường đại của khí tức đó trong chớp mắt liền xuyên qua mặt biển, trực tiếp phóng thẳng lên trời, nối tiếp với bầu trời.
Từ xa nhìn lại, mặt biển rộng lớn của tam hoàn cuồn cuộn sóng lớn, có một đạo ánh sáng chiếu sáng cả trời đất, bốn phía rõ ràng là ban đêm nhưng lúc này dường như đã trở thành ban ngày.
Giờ khắc này, trên Thiên Hà Hải, sắc mặt của Dương Hồn Thánh biến đổi, nhìn ra xa.
- Có người đang Trảm Linh, sao Trảm Linh này lại dẫn tới dị biến của thiên địa như thế?
Cùng thời gian này, Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn cũng lập tức phát hiện ra, khi thấy được ánh sáng đó cùng với bầu trời sáng rõ như ban ngày thì thần sắc của bọn họ đều đồng loạt đại biến, còn có sự rung động.
Đệ thập tổ Vương gia đang khoanh chân ngồi ở bên trong Hải Thành cũng mở ra hai mắt, vẻ mặt của lão đột nhiên trở nên vui mừng.
- Đây là... dao động của Trảm Linh, là hắn! Hắn quả nhiên ở nơi này, người này không tầm thường, Trảm Linh mà lại có thể nối tiếp với Quý Thiên, khiến cho thiên địa xuất hiện dị thường!
- Nhưng ngươi lại dám Trảm Linh ở trước mặt lão phu, ta xem ngươi trốn như thế nào!
Đệ thập tổ Vương gia hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đang muốn bước đi thì sắc mặt của lão đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, với định lực của lão vào giờ khắc này cũng phải thất thanh kêu lên.
- Không thể nào!
Trên mặt biển xuất hiện đạo ánh sáng liên tiếp với bầu trời, nhưng không dừng lại ở đó, mà nó trực tiếp xuyên thấu qua bầu trời xông thẳng vào trong tinh không, dung nhập vào trong đó, khiến cho toàn bộ tinh tú trong tinh không bị thay đổi vị trí, phát ra một loạt tinh quang tổ hợp thành một cây Tinh Không Đao!
Đao này chiết xạ xuống Nam Thiên Đại Địa, lập tức khiến cho hầu hết tất cả mọi người trên Nam Thiên Đại Địa khi ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy trên bầu trời có một cây đao khổng lồ dần dần xuất hiện.
Giống như là phá vỡ bầu trời của Nam Thiên Đại Địa, từ tình không bên ngoài hiển lộ ra rồi phủ xuống nơi này.
Đồng thời, một cổ khí tức đại đạo từ trên trời phủ xuống đánh vào Thiên Hà Hải, xuyên qua nước biển, rơi vào cây đao đang ở trước mặt Mạnh Hạo.
"Trảm Linh đệ nhất đao lại làm cho tinh không biến đổi, hắn đã ngộ ra được đạo gì?"
"Đạo có trước sau, cũng có lớn nhỏ, đạo của gã Mạnh Hạo này... là cái gì, lại có thể làm cho tinh không vì hắn mà tạo thành thiên đao trợ hắn trảm đạo!"
"Thiên đao, chính là thiên đạo, Trảm Linh đệ nhất đao chính là Trảm Linh đệ nhất đạo!" Sắc mặt của đệ thập tổ Vương gia hoàn toàn biến đổi, mạnh mẽ ngừng bước lại, thần sắc sợ hãi. Lúc này lão đã không còn dám đến gần chỗ của Mạnh Hạo nữa, đại đạo phủ xuống, với tu vi của lão thì một khi đến gần nhất định sẽ chết.
Cùng lúc đó, trên Thiên Hà Hải, Kháo Sơn lão tổ đang nâng Triệu Quốc trôi nổi ở trên biển, bỗng nhiên cả hòn đảo chấn động, từ dưới đáy biển thò ra một cái đầu to lớn, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
- Là tên tiểu vương bát đản đó đang Trảm Linh... Chết tiệt, Phong Yêu nhất mạch bọn họ đều là yêu nghiệt, tiểu vương bát đản đó càng là yêu nghiệt nhất trong yêu nghiệt! Lão tổ ta phải nhanh chóng bỏ chạy, con bà nó, thật hận chết ta!
Trên Nam Vực Đại Địa, Hứa Thanh đang tu luyện thì thân thể đột nhiên chấn động, dường như có điều phát giác liền nhanh chóng bay ra khỏi động phủ, nhìn lên bầu trời, nàng hình như loáng thoáng thấy được Mạnh Hạo.
Trên Tử Vận Tông, Đan Quỷ đang luyện đan thì đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười.
Sở Ngọc Yên bên cạnh lão tựa như có chút cảm ứng, lúc ngẩng đầu lên, cả người như lạc vào trong bầu trời.
Cùng lúc đó, mập mạp, Trần Phàm, tất cả người ở Nam Vực nhận biết Mạnh Hạo đều có chút cảm ứng, nhưng hiển nhiên không bằng Hứa Thanh cùng Đan Quỷ.
Duy chỉ có Huyết Yêu Tông ở Nam Vực, bên trong một mảnh ánh sáng màu máu đi ra một nam nhân trung niên mặc trường bào màu máu, hắn đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Ngươi cùng ta có duyên, Huyết Yêu Tông... nhất định sẽ là chỗ ngươi trở về.
----------oOo----------