Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 55: Phiên ngoại anh hai (2)




Sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh lại, Hứa Minh Tâm đưa tay đè đầu, sau đó cảm thấy trong lòng mình đang ôm một người, nhất thời hoảng sợ trợn to mắt, mà mới chỉ liếc mắt nhìn một cái, Hứa Minh Tâm liền sợ tới mức bật dậy, bởi vì cảnh tượng này từng xuất hiện một lần.

Sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi đến cực điểm, trong lòng Hứa Minh Tâm cũng vô cùng kinh nghi, lần trước sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất anh làm chính là hốt hoảng rời đi, trong cuộc đời này của anh chưa bao giờ chạy trối chết như lần đó, hành động như vậy quả thực chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời anh.

Cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, Hứa Minh Tâm nhớ tới ngày hôm qua anh tới chỗ Hứa Ngôn Tâm, Martin cũng ở đó, Hàn Trình Quang nấu một bàn ăn thịnh soạn, bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm, trong lúc dùng bữa Tiểu Ngôn lấy ra một chai rượu ngon mang về từ nước ngoài, nhưng anh chỉ uống một chút, không có say.

Sau đó anh lại ngồi một lúc, rồi đứng dậy ra về, mà Martin cũng về theo, bởi vì Martin nói, anh tiện đường nên cho Martin quá giang, sau đó anh đưa Martin đến cửa khách sạn.

Tiếp theo…… Nghĩ đến đây, Hứa Minh Tâm bưng kín đầu, tiếp đó hình ảnh xuất hiện  trong đầu anh chỉ là Martin nhìn anh khẽ cười cùng với cặp mắt xanh lam của Martin, sau đó trong đầu chỉ có mỗi cảnh tượng hai người quấn lấy nhau.

Chấn động, Hứa Minh Tâm cảm giác rõ được trong trí nhớ thiếu mất một mảng, còn có nụ cười kia của Martin, vì sao khi nghĩ đến trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng quái dị.

“A…… Tôi không nghĩ tới tỉnh lại anh còn ở nơi này.”

Đột nhiên ngẩng đầu, Hứa Minh Tâm nhìn về phía trên giường, chỉ thấyngười vốn đang ngủ nay đã tỉnh lại, lúc này đang tựa lưng vào đầu giường mặt đầy hứng thú nhìn anh.

“Cậu ……” Sắc mặt khẽ biến, Hứa Minh Tâm đang muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy Martin vươn tay ra lấy một hộp thuốc lá.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Martin hút thuốc, dĩ vãng Martin cho anh cảm giác chính là lý trí, ổn trọng, hơn nữa có phong độ quý ông mà thường thấy trên người người Tây phương, mà nay tựa vào đầu giường khẽ cười hút thuốc Martin lại cho anh thấy được một tia thoả mãn và gợi cảm.

“Tôi biết ngài Hứa muốn hỏi cái gì……” Rít một hơi thuốc, Martin nhìn Hứa Minh Tâm có vẻ tâm tình rất tốt.“Ngài yên tâm, chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ bạn giường, ngài Hứa không cần suy nghĩ quá nhiều.”

“Bạn giường!” Mặt hơi đanh lại, Hứa Minh Tâm nhìn người trên giường, nheo mắt.

“Ừm…… Ngài thoải mái tôi thoải mái, hơn nữa không can thiệp lẫn nhau, quan hệ như vậy không phải bạn giường thì là cái gì, tôi nghĩ ngài Hứa đỉnh đỉnh đại danh hẳn là từng có rất nhiều bạn giường đi!” Martin nói xong, búng tàn thuốc đi, đảo qua Hứa Minh Tâm đứng đối diện, bỗng dưng mở to hai mắt.“Ngài Hứa chắc không phải chưa từng có bạn giường đó chứ, không thể nào! Tôi đọc qua vài tờ báo viết về ngài Hứa, trên đó viết cho tới nay ngài Hứa không có người yêu, cũng chưa từng truyền ra chuyện xấu với người nào, hiện tại cũng không có bạn giường, khó trách tối hôm qua lại ……”

Đột nhiên đứng dậy, trên mặt Hứa Minh Tâm hiện rõ vẻ tức giận, cắt ngang Martin.“Ai nói tôi không có.”

Ý cười trong mắt chợt lóe lên, Martin hút xong dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó xốc chăn trực tiếp đứng dậy, mặc kệ Hứa Minh Tâm đứng bên kia trong nháy mắt kinh ngạc và có chút xấu hổ dời tầm mắt đi, trần trụi đi về phía phòng tắm.

“Vậy là tốt rồi……”

Sau khi Martin đi lướt qua bên người, tầm mắt Hứa Minh Tâm không tự chủ được dõi theo, khi nhìn thấy thứ gì đó sót lại trên đùi Martin, lỗ tai hơi đỏ lên, sau đó bắt buộc bản thân chuyển tầm mắt.

Bên tai nghe được tiếng nước chảy truyền tới từ trong phòng tắm, Hứa Minh Tâm ngồi yên, có chút xấu hổ, bất quá xấu hổ qua đi mới đột nhiên nhớ tới, anh vốn đang muốn hỏi chuyện phát sinh ngày hôm qua, một đoạn ký ức trống rỗng, đến cùng là sao, anh có thể khẳng định anh không có say, anh có thể tự mình lái xe đến khách sạn, sao lại say được chứ?

Đang trầm tư, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Hứa Minh Tâm, là tiếng chuông di động của Martin.

Nhìn nhìn về phía phòng tắm, Hứa Minh Tâm bình tĩnh cầm di động lên, khi nhìn thấy hai chữ ‘Nhậm Hòa’ trên di động, mặt đen thêm một phần.

Cắn chặt răng, Hứa Minh Tâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ấn nút nghe, nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, phía sau đột nhiên thò lên một bàn tay, đoạt lấy di động trong tay anh.

“Alo…… Ừm, tối hôm qua có chuyện…… Ha ha, không quan trọng lắm, được, hôm nay cùng nhau ăn trưa, tôi sẽ tới chỗ anh. Bye bye.”

Vẫn khoanh tay đứng ở một bên, Hứa Minh Tâm lạnh mặt nhìn người đang ôn hòa nói chuyện điện thoại.

“Được rồi, chút nữa tôi còn có việc, ngài  Hứa ……”

Chân mày nhất thời nhảy dựng, Hứa Minh Tâm nhìn Martin thần sắc càng ngày càng khó coi.

“Sao nào? Muốn đuổi tôi đi…… Không nghĩ tới cậu còn qua lại với Nhậm Hòa.”

Cúi đầu, quay lưng về phía Hứa Minh Tâm, Martin cười cười, bất quá khi xoay người lại trên mặt lại đeo nụ cười xã giao quen thuộc.

“Ngài Nhậm là bạn của tôi.” Lấy ra trang phục từ trên giá áo, Martin giống như vô tình giải thích, nói.

“Bạn? Làm bạn với một bác sĩ tâm lý, ha …..” Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Hứa Minh Tâm lại một lần nữa dừng ở thân thể trần trụi của đối phương, ở đó còn lưu lại dấu vết tối hôm qua.

Chậm rãi mặc xong quần áo, cuối cùng Martin khoác áo khoác vào sửa sang lại tóc mới chuyển hướng nhìn Hứa Minh Tâm nói:“Bác ãi tâm lý không chỉ trị liệu những tật bệnh về tinh thần, có đôi khi còn có thể giúp đối phương giảm bớt áp lực tâm lý, còn nữa, mỗi người đều sẽ có một chứng bệnh nhất định, tỷ như ngài đây …… Yêu thương Hứa Ngôn Tâm đến mức độ đó dựa theo tâm lý học mà nói cũng coi như một loại tật bệnh, cuồng em trai, chẳng qua chưa tới mức điên cuồng mà thôi, không thì sẽ thành chứng cuồng khống chế.” Nói xong một câu cuối cùng, Martin đi tới cửa mang giày.

“À, đúng rồi, tôi còn phát hiện ngài có một chút chứng bắt buộc …… Dọn đồ xong thì đi đi! Nếu lần sau còn muốn thì cứ gọi điện thoại, bạn giường!”

Đi ra khách sạn, Martin nhếch môi cười đeo kính đen. Chứng bắt buộc …… Thật sự là một bệnh trạng rất tốt nha! Hy vọng mọi chuyện hoặc người luôn phải theo ý mình, nếu không thành công, như vậy sẽ khó mà chấp nhận!

Suốt một ngày, tâm tình Hứa Minh Tâm không đâu ra đâu, bởi vì khó chịu nên giận chó đánh mèo người khác, ngày hôm đó đã răn dạy bí thư bên cạnh vài lần.

Martin nói muốn thì cứ gọi điện thoại, Hứa Minh Tâm tự nhiên biết nó có ý gì, đặc biệt cuối cùng đối phương còn nhấn mạnh hai chữ bạn giường.

Lúc nhận được điện thoại Hứa Minh Tâm, Martin tính tính ngày, nửa tháng, không khác mấy dự đoán của mình.

Vẫn là khách sạn kia, trong quá trình chờ đợi, Martin mới phát hiện bản thân đúng là có chờ mong, bất quá khi Hứa Minh Tâm bước vào, cái loại ẩn ẩn chờ mong này liền biến thành bí ẩn khó đoán.

Trong lòng Hứa Minh Tâm rất rối loạn, anh cũng không biết vì sao mình lại gọi điện thoại, có lẽ anh chỉ muốn hỏi về khối ký ức rỗng ngày hôm đó, vì thế anh đã đến khách sạn này, nhưng cửa vừa mở ra, đi vào, thân thể anh đã không còn do anh khống chế.

Hai người bọn họ ôm nhau hôn nhau, không có chỗ cho những câu dư thừa, trong nụ hôn cuồng nhiệt Hứa Minh Tâm cảm giác được hai người bọn họ đều đang cố gắng áp chế đối phương, muốn nắm đối phương vào trong lòng bàn tay.

Thế nhưng, cuối cùng trận chiến không ngôn ngữ này lại bị dập tắt bởi vì đối phương đột nhiên khuất phục, kế tiếp cũng chỉ là vui thích và nhiệt tình.

Lúc này đây cảm giác và ký ức là rõ ràng nhất, không giống hai lần trước sau khi xong việc mới nhớ lại chuyện.

Martin khuất phục và nhiệt tình đáp lại, khiến tâm tình âm trầm hơn nửa tháng của Hứa Minh Tâm tốt lên đôi chút, thậm chí phần đông bất mãn và nghi hoặc cũng đều tan biến.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Minh Tâm tỉnh lại thì thấy Martin đang tựa lên đầu giường hút thuốc, đối phương thấy anh tỉnh lại, cũng chỉ kéo kéo khóe môi, thần sắc như cũ thoạt nhìn thoả mãn mà lại gợi cảm.

Đột nhiên đứng dậy, Hứa Minh Tâm trực tiếp gươn tay rút mẩu thuốc lá ra, ấn đầu đối phương xuống hôn lên, cho đến khi miệng mình cũng tràn đầy hương vị thuốc lá mới thả lỏng lực đạo.

“Mới sáng sớm mà ngài Hứa đã hưng trí đến vậy, nhưng tôi chịu không nổi.” Cười đẩy Hứa Minh Tâm ra, Martin hút cho xong điếu thuốc, búng đầu mẩu thuốc vào gạt tàn rồi xốc chăn đứng dậy.

Nhìn chằm chằm thứ chảy ra ở phía sau đối phương, Hứa Minh Tâm ngầm nhíu nhíu mày, lần đầu tiên nghĩ lần sau hẳn nên làm gì đó.

Không e dè tầm mắt Hứa Minh Tâm, Martin trực tiếp vào phòng tắm.

Đợi Martin từ trong phòng tắm đi ra, Hứa Minh Tâm vẫn còn ngồi ở trên giường.

“Ngài muốn tắm rửa một cái không?” Một bên lau tóc, Martin một bên bưng ly nước trên bàn lên, nói.

Ánh mắt đảo qua động tác uống nước của đối phương cùng với yết hầu trượt lên trượt xuống, Hứa Minh Tâm cảm thấy mình đột nhiên cũng hơi khát.

Không giống Martin, Hứa Minh Tâm rút khăn quấn quanh hông, sau đó đi vào trong phòng tắm, nhưng vừa đứng dậy, liền nghe thấy chuông điện thoại Martin vang lên, đột nhiên bước chân sựng lại, không đợi Martin bước đến, Hứa Minh Tâm trực tiếp cầm lấy di động.

Đen mặt, Hứa Minh Tâm híp mắt nhìn Martin cầm lấy điện thoại trong tay mình nghe máy.

“Nhậm Hòa …… tối nay? Vậy được……”

“Martin, chỗ cậu có đồ lót mới không?” Khoanh tay đứng bên cạnh, mặt Hứa Minh Tâm không có ý tốt, mang bộ dáng sung sướng khi người gặp họa.

Che di động lại, Martin chỉ chỉ vào hộc tủ.“Chỗ đó có, tự lấy đi.”

Nói xong, mặc đại một bộ quần áo, cầm di động đi ra ngoài ban công.

Đợi cúp điện thoại đi vào, trong phòng sớm đã không có bóng dáng Hứa Minh Tâm đâu, ném điện thoại lên trên giường, Martin nở nụ cười.

Buổi tối lúc nhận được điện thoại của Hứa Minh Tâm l, Martin nhíu mày, uyển chuyển nói mình không rảnh, bên kia ngừng một chút liền cúp máy.

Sau đó độ chừng hai tháng, Hứa Minh Tâm mới lại gọi điện thoại tới, lần này bên trong điện thoại, ngữ khí Hứa Minh Tâm đặc biệt không kiên nhẫn, nói thẳng mình sẽ đến sau đó cúp điện thoại.

Tối hôm đó, Hứa Minh Tâm vừa vào cửa liền ôm người ta hôn lên, một câu vô nghĩa cũng chưa nói, hai người bắt đầu vào việc chính.

Bất quá lần này Hứa Minh Tâm không có ôn nhu như lần trước, thậm chí động tác còn có chút thô bạo, khiến trong bóng tối chân mày Martin nhíu chặt.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người dường như tỉnh dậy cùng lúc, như mọi khi chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy Martin làm là sờ trên đầu giường lấy thuốc hút.

“Ngài Hứa, tôi nghĩ chúng ta chấm dứt quan hệ này đi!”

Đột nhiên quay đầu, Hứa Minh Tâm bình tĩnh nhìn Martin.

Rít một hơi thật sâu, Martin nhún vai.“Ngài xem, chúng ta là bạn giường, muốn chính là cho nhau thoải mái, nhưng mà tối hôm qua tôi không thoải mái, ngài Hứa chỉ đơn phương thoải mái, nếu như vậy ngưng hẳn đi! Tôi cần là một người có thể cho tôi sự thoải mái.”

Bỗng siết chặt nắm tay lại, Hứa Minh Tâm lạnh lùng nói:“Cậu muốn tìm những người khác?”

Khẽ cười một tiếng, Martin phả ra một hơi thuốc.“Chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, tôi nghĩ điều này ngài Hứa không cần biết!”

Sắc mặt càng ngày càng khó coi, hồi lâu Hứa Minh Tâm mới trầm giọng hỏi:“Ngày đó, chính là cái ngày từ nhà Tiểu Ngôn trở về, cậu đã làm gì tôi, vì sao ký ức của tôi mất đi một mảnh.”

Dụi dụi đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, Martin ngồi dậy, trong lúc ngồi dậy hơi nhíu nhíu mày.

“Tôi thôi miên anh.”

Trong lòng ân ẩn có chút hoài nghi, bất quá Hứa Minh Tâm không ngờ đối phương lại nói thẳng ra như thế, trong lúc nhất thời thế nhưng hơi ngẩn ra.

“Yên tâm, tôi cũng không thôi miên bắt anh làm chuyện gì quá quắt, chỉ là hỏi một câu?”

“Câu gì?”

“Tôi hỏi anh nếu tôi và anh làm bạn giường, anh đồng ý không?”

“Chỉ có thế?” Đầy mặt hoài nghi, Hứa Minh Tâm có chút không tin lý do này.

“Đương nhiên, tôi đã mơ ước ngài Hứa đây đã lâu, nếu tôi trực tiếp hỏi, phỏng chừng ngài Hứa cho dù đồng ý cũng sẽ nói không đồng ý, thôi miên cho nhanh, ngài Hứa nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, như vậy trực tiếp dễ làm hơn.”

“Cậu chưa được sự đồng ý của tôi mà đã thôi miên tôi!” Đanh mặt, giọng điệu Hứa Minh Tâm không tốt, nói.

Chậm rãi đứng dậy khỏi giường, Martin cau mày đứng lên.“Điều này còn không phải do trong lòng ngài Hứa không đề phòng tôi hay sao, nếu không thì sao tôi thôi miên ngài được!” Nhướng mày nói xong một câu này, Martin thong thả bước từng bước vào phòng tắm.

Khi Martin ra khỏi phòng tắm, Hứa Minh Tâm không nghĩ tới đối phương thật sự muốn chấm dứt quan hệ với mình, ngữ khí và bộ dạng đều toát ra vẻ anh không phù hợp, tôi không có cách nào tiếp tục hợp tác với anh, khiến Hứa Minh Tâm nổi trận lôi đình, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Ba hôm sau Hứa Minh Tâm lại gọi điện thoại tới, mới biết được đối phương đã về nước, một câu cũng không để lại cho anh, đã đi.

Nửa năm sau……

“Alo?”

“Là tôi.”

“Ngài Hứa? A…… Đã lâu không gặp, không biết ngài Hứa gọi điện thoại tới là vì chuyện gì?”

“……”

“Ngài Hứa?”

“Tôi muốn hỏi cậu một câu?”

“Được thôi, mời nói.”

“Tôi muốn hỏi cậu …… cậu, đến cùng thích tôi không?”

“……”

“Đến cùng có hay không, một câu thôi!”

“…… ha ha ha”

“Khốn kiếp, cậu cười cái gì, cậu …… Á, tôi, đầu của tôi ……” Một tay che trán, Hứa Minh Tâm đau đớn vô cùng, di động trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

…………

Trong ô tô, Martin thu hồi tiền xu trong tay lại, một đôi mắt xanh lam sâu hoắm nhìn người trước mặt.

“Tôi hỏi anh, biết tôi là ai không?”

“Martin”

“Thích tôi không?”

“Tôi ……”

“Nói cho tôi biết, anh thích tôi không?”

Trong đôi mắt đột nhiên nảy lên tia thanh minh nhưng trong nháy mắt lại trở nên dại ra.“Thích.”

Khóe miệng khẽ cong lên, cúi đầu cười nửa ngày, Martin lại đến gần bên tai người đang ngây ngốc trước mặt.“Nghe, chìa khóa mở ra đoạn ký ức này chính là…… khi anh hỏi tôi câu ‘Cậu thích tôi không?’.”

Những ký ức lãng quên nháy mắt đều đã trở về hết thảy, cơn đau đầu của Hứa Minh Tâm dần tan biến, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm, nhặt di động dưới đất lên, nghe được ở bên trong tiếng cười không ngừng phát ra, hơn nữa càng nghe càng có loại cảm giác đối phương đoạt được thắng lợi đang cười nhạo anh.

“Martin!!!”

“Ngài Hứa à …… tôi không ngờ ngài lại hỏi tôi một vấn đề riêng tư như vậy, về câu hỏi này, tôi cũng không muốn trả lời trong di động.” Nói xong, điện thoại quyết đoán cúp cái cạch.

“Khốn kiếp!!!” Tức giận mắng một tiếng, Hứa Minh Tâm trực tiếp gọi điện thoại cho bí thư.“Chuẩn bị vé máy bay đi New Zealand cho tôi, chuyến sớm nhất!”