Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 31




Mua sắm khắp Đông Tây hầu như Hàn Trình Quang đều để Hứa Ngôn Tâm chọn lựa, cuối cùng thậm chí còn định bảo Hứa Ngôn Tâm chọn một bộ sô pha mà y thích, bất quá bởi vì Hứa Ngôn Tâm nói mình thích bộ sô pha hiện tại, lúc này Hàn Trình Quang mới dẹp cái ý định đó.

“Tiểu Ngôn, em xem có cái gối ôm nào em thích không, chúng mình mua vài cái …..” Một bàn tay vẫn luôn nắm tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang dùng một tay còn lại lật xem gối ôm, nhưng hắn nói nửa ngày vẫn không thấy Hứa Ngôn Tâm trả lời, vì thế nghi hoặc quay đầu nhìn, thì thấy thần sắc Hứa Ngôn Tâm có chút hoảng hốt, nhìn về một chỗ.

Nhìn theo tầm mắt Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang không thấy gì hết, vì thế vươn tay quơ qua quơ lại trước mắt Hứa Ngôn Tâm.

“Tiểu Ngôn, em sao vậy?”

Phục hồi tinh thần, Hứa Ngôn Tâm áp chế cảm xúc trong lòng, đảo mắt liền nhìn thấy Hàn Trình Quang đang lo lắng nhìn mình.

“…… Em không sao!”

“Cái gì mà không sao, cả ngày hôm nay em cứ luôn ngẩn người, Tiểu Ngôn, nói cho anh biết…… em đang suy nghĩ cái gì?” Kéo Hứa Ngôn Tâm đến một góc khuất, Hàn Trình Quang dùng hai tay đè lên bả vai Hứa Ngôn Tâm, bắt Hứa Ngôn Tâm đối mặt với mình.

“Em ……”

“Nói cho anh biết, vừa rồi em đã nhìn cái gì?”

Rủ mắt, trong đầu Hứa Ngôn Tâm lại nhớ tới cảnh tượng mà vừa nãy mình bắt gặp — người phụ nữ dẫn bé trai cùng nhau đi mua sắm. Cảnh tượng ấy, khi y nhìn thấy lại cảm giác trong lòng phát lạnh, có một loại cảm xúc  không thể nói rõ –  khổ sở và…… phẫn nộ.

Thấy Hứa Ngôn Tâm không trả lời, trong lòng Hàn Trình Quang có chút sốt ruột, nhưng lại không dám hối thúc tránh xao động Hứa Ngôn Tâm nói chuyện, chỉ đành phải vươn một bàn tay kéo Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực.

“Chúng ta về nhà đi!”

“Ừm.” Lần này Hứa Ngôn Tâm ngược lại trả lời Hàn Trình Quang rất nhanh.

Hai người hai tay đan vào nhau, tay còn lại thì xách đồ, cùng nhau đi ra khỏi trung tâm mua sắm.

Dọc theo đường đi, Hứa Ngôn Tâm đều bị Hàn Trình Quang kéo tay, ngoan ngoãn đi ở một bên, thần sắc cũng không còn hoảng hốt nữa, chỉ là vẫn không nói một lời, lại đeo kính đen, trong lúc nhất thời khiến Hàn Trình Quang nhìn không ra có gì không thích hợp.

Lúc đi qua ngã tư, Hàn Trình Quang mải chú ý tới đèn tín hiệu, nên không tiếp tục chú ý tới động tĩnh của Hứa Ngôn Tâm.

“Đừng chạy…… Dương Dương, mẹ chờ con mà.”

Bên cạnh, một người phụ nữ hô lên với một cậu bé đang chuẩn bị chạy tới từ phía đối diện, mà Hứa Ngôn Tâm, sau khi nghe được câu nói của người phụ nữ kia, tinh thần hốt hoảng, bỗng dưng trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng trong mộng bấy lâu nay.

‘Ngôn Ngôn, mẹ chờ mày, mẹ ở dưới sẽ chờ mày đến.’

‘Ngôn Ngôn, không có ai yêu mày hết, ba mày căn bản không cần mày, ông ta còn ngóng trông mày chết nữa đó chứ!’

‘Ngôn Ngôn, nếu ba mày đã muốn mày chết đến vậy, thế thì mẹ sẽ cùng mày.’

‘Ngôn… Ngôn…… Nhớ kỹ, mẹ, mẹ ở đó, ở dưới chờ…… mày, đợi xuống tới dưới…… mẹ, mẹ sẽ chăm sóc, mày ……’

…………

“Mẹ …… mẹ đang đợi mình, bà đang đợi mình, mình sẽ chết, mình sẽ chết …… Mình không muốn chết, mình không muốn chết! Mình sẽ chết! Mình sẽ chết! Mẹ muốn giết mình, ba muốn mình chết, bọn họ đều muốn giết mình!!!”

Mắt thấy đèn xanh sáng, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm chuẩn bị qua đường, nhưng mới vừa đi hai bước, Hứa Ngôn Tâm ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi ném đồ trong tay đi, cũng đẩy hắn ra, sau đó đưa hai tay che đầu hoảng sợ hét to lên.

Trong đầu Hứa Ngôn Tâm vô cùng hỗn độn, y cảm thấy cảnh sắc trong mắt mình chỉ toàn một màu đỏ, y nhìn thấy mẹ y ngồi ở trước bàn cơm gọi y đến ăn cơm, ăn cơm xong bụng y rất đau, nhưng mẹ y cứ giữ y lại không ngừng nhét thức ăn vào miệng y,trên mặt mẹ là nụ cười tươi, cười nói với y rằng muốn y chết. Ba y cũng đứng ở bên cạnh, cũng tươi cười, miệng nói muốn y chết.

Y bị ba mẹ nhét vào miệng đồ ăn có độc, bọn họ đều muốn y chết, mẹ ở dưới chờ y, ba hiện tại cũng vậy, bọn họ đều chờ y, y sẽ chết ……

“Tiểu Ngôn!!!”

Bỗng dưng rống to khiến hai mắt Hứa Ngôn Tâm sáng lên, đột nhiên thấy rõ hết thảy, nhưng sau khi nhìn thấy rõ Hứa Ngôn Tâm chỉ trợn to hai mắt, bởi vì trước mắt đang có một chiếc xe lớn lao đến.

‘Ngôn Ngôn, mẹ sẽ ở phía dưới chờ mày.’

Trong đầu vẫn luôn vang vọng những lời nói ấy, Hứa Ngôn Tâm nhìn chiếc xe lớn vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, thậm chí cảm giác sợ hãi bất an cũng chầm chậm bình ổn lại, tựa hồ giờ phút này chính là thời khắc mình chờ mong đã lâu.

“Tiểu Ngôn……”

Bên tai bỗng truyền đến một tiếng gọi quen thuộc, Hứa Ngôn Tâm theo bản năng nhìn về phía tiếng kêu ấy, nhưng đầu vẫn chưa quay lại, bên tai truyền đến tiếng còi  chói tai, y đã bị một thân ảnh nhanh chóng vọt tới đánh ngã, sau đó đầu tê rần liền mất đi ý thức.

Ôm chặt Hứa Ngôn Tâm lăn vài vòng mới dừng lại, sau khi dừng lại Hàn Trình Quang mới mở mắt ra, ý thức được mình vẫn  còn sống thì sửng sốt một chút liền vội vàng cúi đầu xem xét Hứa Ngôn Tâm trong lòng, nhưng lại nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm hôn mê thì vô cùng kinh hãi.

“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn em sao vậy? Em tỉnh, tỉnh, em đừng làm anh sợ, em bị thương chỗ nào!!!” Giọng nói đều có chút run rẩy, một bàn tay của Hàn Trình Quang sờ loạn trên người Hứa Ngôn Tâm, nhưng cho dù gọi thế nào Hứa Ngôn Tâm cũng không tỉnh lại.

Lúc này người chung quanh cũng đều xông tới, mọi người hốt hoảng hỏi thăm, vài cá nhân và tài xế cũng chạy lại xem xét tình huống của Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm, có người lấy điện thoại ra bắt đầu gọi cấp cứu.

Hứa Ngôn Tâm hôn mê không có phản ứng, trong lòng Hàn Trình Quang càng ngày càng lạnh, đám người chung quanh hỏi thăm, tranh cãi ầm ĩ Hàn Trình Quang đều không chú ý tới, vẫn cứ ôm chặt Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, khi nhìn thấy chân mày Hứa Ngôn Tâm đột nhiên hơi nhíu lại, rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, trực tiếp hít một hơi đem Hứa Ngôn Tâm ôm vào trong ngực, gắng gượng đứng dậy.

Người chung quanh thấy Hàn Trình Quang đứng dậy thì giật nảy mình, phản ứng lại liền vội vàng vươn tay đỡ, nhưng lại bị Hàn Trình Quang nghiêng ngả lảo đảo đẩy ra.

Ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, trong lòng Hàn Trình Quang rối bời, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ là phải mau đưa Hứa Ngôn Tâm đến bệnh viện, nhưng chỉ mới bước được hai bước chân đã lảo đảo ngã xuống đất.

Che chở cho Hứa Ngôn Tâm mình thì té xuống đất, lúc này Hàn Trình Quang mới cảm giác được cổ chân đau thấu xương, cái loại đau đớn chết lặng này khiến hắn có cảm giác chân đã không còn tồn tại nữa.

Giãy dụa muốn đứng lên, đầu óc Hàn Trình Quang vô cùng hỗn loạn, kinh hoảng và cả mờ mịt, muốn ôm Hứa Ngôn Tâm đi bệnh viện, muốn xem xem chân mình còn đó hay không, muốn vội vàng gọi điện cho Hứa Minh Tâm …… Nhưng cuối cùng, trước mắt Hàn Trình Quang lại bỗng tối đen, mọi ý thức đều tan biến mất.

Trong lòng vẫn vội vàng, Hàn Trình Quang cảm giác chính mình bị nhốt ở một chỗ, hắn vẫn ở cái kia địa phương không ngừng đi, muốn đi ra ngoài, bởi vì hắn trong lòng thực cấp, thực loạn, rất sợ, tựa hồ không ra ngoài hắn sẽ chết giống nhau.

…………

Đột nhiên mở to mắt, Hàn Trình Quang liền nhìn thấy được Hứa Minh Tâm đang ở trước mặt, nhìn thấy Hứa Minh Tâm sau khi thấy hắn tỉnh lại trong nháy mắt lộ ra nét vui mừng, nhưng không đợi Hứa Minh Tâm mở miệng, Hàn Trình Quang đã trực tiếp vươn tay túm chặt góc áo Hứa Minh Tâm.

“Tiểu…… Ngôn…… em ấy……” Vừa mở miệng cổ họng liền cảm thấy khô khốc, đau đớn, Hàn Trình Quang phát ra những tiếng khàn khàn, nhỏ xíu.

Nhìn thấy Hàn Trình Quang câu đầu tiên tỉnh lại hỏi đến lại là Hứa Ngôn Tâm, trong lúc nhất thời Hứa Minh Tâm cảm thấy đau xót trong lòng, và cả sự xúc động muốn rơi nước mắt.

Nắm tay Hàn Trình Quang đặt về trong ổ chăn, Hứa Minh Tâm vỗ vỗ chăn Hàn Trình Quang.“Cậu yên tâm, Tiểu Ngôn không có việc gì, hôm đó chỉ ngã trúng đầu, bác sĩ nói là não hơi chấn động, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là khỏe.”

Gật gật đầu, Hàn Trình Quang lúc này mới yên lòng.

Lấy ra mảnh vải thấm nước, Hứa Minh Tâm giúp Hàn Trình Quang lau miệng, sau đó đỡ Hàn Trình Quang uống chút nước ấm.

Uống nước xong Hàn Trình Quang cảm thấy yết hầu dễ chịu hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

“Anh hai, anh vừa nói ‘Hôm đó’, em ngủ bao lâu rồi? Còn có…… chân của em!!!” Trái tim lại hoảng nhịp, Hàn Trình Quang muốn động đậy chân trái, lại phát hiện không thể khống chế, hiện tại ngay cả đau hắn cũng không có cảm giác!

“Cậu đã mê man ba ngày, chân trái của cậu bị xe nghiền qua, gãy xương…… Sau khi phẫu thuật tôi bảo bác sĩ kê thuốc giảm đau cho cậu, hiện tại chân cậu mới không có cảm giác.”

Lại yên lòng, vừa rồi trên trán Hàn Trình Quang đều toát ra mồ hôi lạnh.

“Tiểu Ngôn hiện tại ở đâu? Em bất tỉnh ba ngày, vậy em ấy đâu?” Lại nghĩ đến một vấn đề, Hàn Trình Quang vội vàng hỏi tiếp.

Cau mày, Hứa Minh Tâm đặt ly nước lên trên bàn.

“Sao mà hỏi lắm thế, Tiểu Ngôn đương nhiên là tôi chăm sóc, hiện tại việc cậu cần làm chính là dưỡng thương cho thật tốt, đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

Chỉ mới nói vài câu, Hàn Trình Quang quả thật cảm thấy có chút mệt nhọc, phỏng chừng là do mất máu quá nhiều! Tóm lại có cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ ngủ ngay, nhưng Hàn Trình Quang lại gắng gượng không muốn ngủ.

“Anh hai, ngày đó cảm xúc của Tiểu Ngôn không thích hợp, mấy ngày liền em ấy đều không có ngủ, em không phát hiện, ngày đó em không nên dẫn em ấy đi ra ngoài, dọc đường đi tinh thần em ấy đều rất hoảng loạn, là em sơ sót…… Tiểu Ngôn, hiện tại em ấ ở đâu? Em ấy có bị dọa sợ hay không …… em muốn gặp em ấy!”

“Hàn Trình Quang, hiện tại việc cậu cần làm là nghỉ ngơi, cậu biết rõ chân của cậu bị  thương rất nghiêm trọng, bị một chiếc xe lớn trực tiếp nghiền qua, giải phẫu mất hơn mười mấy tiếng, cậu không chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi, về sau bị tàn tật thì cậu muốn tôi giao Tiểu Ngôn cho cậu chăm sóc thế nào được!” Hứa Minh Tâm nghiêm túc.

“Em……”

“Được rồi, không cần nói nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chờ thân thể cậu tốt lên một chút, tôi …… sẽ dẫn Tiểu Ngôn đến thăm cậu, cậu biết rõ nó không thích bệnh viện, cũng không thích nhìn thấy bác sĩ.”

Nghe Hứa Minh Tâm nói những lời này, Hàn Trình Quang rốt cuộc gật gật đầu hơn nữa nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hàn Trình Quang không biết mình ngủ bao lâu, bất quá khi hắn tuy rằng vẫn đang nhắm mắt lại, thế nhưng ý thức dần dần tỉnh táo hơn, liền cảm giác chân trái truyền đến từng trận đau đớn, hơn nữa còn nghe được tiếng Hứa Minh Tâm cố ý nhỏ giọng nói chuyện.

“Vẫn như cũ sao …… tôi biết, nhưng …… tôi, tôi hiểu rõ, cậu đừng nói nữa!!! Tôi đồng ý, cậu dùng thuốc đi!”