Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương

Chương 26: Cổ người cháy (10)




"Sao, nếu như vậy thì mợ sẽ không phải... Đói bụng nữa." Kẻ trong tay bắt lấy một cơ hội sống sót cuối cùng, "Người tu quỷ đạo, có gì khác biệt so với tôi chứ? Việc ác bất tận, lạm sát người vô tội, mợ... Mợ cũng giống tôi mà... Chúng ta đều... Cần phải lợi dùng cách tà đạo, sống lâu thêm một thời gian thôi. Tôi đã không còn phần xác nữa, chỉ còn một giọt máu thôi, xác của người khác tôi dùng không được lâu, chỉ có bộ da cuối cùng của cổ người cháy mới có thể..."

Nó còn chưa nói xong, cơ thể đã bị Chung Ngôn xé làm hai nửa. Thứ rơi ra từ trong ổ bụng không phải nội tạng dính đầy máu me mà là một đống da. Lúc này trong kho chứa củi chỉ toàn tiếng tru tréo đầy đau đớn, thế nhưng nhanh chóng bị tiếng ồn của nhà bếp trong viện đè xuống, thứ đó trợn trừng mắt, rõ ràng nó ngụy trang kĩ như vậy, trước khi chết đi thật sự không nghĩ ra bản thân đã để lộ chân tướng ở đâu!

"Có phải sợi phách của Nguyên Mặc vẫn còn trên người mày hay không?" Chung Ngôn giữ lại cho nó một hơi tàn, mắt trái chợt giật lên một cái.

Chỉ sợ Nguyên Mặc thật đã bị giết rồi. Cậu chỉ mới vừa chết trong buổi chiều nay thôi, lúc trưa y còn xoa đầu thằng bé cơ mà. Đứa trẻ có đôi mắt đen sáng trong luôn trung thành bảo vệ chủ nhân ấy còn dám cãi nhau với y vì Tần Linh cơ mà.

Kẻ trước mặt đã đau đớn đến mức chỉ cầu được chết sớm nhưng vẫn hít thở nặng nề. Hóa ra Chung Ngôn không chỉ biết nó không phải là Nguyên Mặc thật, mà y còn biết Nguyên Mặc thật chết rồi, thậm chí biết nó có giữ lại sợi phách của Nguyên Mặc!

Giết thằng nhãi kia chẳng phải việc gì khó, nó không có thân xác thật, từ trước đến giờ chỉ toàn dùng xác thịt của người khác, mấy năm trước trà trộn vào nhóm nha hoàn của Tần trạch, đã quen biết với Nguyên Mặc từ đó. Nó gọi cậu vào kho chứa củi rồi bổ một cú lên đỉnh đầu cậu, thằng ngốc đó còn chẳng kịp rên tiếng nào đã chết rồi, chết một cách dứt khoát như thể chưa bao giờ sống, chẳng có chút thủ đoạn tự vệ nào cả. Mà nó sợ bị lộ cho nên mới giữ lại một sợi phách của cậu trên người, da thân cũng biến thành dáng vẻ của Nguyên Mặc. Bằng cách này, dù Chung Ngôn có hoài nghi nó thì nó cũng sẽ không đến nỗi thất bại, dù y có hỏi chuyện gì, nó cũng có thể đối đáp trơn tru.

Đã có sợi phách, nó sẽ sở hữu tất cả kí ức của Nguyên Mặc.

"Nếu như sợi phách của Nguyên Mặc có ở đây thì mày phải biết sáng tay tao đã thưởng cháo của Tần Linh cho nó và Thúy Nhi rồi, đúng không?" Chung Ngôn xé đến tay và chân của nó.

Những lớp da người khô queo trắng hếu rơi vụn dưới đất, kẻ kia đã không nói nên lời nữa, tròng mắt sắp sửa lòi ra khỏi hốc mắt. Không sai, đúng là thưởng một chén cháo, nhưng chén cháo đó thì sao?

"Trong chén cháo kia, có một giọt máu của tao." Chung Ngôn u ám nói. Cháo kia đương nhiên là phần thưởng tiện tay, thế nhưng mà lúc cầm lấy chén cháo y đã nhanh chóng cạy rách đầu ngón tay rồi.

Người bình thương nếm phải một giọt máu của y thì không sao, việc mà y muốn chẳng qua chỉ là trên người của Tiểu Thúy và Nguyên Mặc thật có mùi máu của mình thôi, như vậy dù người trộn với quỷ cũng có thể nhận ra được. Giữa trưa trên người Nguyên Mặc vẫn còn mùi, đến chạng vạng khi cậu trở lại, mùi đã không còn nữa rồi.

Trước khi rời khỏi sân nhỏ của Tần Linh, Chung Ngôn đã biết rõ kẻ này không phải là Nguyên Mặc rồi. Lúc này y lấy một lá bùa ra dán lên ấn đường của nó, phần da thân không trọn vẹn lập tức cháy bùng lên.

"A! A!" Tấm da phát ra tiếng kêu giãy chết vô cùng thê thảm, khói lửa bốc lên đều là màu đen, vậy mà trong tiếng kêu lại loáng thoáng lẫn cả tiếng cười vào. Nó vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói ra, dù nó có chết cũng sẽ đứng dưới âm tào địa phủ chờ Tần Linh xuống, bởi vì từ khi nó bước vào nhà họ Tần đã cảm nhận được điều không tưởng ở căn nhà này rồi, tất cả mọi người đều muốn cậu Cả chết!

Cổ người cháy là do nó tự hạ, thế nhưng phong thủy của phòng và giường lớn thì vốn không phải do nó làm, Tần Linh đã ngủ trên quan tài từ lâu rồi, hơn nữa loan đao Huyết Nguyệt trong sân kia treo ngay giữa, thai thần lệch vị trí, nó không tin Tần Linh có thể thoát khỏi nhiều kiếp nạn như vậy! Dù Chung Ngôn có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể cứu hắn hết lần này tới lần khác như vậy được! Muốn trách thì chỉ có thể trách mạng của hắn tốt quá, có kẻ không muốn buông tha cho hắn!

Lúc nó vào Tần trạch Tần Linh đã mắc bệnh rồi, nhưng khi đó vẫn chưa đến nỗi tâm mạch đứt đoạn. Nó cũng đã từng nghi ngờ, mệnh cách là do trời định sẵn, nếu như tốt số thật thì sao có thể bị người ta tùy ý hãm hại chứ? Cho dù Tần Linh có bị người ta mượn vận đổi mệnh cũng sẽ không suy bại đến nỗi bi thảm như vậy, có thể thấy bát tự của Tần Linh chẳng có gì đặt biệt. Hiện tại thì nó đã tin mệnh cách của Tần Linh thật sự rất phi phàm, thân thể yếu ớt đau đớn đã đi đến cuối con đường rồi, vậy mà số phận lại định cho hắn có một vị quý nhân lợi hại như vậy đến để cứu hắn, giúp đỡ, bảo vệ hắn, cho dù có người chiếm đoạt may mắn của hắn, ông trời vẫn để lại cho hắn một con đường sống.

May mắn làm sao! Tốt số làm sao! Nó không nhịn được cười điên cuồng, chỉ hận bản thân tới muộn, ra tay muộn, bằng không thì cũng lấy được một phần rồi!

Mấy tiếng cười này Chung Ngôn nghe ra ý châm chọc, dường như nó đang mỉa mai vì y còn chưa biết được nhiều chuyện. Ngọn lửa cháy vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt đốt trụi tấm da đang vùng vẫy, để lại một đống tro tàn trên mặt đất. Chung Ngôn lại nhanh tay lấy thêm một lá bùa nữa rồi ném về phía đống tro nóng, lá bùa lập tức bay lên, lơ lửng trước mặt y.

Cũng may là bảo vệ được sợi phách này. Chung Ngôn đưa tay ra, lá bùa trên không trung lả lướt bay tới, y chạm lên nó: "Đi."

Lá bùa nhẹ nhàng bay lên cao như thể bị một cơn gió thổi bay, sau đó bay về phía bên cạnh kho chứa củi. Chung Ngôn đi cùng nó, phòng bên cạnh chất đủ thứ đồ đạc, bình thường không có ai đến đây, củi đã chồng cao đến tận xà nhà, tất cả đều được để dành đến mùa đông mới sử dụng. Lá bùa bay đến chỗ chồng củi thì đứng im, Chung Ngôn liền biết bên dưới đống củi chồng chất này chính là xác chết của Nguyên Mặc.

Đã như vậy, Chung Ngôn cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể xem thử thôi. Lúc này, y lấy một tờ giấy màu trắng ra, dùng tay xé thành một hình nhân nhỏ, lá bùa màu vàng nọ lại bay lên, bay về phía hình nhân nhỏ ấy.

"Lên." Chung Ngôn nói.

Lá bùa vàng dán lên phía sau lưng hình nhân nhỏ, sau đó giấy trắng bắt đầu biến hình, chưa đến nửa nén nhang đã biến thành hình dáng của Nguyên Mặc, chỉ là trông nó trắng hơn Nguyên Mặc rất nhiều.

Người giấy Nguyên Mặc nhìn hai tay mình, rồi nhìn từ trên xuống dưới thân mình trần trụi một lượt, không nói lời nào quỳ gối trước mặt Chung Ngôn: "Tạ mợ cả cứu mạng! Mợ cả đại ân đại đức, trọn đời khó quên!"

"Đứng dậy trước đi." Chung Ngôn xoa cái bụng đói meo, còn tưởng vào Tần trạch là có thể ăn no chứ. "Con nhớ cho kĩ, bắt đầu từ giây phút này, con phải coi như bản thân chưa từng chết."

"Dạ!" Nguyên Mặc dập đầu cộp cộp.

"Con có còn nhớ vì sao mình chết không?" Chung Ngôn dựa vào tường, trận đấu vừa rồi trông như giành phần thắng dễ dàng, thật ra hao phí rất nhiều tinh lực của y. Không thể nào coi thường thực lực của kẻ kia được, nó vốn chỉ thiếu một cơ thể thật sự thôi, nếu không chừng chắc y sẽ thua mất. Chỉ là... Nó nói rằng nó còn một giọt máu, hiện tại không thấy đâu, Chung Ngôn không khỏi sinh nghi.

Nguyên Mặc ngẩng đầu lên: "Con chỉ nhớ... Chị Xuân Đào nói trong kho củi có chỗ bị dột, bảo con sang đây xem thử, con nghĩ không thể để cho củi lửa bị ẩm được bèn vội vàng đi theo chị ấy, sau đó thì... Chết rồi."

Nói xong, cậu nhìn ra chồng củi phía sau lưng, có thể thoáng thấy được dưới đó có một đôi chân mang giày vải xám thò ra. Đó chính là cậu.

"Cuối cùng là ai muốn hại con, muốn hại cậu!" Nguyên Mặc lau mắt, cậu muốn khóc, nhưng hốc mắt vẫn khô queo.

"Đừng lau, con đã không còn là người sống nữa rồi, không có nước mắt đâu. Mợ chỉ có thể cho con mượn người giấy làm thân, không thể nào cho con sống lại được. Về sau con chính là một người giấy, cần phải tránh lửa, tránh nước. Con không thể kết hôn, cũng coi như không thể để lại con cháu, cũng không cần ăn cơm, không cần nghỉ ngơi, mãi mãi về sau chỉ là một người giấy thôi." Chung Ngôn mệt mỏi, cả người đổ đầy mồ hôi, "Mợ có thể dạy con cách biến thành người giấy, về sau mỗi năm con tự xé một cái làm thế thân, mỗi năm xé cao lên một chút, người khác sẽ không nhìn ra được."

"Cảm ơn mợ!" Nguyên Mặc vừa đứng lên lại quỳ xuống.

"Còn nữa, chuyện lúc nãy đừng để cho Tần Linh biết. Anh ta không chịu được sợ hãi." Chung Ngôn không giấu giếm nữa, "Con cứ nhớ kĩ mợ sẽ không hại anh ta là được."

"Dạ, con nhớ kĩ rồi!" Nguyên Mặc đáp.

"Bây giờ con đã không còn sinh hồn, về sau cứ đến đêm trăng tròn mười lăm mỗi tháng sẽ đau đớn khó nhịn, không được lại gần chùa miếu, đạo quán, không được lại gần hòa thượng, đạo trưởng, tránh để bị người ta bắt đi hoặc là đánh cho hồn phi phách tán." Chung Ngôn dặn dò.

"Chỉ cần vẫn còn được hầu hạ cậu là được rồi ạ, không cầu gì khác." Nguyên Mặc lại xoa đôi mắt chẳng có nước mắt, cậu chết không cam lòng, nhưng được trở thành người giấy sống lại một lần vẫn còn hơn là không hay biết gì, "Con được sinh ra vào tết Trung Nguyên, cha mẹ thuận miệng đặt một cái tên, tên là "Trung Nguyên", năm tuổi bán con vào Tần trạch. Nhờ có cậu dạy con biết chữ, đặt tên mới cho, sau này dù con có là người giấy cũng nhất định sẽ che chở cho cậu, tuyệt không hai lòng. Cũng sẽ cố gắng che chở cho mợ..."

"Đứng lên nào, mợ không cần con che chở." Chung Ngôn ném cho cậu một cái túi nhỏ, đây là thứ để hóa thi, con lấy xác của mình ra, lặng lẽ tiêu hủy nó, thay đồ rồi quay về với mợ."

Nguyên Mặc dập đầu thêm một cái rồi đứng dậy, loay hoay một hồi mới kéo xác của mình ra được. Cậu cởi quần áo của cái xác ra mà rất muốn bật khóc, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, đời này chưa từng nghĩ đến chuyện phải giải quyết xác chết của chính mình. Đến khi thay quần áo xong, cậu vẫn không tài nào rắc nổi túi bột kia xuống.

"Sao còn chưa ra tay?" Chung Ngôn ở bên cạnh hỏi.

Nguyên Mặc nhìn bản thân nằm trên mặt đất, một khi bột phấn này được rắc xuống khắp nơi, trên đời này sẽ không còn cậu nữa, chỉ còn lại một người giấy thôi.

"Có cần mợ giúp con không?" Chung Ngôn lại hỏi.

Nguyên Mặc lắc đầu, "Mợ ơi, con chỉ muốn hỏi mợ một chuyện thôi."

"Nói đi." Chung Ngôn khẽ gật đầu.


"Trên đời này, có lòng người nào ác độc hơn ma quỷ không ạ?" Nguyên Mặc hỏi, cậu nghĩ mãi mà không hiểu, chị Xuân Đào chơi cùng mình nhiều năm như vậy, thế mà chỉ trong nháy mắt đã giết người.

"Con có biết lòng người bao lớn hay không? Chưa đầy bảy lượng, chưa đủ năm tấc, thế nhưng đến bây giờ mợ cũng vẫn chưa hiểu rõ. Nếu con cảm thấy ma quỷ đáng sợ, vậy thì để hôm khác mợ dẫn con đi xem lòng người." Chung Ngôn lập lờ nước đôi nói cho cậu, lại hỏi, "Bây giờ mợ cũng chuyện muốn hỏi con, con trung thành, mợ cũng chỉ tin tưởng con thôi. Rốt cuộc là vì sao Tần Linh lại bệnh? Ban đầu đã trị liệu như thế nào? Làm sao lại trị thành như vậy?"

"Dạ, con sẽ nói từ đầu đến cuối, thời điểm trước khi cậu chủ bệnh con vẫn còn nhỏ, nhưng đã có thể nhớ được chuyện rồi." Nguyên Mặc biết gì nói đấy, "Trước lúc bệnh, cậu là một người rất khỏe mạnh, cậu thích đọc sách, biết cưỡi ngựa, ông bà còn đặc biệt mời lão sư phụ đến dạy kiếm pháp. Nhưng năm đó bỗng nhiên mắc phong hàn xong là liệt giường. Mới đầu chỉ điều trị như bệnh cảm sốt thông thường, thầy lang nói chắc chắn đến mùa xuân là có thể tốt lên, kết quả là càng ngày càng yếu, ban đầu chỉ sốt, sau đó kèm thêm ho khan nữa."

"Anh ta bắt đầu bệnh từ bao nhiêu tuổi?" Chung Ngôn hỏi.

"Khoảng mười một, mười hai tuổi ạ. Đến khi cậu chủ bị ho thì bắt đầu đổi thầy lang, thầy lang nói cậu không hợp với nơi ồn ào náo nhiệt, cần chuyển đến một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng, vậy nên bọn con mới chuyển đến viện hiện tại." Nghĩ đến những chuyện này, Nguyên Mặc vô cùng lo lắng, "Sau đó nữa, cậu bắt đầu ngủ không yên giấc."

"Hóa ra là vậy." Chung Ngôn gật đầu, hắn chuyển vào chỗ ở hiện tại thì ngủ ngon được mới là lạ. Có lẽ từ lúc đó cổ người cháy đã bắt đầu vào ở rồi, có điều bọn chúng cũng chỉ nhặt được đồ có sẵn mà thôi. Có người đã động tay động chân ở chỗ Tần Linh trước chúng một bước.

Nguyên Mặc thấy Chung Ngôn không nói gì thì cũng không nói nữa, cậu không chút do dự rắc bột phấn lên xác của mình. Bản thân chết đột ngột, thi thể không bị tổn hại gì, thế nhưng chỉ trong giây lát đã bị bột phấn ăn mòn, từ da vào trong thịt, từ máu đến tận xương.

Chung Ngôn trơ mắt nhìn cái xác biến thành máu loãng, "Tại sao lại ra tay được rồi?"

"Về sau trên đời này chỉ có một Nguyên Mặc, đó chính là con, nếu như người quỷ khó phân, con thay cậu chủ ngăn cản là được! Con chết rồi cũng không sao, nhưng nếu như cậu gặp phải chuyện không may, con còn có thể đi cùng cậu xuống dưới, chuẩn bị chu toàn, báo đáp ơn đặt tên dạy chữ cho cậu." Nguyên Mặc phủi phủi quần áo, khuôn mặt giấy trắng không có chút màu máu nào. Mặc dù cậu nhỏ xíu, nhưng khi nói chuyện lại hay ra vẻ già dặn.

Chung Ngôn không nhịn được bật cười, cái giọng điệu ngang tàng này chắc chắn là học được từ chiếc siêu sắc thuốc nhà cậu rồi. "Đi thôi, theo mợ đi xem cái hồ trong Tần trạch."

"Xem hồ? Xem cái gì trong hồ ạ?" Vừa thay đổi sang thân người giấy, Nguyên Mặc rất nhạy cảm với nước, nhưng nếu như Chung Ngôn nói muốn đi thì cứ đi vậy, "Cái hồ đó chẳng có gì thú vị cả, chỉ có mấy con cá chép vô tri thôi."

"Trong hồ có từng xuất hiện xác người không?" Chung Ngôn nhướn mày hỏi, điệu bộ sinh động như thể đang hỏi một chuyện cỏn con. Nguyên Mặc lắc đầu, cậu không muốn hỏi thêm, chỉ sợ dù có chuyện đó thật thì cũng sẽ không đến lượt một thư đồng nhỏ nhoi như cậu biết. Trời tối ít người, đoạn đường này không có nhiều người làm qua lại, Chung Ngôn đưa Nguyên Mặc đến bên hồ, cẩn thận tìm kiếm.

"Tìm gì vậy ạ?" Nguyên Mặc hỏi, chiếc bóng trong hồ vẫn là cậu, nhưng cũng có thể không phải là cậu.

"Tìm trùng." Chung Ngôn nói với cái bóng trên mặt hồ. Thay vì băng qua hành lang, y lại đưa Nguyên mặc đi qua con đường đá nhỏ bên cạnh hồ, đi đến nơi mà cái túi da người kia đã ném trùng xuống. Quả thật là có trùng, thế nhưng chúng đã chết hết và nổi lềnh bềnh trên mặt nước thành từng cụm dày đặc, Nguyên Mặc vừa nhìn xuống nước đã nói: "Đây là sâu gạo!"

"Sâu gạo?" Chung Ngôn hoài nghi trong lo sợ.

"Dạ, đây chính là sâu gạo bình thường thôi, phía sau kho củi là kho lương, đây là loại côn trùng thường thấy nhất." Nguyên Mặc ngồi xổm xuống nghiêm túc quan sát, mấy con sâu dài cỡ ngón tay út đã chết sạch, để mặc cho cá chép trong hồ đánh chén. Đàn cá chép này cũng rất đẹp, chúng có vảy màu đỏ và vây đứng, lúc vẫy đuôi sẽ tạo ra gợn sóng, Chung Ngôn nhìn đến thất thần, giữa lúc ngơ ngẩn, vậy mà y lại cảm thấy con cá kia đã chớp mắt với mình một cái.

Trời đất quay cuồng, tất cả cá chép đồng thời nhảy lên khỏi mặt nước, biến thành một con cá khổng lồ. Con cá há to miệng, khói xanh cuồn cuộn phả tới, dường như trong miệng nó ngậm một trang thờ Phật, tiếng niệm kinh ông ông truyền ra.

"Oanh ba lạt lặc, oanh ba lạt lặc!" Âm thanh chói tai nhưng kim châm khiến cho Chung Ngôn đau đớn muốn nôn oẹ, y lập tức thở dốc vì kinh ngạc rồi dần bình tĩnh lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, trong hồ vẫn là những con cá kia, hơn mười cái đuôi màu đỏ tung tăng trong nước tạo thành một làn sóng nhẹ.

"Mợ, con cá này có gì lạ sao?" Nguyên Mặc tò mò hỏi.

Chung Ngôn tiện tay nhặt một tảng đá lên ném vào trong hồ nước. Đàn cá chép đỏ mới hãy còn tranh nhau ăn sợ hãi bơi tứ tán, chỉ để lại rung chuyển trên mặt nước, lúc này Chung Ngôn mới xoay sang chỗ khác, "Không có gì, về sau chúng ta ít đến hồ nước này thôi."

Y dùng "chúng ta", đương nhiên đã xem Nguyên Mặc là người một nhà. Mấy năm nay y không có nhiều người thân, sở dĩ Nguyên Mặc khiến cho người ta yên tâm là vì cậu đã chết rồi. Một ngày nhìn như rất bình thường cứ thế trôi qua, trên thực tế đã hoàn toàn thay đổi, đến khi bọn họ quay trở lại sân nhỏ của Tần Linh, Tiểu Thúy đã đang đốt đèn ngay trước cửa: "Mợ về rồi ạ? Nguyên Mặc cậu lại chạy đi đâu lười biếng đấy! Cậu chủ tìm cậu kia kìa!"


"Không có, tôi... Tôi mệt quá, đánh một giấc ở hành lang phía đông, cuối cùng ngủ tới tận bây giờ luôn." Nhìn nhìn Tiểu Thúy, ấy thế mà Nguyên Mặc lại hiểu ra được câu "Dường như đã qua mấy đời" trên sách của cậu chủ.

"Tôi nói sẽ lau người cho cậu nhưng cậu không chịu, còn chẳng phải là đang đợi cậu hay sao?" Tiểu Thúy bất lực. Nguyên Mặc vội vàng nhìn thoáng qua Chung Ngôn, Chung Ngôn nhỏ giọng nói: "Có thể đụng nước, nhưng đừng quá lâu. Nếu như hai tay bị mềm ra thì tới tìm mợ."

"Dạ." Nguyên Mặc nhanh chân chạy vào phòng, bưng chậu nước đi về phía giường. Chung Ngôn lại ngồi xuống chiếc xe lăn lần nữa, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Số trùng mà kẻ kia thả vào trong hồ cá đã chết hết rồi, có thể thấy rằng thứ mà nó thả ra không phải là sâu độc, nhưng nếu không phải là sâu độc, thì thứ mà nó thả ra là gì? Nhất định không phải là thứ để cho cá ăn. Khốn cảnh trước mắt nhìn như đã thoát được, thật ra là chưa thể phá giải, trước giờ Chung Ngôn cứ nghĩ kẻ hạ độc chính là kẻ khiến cho Tần Linh mắc bệnh, bây giờ nhìn lại, đương nhiên không phải.

Là Tần Linh mắc bệnh trước, sau đó cổ người mới tới. Vậy vì sao Tần Linh lại bệnh nặng không dậy nổi? Vì sao từng chuyện từng chuyện ập đến đều hướng về phía hắn?

Xem ra chuyện trong Tần trạch này quỷ quái khó lường, một trạch viện mà thôi, trong mắt Chung Ngôn không thua gì nơi bách quỷ dạ hành.

Được rồi, đừng nghĩ nữa vậy. Chạng vạng bận rộn suốt như vậy, hiện tại Chung Ngôn đã mệt không chịu nổi nữa, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, vô thức ngủ quên trên ghế xe lăn. Không biết đến khi nào y mới tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp mở mắt, y đã ngửi thấy được mùi trầm hương ấm áp.

Là hương mà y đốt vào buổi sáng, chọn hàng chất lượng tốt nhất dùng để che lấp bớt mùi thuốc nồng nặc trong phòng này. Chung Ngôn hơi giật mình, nghỉ thêm một lát mới đứng dậy đi về phía lư hương trên bàn hỉ. Thời điểm y thắp nén nhang này lên là vào giữa trưa, khói bay thẳng lên trên, tàn nhang không gãy. Khi đó Chung Ngôn thấy rất rõ, rõ ràng nén nhang bên trái có tàn nhang cong về bên trái, tàn của nén nhang bên phải và chính giữa thì vẫn thẳng, nhang số là "Chấn bạt hương".

Hiện tại, tàn nhang bên trái và chính giữa đứng thẳng, tàn nhang bên phải thì lại cong sang phải, nhang số là "Hiếu phục hương", toàn bộ nhang số đã thay đổi rồi.

Thay đổi như thế này, chiều hướng xem nhang số cũng thay đổi, từ "Chấn bạt hương" đổi thành "Hiếu phục hương", đây là một sự khác biệt rất lớn.

"Chấn bạt hương mang lại hưng thịnh cho chủ số, gạt mây đẩy trăng làm lại cuộc đời. Hiếu phục hương truyền tin dữ, ruột gan đứt đoạn nước mắt cuồn cuộn..." Lời giải nhang thốt lên từ trong miệng Chung Ngôn giống như lời báo hiệu, y vội vàng đến gần thêm hai bước nữa, cầm lư hương lên nhìn tro nhang mấy lần nữa.

Tại sao lại biến thành như vậy? Trầm hương đã cháy hết vì sao lại thay đổi? Chẳng lẽ nhang này cũng có vấn đề? Chung Ngôn vân vê tàn nhang trên đầu ngón tay, là một nhúm vụn màu xanh xám, cùng lúc đó Nguyên Mặc cũng đang bưng một chậu nước đi ngang qua người y. Chung Ngôn xoay người bắt lấy cổ tay cậu, chậu đồng rơi xuống đất, nước đổ đầy ra ngoài.

"Mợ à sao vậy!" Nguyên Mặc lắp bắp hoảng sợ.

"Chúng ta trúng kế rồi!" Chung Ngôn không kịp giải thích, không phải nhang số thay đổi, mà là nhang số đang nhắc nhở y rằng mọi thứ quanh y đều đang bị đảo ngược lại. Y kéo tay đứa nhỏ ngốc ngếch chạy thẳng một mạch đi trốn, ngực giống thình thịch, chỉ sợ Tần Linh ở bên kia gặp nguy rồi.

Lần này chạy nhanh, suýt nữa là Chung Ngôn vứt luôn cả giày, nhưng dù có mất giày thật thì y cũng không có ý định nhặt lại. Trạch viện tĩnh mịch, đã qua hoàng hôn từ lâu nên chẳng có lấy bóng dáng một người làm nào. Nguyên Mặc là một người giấy, chạy liên tục khiến chân cậu mất sạch sức lực, không khỏi thở dốc: "Chủ tử... Chúng ta chạy đi đâu vậy? Làm sao thế ạ?"

"Sao mình lại quên mất việc này nhỉ! Không thấy giọt máu kia đâu cả!" Chung Ngôn vô cùng hối hận, lẽ ra vừa rồi không nên rời khỏi cái hồ kia. Đến khi bọn họ quay trở lại nơi lúc nãy, mặt hồ vẫn như vậy, lá sen và nụ hoa đung đưa trong gió đêm, Nguyên Mặc không nhận ra được có chuyện không may gì đã xảy ra, cho đến khi cậu nhìn ra giữa hồ, sợ hãi đến mức le lưỡi.

"Trời ạ, sao mà cá chết hết rồi! Có chuyện gì xảy ra với đàn cá thế này!"

Cả một đàn cá chép đỏ trong ao lật ngửa, mặt đỏ lật xuống dưới, mặt trắng ngửa lên trên, nhìn qua giống như chết cả ao rồi vậy. Nguyên Mặc sợ hãi, cậu sống từ nhỏ đến giờ chưa từng nhìn thấy nhiều cá chết như thế, vừa định đi sang nhìn đã bị Chung Ngôn kéo lại.

Sắc mặt của Chung Ngôn cũng chẳng tốt hơn là bao: "Con nhìn kĩ một chút nữa xem!"

"Nhìn kĩ?" Nguyên Mặc chần chừ rồi lại nhìn ra giữa hồ, cậu ôm tim cẩn thận thăm dò. Cá ngửa bụng trôi lềnh bềnh trên mặt nước, vẫn không nhúc nhích, thế nhưng nến nhìn kĩ thì có thể thấy vây của chúng nó đang lắc lư.

"Chưa chết?" Nguyên Mặc hiểu rồi, cá còn sống.

"Không phải chưa chết, là chúng ta sắp chết." Vừa dứt lời, Chung Ngôn đã túm tay Nguyên Mặc nhảy vào trong hồ nước, không quan tâm cậu có phải người giấy hay không. Trước khi rơi xuống nước Nguyên Mặc sợ hãi nhắm nghiền hai mắt lại, sợ hơn cả khi biết mình đã chết nữa, người giấy vào nước thì chẳng phải hồn phi phách tán luôn sao? Người bị thấm ướt thì sẽ nhũn ra hết mất.

Chuyện này Chung Ngôn cũng hiểu, nhưng trước mắt y không để ý nhiều. Sau khi xuống nước, khung cảnh trước mắt không phải là đáy hồ, mà là một khoảng màu chàm sâu thăm thẳm, thỉnh thoảng có đuôi cá đỏ lướt qua giống như một cái xác chết trôi đến. Cũng đến tận lúc này, Nguyên Mặc mới sởn hết cả gai óc, sao con cá nào cũng nhìn bọn họ thế này? Trông cứ như bị vô số đôi mắt người nhìn chằm chằm vậy, tiến lùi đều không xong. Mà mấy con cá kia đều vẫn đang lật bụng, dù đã chết hết rồi nhưng vẫn khiến cậu sợ muốn chết.

Đáy hồ không có ánh sáng cho nên không nhìn thấy rõ, thế nhưng Chung Ngôn vẫn dắt theo Nguyên Mặc bơi về khu vực càng tối tăm hơn. Nguyên Mặc không có hơi thở, đương nhiên cũng sẽ không cần phải nín thở khi ở trong nước, chỉ là càng đi sâu, trong lòng cậu càng cảm thấy trống rỗng.

Cậu không biết rõ hồ nước trong Tần trạch sâu bao nhiêu! Thế mà lại là hồ sâu không đáy.

Năm ngoái cậu còn ra giữa hồ tìm củ sen, hái hoa sen cho cô Tư, đừng nói chi đến người lớn chết đuổi, bản thân cậu còn không chìm được, mực nước chỉ ngang qua ngực cậu. Thế nhưng những gì trước mắt cậu lại không giống, bọn họ đã bơi trong nước lâu như vậy rồi mà vẫn không nhìn thấy được đáy hồ.

Nguyên Mặc hoang mang, Chung Ngôn chỉ thấy kinh không thấy sợ, bởi vì y đã đoán được mình bị mắc lừa. Càng tối y càng phải bơi, dù có vô số cá chép đỏ chắn hết đường của y, y vẫn phải kéo Nguyên Mặc bơi ra ngoài. Tu đạo quỷ đói, từ lâu y đã không còn hơi thở, chỉ có vào không có ra, nhưng hơi cứ vào liên tục, đến bây giờ đã nhịn một khoảng thời gian dài, càng lúc càng đến gần giới hạn của y rồi.

Ở đâu đây? Ở đâu đây! Hồ nước bị bùn đất quấy đục ngầu, Chung Ngôn không nhìn ra được nó sâu bao nhiêu, chỉ có thể cố hết sức tìm kiếm. Nước lạnh đến thấu xương, nhóc con Nguyên Mặc không cảm nhận được ấm lạnh, nhưng y thì không giống vậy, nước lạnh sắp làm y cóng chết rồi. Rốt cuộc, ngay khi Chung Ngôn nghẹn đến nỗi tức ngực thì chợt nhìn thấy một con cá chép đang bơi sấp lại, y vội kéo cổ tay nhỏ mềm nhũn của Nguyên Mặc bơi qua bên đó theo nó, nhìn thấy được một chút ánh sáng.

Đây có thể coi như đã tìm được cửa sinh, Chung Ngôn bơi một mạch về phía đó, ngay tại giây phút gần như không chịu nổi nữa đã trồi được lên khỏi mặt nước, há miệng hít sâu. Nguyên Mặc cũng bị kéo ra ngoài, chỉ có điều cậu đã nhũn ra rồi nên không đứng lên đàng hoàng được mà chỉ trôi nổi trên mặt nước giống như một tờ giấy.

Sau khi thật sự thoát ra ngoài, mặt hồ nước này thậm chí không cao đến eo Chung Ngôn. Bên hồ đã thắp sáng không ít đèn, còn có thể nghe được tiếng đàn sáo cùng với tiếng cười đùa, thế nhưng đó đều là tiếng ồn từ nhà trước, đương nhiên chẳng ai để ý mợ Cả đang kéo một người giấy leo lên bờ.

Lên đến nơi, Chung Ngôn không kịp làm gì khác, đầu tiên y vặn Nguyên Mặc xoắn lại giống một cái bánh quai chèo làm nước chảy ào ào ra. Nguyên Mặc bị xoắn đến nỗi choáng váng, mình mẩy đầy nước chỉ có thể "mặc người chém giết". Nước không ngừng nhỏ xuống, cả người Chung Ngôn cũng ướt nhẹp, y cứu Nguyên Mặc ra khỏi khốn cảnh sũng nước, vắt khô hơn nửa mới có thể gắng gượng đứng vững.

"Mợ..." Nguyên Mặc lảo đảo, hai chân mềm nhũn vô lực, "Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

"Quay về trước đã rồi nói, đều tại mợ... Có thể Tần Linh sẽ không bao giờ ra khỏi phòng được nữa." Chung Ngôn dắt cậu chạy chậm, cố gắng tránh mặt đám người làm, cũng may nhà này lớn, nhiều sân nhỏ, lối đi quanh co vòng vèo, muốn nhìn thấy bọn họ cũng không dễ. Nguyên Mặc vẫn còn nhiều chỗ không hiểu rõ, nhưng lúc này cậu chẳng muốn hỏi nhiều nữa, chỉ đang không khỏi sốt ruột vì cậu chủ.

Chạy đến cửa ra vào viện nhỏ, Chung Ngôn ngửi thấy mùi thuốc đầu tiên. Trong lòng Nguyên Mặc dần nguội lạnh, đã đến tận canh giờ này rồi, vì sao trong viện vẫn chưa đốt đèn? Cậu chạy vào bên trong trước Chung Ngôn một bước, nhìn thấy Tiểu Thúy, cậu dùng đôi bàn tay ướt nước bắt lấy cô bé hỏi: "Thúy Nhi cô làm việc kiểu gì thế? Giờ này rồi sao mà chưa đốt đèn lên nữa! Cậu chủ đâu?"

"Cuối cùng cậu cũng về rồi! Lại chạy đi đâu đấy hả! Tôi nóng ruột gần chết rồi đây này!" Tiểu Thúy bắt đầu đánh cậu, Nguyên Mặc sợ thân giấy bị đánh hỏng mất nên vội tránh đi lại bị cô nhóc vươn tay túm về, "Cậu chủ gặp chuyện lớn, tôi tìm ai để nói đây? Tôi muốn khóc cũng không khóc kịp! Cậu còn hỏi tôi tại sao lại không đốt đèn lên, tôi..."

"Anh ta làm sao vậy?" Chung Ngôn nhấc chân vào phòng.

"Chào mợ ạ." Ngoài cửa tối tăm, vừa nãy Tiểu Thúy không thấy bên ngoài có người, cũng không nhìn thấy cả người ướt đẫm của Chung Ngôn, "Mợ và Nguyên Mặc đi không bao lâu thì cậu tỉnh, sau đó..."

Nguyên Mặc nôn nóng đến độ dậm chân: "Cô nói chuyện quan trọng trước đi, cậu đã xảy ra chuyện gì rồi? Có cần phải mời thầy lang không?"

Đương nhiên là Tiểu Thúy sợ hãi rồi, cô bé không làm tốt công việc của mình, chủ tử chỉ cần nói một câu thôi là đã lấy được mạng của cô rồi, "Nửa canh giờ trước, cậu chủ hỏi tôi vì sao lại không đốt đèn trong viện lên, thật ra là tôi đốt rồi nhưng cậu không tin. Lúc nãy tôi thử tắt hết đèn, muốn thử mắt của cậu, nhưng kết quả vẫn là không nhìn ra được, chỉ sợ... Sợ là... Không nhìn thấy được nữa rồi."

Chung Ngôn phiền muộn nhắm hai mắt lại, quả nhiên là có người nhân cơ hội ra tay lúc y không có ở đây, trong Tần trạch này ngoại trừ cổ người, có thể thấy còn có ai đó hạ vu thuật nữa.

==

Một ngày của Nguyên Mặc: Buổi sáng bị mợ Cả hù, đến giữa trưa thì chớt, buổi chiều sống lại, buổi tối bị mợ Cả vắt khô...