Ngạ Cốt Luân Hồi - Sái Đậu Tương

Chương 22: Cổ người cháy (6)




Nguyên Mặc có rất nhiều lời muốn nói, mấy cây lê kia là thứ mà cậu chủ vô cùng yêu thích, thường ngày hắn không cho ai đụng vào. Huống chi thầy lang từng nói cậu chủ không thể uống nước lê, càng không thể tiếp xúc với những thứ có tính hàn, thế nhưng dược thiện của mợ cả lại hoàn toàn ngược lại, trong chốc lát cậu chẳng biết nên tin ai. Thế nhưng nếu như thầy thuốc không xem được bệnh, đổi một đơn thuốc khác cũng không phải là không thể, thế là cậu dằn tất cả những suy nghĩ của mình xuống, ghi nhớ từng thứ một.

Chung Ngôn chậm rãi đặt bút xuống, nhìn ra khoảnh sân hoang tàn.

Dù mặt trời đã lên cao, nhưng dường như ánh sáng của nó không thể xuyên qua thảm cỏ dại và rừng trúc kia, có lez trong đó cũng đang ẩn giấu thứ gì đó.

"À phải rồi." Y bỗng xoay người lại, hỏi Tần Linh trên giường, "Tần trạch của các anh đã từng có ma à?"

Tần Linh vừa đỡ giận, nghe xong suýt chút nữa là nghẹn lời, "Có phải em muốn làm tôi tức chết không?"

"Sao anh cứ thích nổi giận thế? Đây, để tôi bắt mạch cho." Chung Ngôn thì cứ thích chọc tức hắn, bước sang ngồi xuống sờ cổ tay Tần Linh rồi nói, "Khí huyết tăng cao, anh không sợ mình thật sự tức chết à?"

"Tôi... Như bây giờ, có gì khác đã chết đâu?" Tần Linh rút cánh tay lạnh buốt về, "Em không cần đối xử tốt với tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết thôi."

"Là người đều phải chết, chết sớm chết muộn đều giống nhau mà, nói sau đi, bệnh thì chữa cho lành đã, anh tỏ vẻ gì chứ?" Chung Ngôn cũng không nuông chiều hắn, tóc dài tản ra trượt xuống bả vai, đuôi tóc chạm vào mu bàn tay của Tần Linh.

"Em!" Tần Linh lại muốn nổi giận, nhưng lần này hắn đã nhịn xuống, chỉ thoáng đỏ mặt, "Vì sao em còn chưa... Búi tóc..."

Sau khi lấy chồng thì sẽ phải búi tóc, nhưng làm gì có chuyện Chung Ngôn sẽ búi lên, "Không thể xõa ra được sao?"

"Đương nhiên là không được, mặc kệ chúng ta có thật sự là vợ chồng hay không... Em cũng gả cho tôi rồi, đương nhiên phải búi." Tần Linh lại nghiêng mặt sang một bên, hắn chưa từng tiếp xúc với phái nữ ở khoảng cách gần như vậy ngoại trừ mẹ mình.

"Búi tóc cần phải dùng trâm ngọc, trâm vàng hoặc là trâm bảo thạch để búi, tôi chẳng có gì cả, nhưng mà em trai anh thì có đưa một cái đó." Chung Ngôn cắn đốt ngón tay mỉm cười, "Chẳng phải anh nói đã chuẩn bị hết rồi sao? Không lừa tôi đấy chứ?"

"Tất nhiên là lừa em rồi, tôi..." Tần Linh còn chưa dứt lời, Nguyên Mặc đã cười hì hì chỉ điểm: "Chuẩn bị rồi ạ, cậu chủ đưa bạc làm riêng một bộ trang sức, còn mua không ít quần áo đẹp, đều đang cất trong tủ đấy ạ."

Tần Linh trừng mắt với cậu chàng rồi chui vào chăn lại ngay lập tức, chỉ chừa lại cho Chung Ngôn một tấm lưng.

Chung Ngôn nhìn bờ vai nhô cao lên cùng với cơ thể run rẩy gần như sắp tan vỡ của hắn, cũng cảm nhận được con sâu độc đang không ngừng nhúc nhích dưới giường hắn. Bây giờ Tần Linh chính là một chiếc lá khô rách nát, lúc nào cũng có thể tan thành vụn, thời gian không còn nhiều lắm, y muốn để Tần Linh đọ sức cùng với độc dương kia, cần phải chiếm lấy lợi thế kịp thời trước khi người hạ cổ ra tay!

Ngoài người hạ độc còn có người hạ cổ, cả hai đều cần bị tiêu diêt.

Sở dĩ Chung Ngôn kết luận được hai người là vì cổ người ở trong quan tài đá quanh năm, cần có một người khác phối hợp trong ngoài. Tất cả những chuyện này không thể hoàn thành chỉ với một người được. Thời gian đã càng lúc càng eo hẹp, Chung Ngôn cũng không ngờ chuyện lại phát triển đến nước này, chỉ đành phải nghĩ đủ cách trước, bảo vệ được tính mạng cho Tần Linh đã rồi tính tiếp.

Về phần sau này còn cần phải xem vận may của hắn nữa, y có thể bảo vệ hắn được trong lúc này, nhưng không thể bảo vệ quá lâu. Sau khi giải quyết xong người hạ độc và cổ người, y phải rời khỏi Tần trạch, duyên số của hai người chỉ đến đó mà thôi, từ đó về sau không thể chung đường được nữa.

Quỷ đói không thể ở yên một chỗ lâu, hơn nữa người tu quỷ đạo là nguyên liệu tốt trong mắt những kẻ luyện đan, lỡ như để người luyện đan tìm được thì sẽ rất phiền phức. Nghĩ kĩ rồi, Chung Ngôn bèn đi thay đồ, y cởi bộ trang phục cưới đỏ thẫm ra, Tiểu Thúy ở phía sau đang cầm một bộ đồ màu đỏ khác đứng đợi.

Ở bên kia bình phong, Chung Ngôn hỏi: "Có đồ màu trắng không?"

"Màu trắng ạ? Cái này... Cái này không được ạ?" Tiểu Thúy không hiểu biết nhiều, nhưng sau ngày thành hôn mà lại mặc đồ màu trắng, nhất định là không được.

"Vậy thì tìm giúp mợ một bộ màu xanh nước đi, mợ sẽ mặc cái đó." Chung Ngôn mặc áo trong chờ, Tiểu Thúy đành phải đi tìm, một lát sau mang theo đồ màu xanh quay trở lại. Không phải Chung Ngôn chưa từng mặc đồ nữ, y từng giả nữ không chỉ một lần nên không cần Tiểu Thúy giúp mặc đồ, chỉ là búi tóc thì khỏi đi, y cầm đại một cây trâm cài tóc, búi một nửa, xõa một nửa, vô cùng tùy tiện.

Tiểu Thúy nhìn mợ cả từ trên xuống dưới, mấy lần định lên tiếng khuyên nhủ nhưng lại thôi. Chung Ngôn thừa biết cô bé muốn nói gì đó nhưng vẫn chẳng thèm hỏi han, y quay lại bên cạnh giường bệnh của Tần Linh, Tần Linh mới vừa nhổ nước muối súc miệng ra, trong nước có lẫn vài sợi tơ máu.

"Sao em lại thay đồ?" Tần Linh nằm hỏi, dường như đã bị người ta nhìn thấy hết rồi, hắn phanh ngực ra để lộ mấy vết mẩn ngứa, chẳng có gì che chắn.

"Rồi sao, anh thích tôi mặc màu đỏ à?" Chung Ngôn xoay một vòng, "Quần áo màu này thanh lịch, không đẹp à? Tôi cảm thấy nó đẹp lắm, về sau không chỉ có tôi cần mặc như vậy, mà Thúy Nhi và Nguyên Mặc cũng phải mặc màu này. Mấy đứa nhỏ đi thay đồ nhanh lên, dùng đồ màu chủ đạo là màu trắng, xanh nước ấy, càng nhiều trắng càng tốt."

Bởi vì cậu chủ kết hôn, hai đứa trẻ muốn dùng trang phục để ăn mừng, trên quần áo đều có màu đỏ. Nghe lời mợ cả nói xong, Nguyên Mặc tỏ vẻ âu sầu quỳ xuống, chỉ sợ cậu chủ thật sự bị vợ mình chọc cho tức chết.

Tần Linh cũng muốn tức giận, thế nhưng hắn đã chằng còn đủ sức để mà tức nữa rồi, "Em cứ ngóng trông được... Thủ tiết cho tôi như vậy sao?"

"Ai muốn thủ tiết cho anh chứ, chúng mình có giấy thôi vợ đó, là do anh tự tay viết mà, không được lấp liếm đâu đấy." Chung Ngôn cúi xuống kéo cổ áo của hắn ra, kiểm tra vết thương của các vết mẩn, trong chốc lát nhìn mà giật mình. Đây chắc chắn là vết thương bị ấp ủ một thời gian dài, cũng đã sử dụng thuốc nhưng không được chăm sóc tốt vì những yếu tố từ bên trong đến ngoài quấy rầy cơ thể Tần Linh, hơn một năm nay đã ăn mòn hết da thịt. Hơn nữa, bởi vì hắn gãi nhiều, chỉ sợ là phải dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa thì miệng vết thương mới có thể lành lại.

"Bị thương thành thế này rồi mà sao lại không nói sớm?" Chung Ngôn nhịn không được hỏi, y đã quá bao dung rồi.

Nguyên Mặc vừa đứng dậy lại quỳ xuống, khuôn mặt tròn nhỏ đang mếu máo trắng bệch ra: "Thưa mợ, cậu không muốn để cho thầy lang coi vết thương, cậu ấy..."

"Im ngay!" Tần Linh bất chợt cắt lời cậu bé, sau đó buồn bã nhìn Chung Ngôn, "Tôi biết, em không muốn gả cho một con ma ốm bệnh liên miên... Em không cần phải mặc đồ trắng sớm như vậy, rồi cũng sẽ đến lúc em được mặc thôi."

Chưa nghe hắn nói hết, Chung Ngôn đã nắm bắt được tâm lý của hắn rồi, Tần Linh da mặt mỏng mà còn ôm bệnh trong người, không muốn để cho thầy lang biết được chuyện hắn bệnh càng thêm bệnh. Thật sự thì y không quan tâm mấy chuyện mình có lấy phải một con ma ốm hay không, dù sao y cũng không gả cho hắn thật, chỉ là mệnh số của Tần Linh kị lửa, phong thủy trong phòng này lại không tốt, cho nên không thể nào thêm... Màu đỏ nữa.


Lúc này, một nha hoàn trông quen mắt bưng đồ ăn tới, đứng ở trước cửa ra vào gọi người, "Nguyên Mặc, bữa sáng của cậu cả được đưa đến rồi, khi nào mới uống thuốc vậy?"

Nguyên Mặc lại đứng dậy, trời ạ! Chỉ mới một buổi sáng thôi mà cứ phải quỳ tới quỳ lui, đứng lên ngồi xuống, cậu chủ thành thân mà sao cậu lại mệt mỏi quá chừng. Nguyên Mặc không đi ra ngoài ngay mà nhìn Chung Ngôn. Chung Ngôn nhìn thấy trong ánh mắt của cậu bé chứa ý ngầm thừa nhận y là người định đoạt chuyện trong viện này rồi, thế là y khẽ gật đầu.

Lúc này Nguyên Mặc mới chạy ra ngoài: "Không uống đâu, về sau mợ sẽ kê đơn thuốc, không uống thuốc của thầy lang nữa."

"Không uống nữa? Chuyện này ông với bà có biết không?"

"Vẫn chưa biết, một lát nữa em sẽ đi báo ngay."

Tiếng bước chân dội lại, Nguyên Mặc mang đồ ăn sáng vào, Chung Ngôn tiện tay cầm một chén cháo loãng lên: "Phòng bếp là do ai quản lí?"

Về những chuyện này, Nguyên Mặc chỉ là thư đồng theo hầu nên không biết, nhưng Tiểu Thúy thì rất rõ: "Là một người ở tên Trương Khai, đã chăm nom bếp núc được hơn mười năm rồi. Còn đầu bếp chính thì là mẹ Liễu." Chung Ngôn ngửi cháo xong rồi đưa chén cho Tiểu Thúy, "Lát nữa nhanh chóng chuẩn bị theo đơn thuốc của mợ rồi đưa cho cậu ăn, không được ăn thức ăn mà phòng bếp đưa tới."

Tần Linh nửa tỉnh nửa mê, sáng nay vừa mở mắt đã dính vào cuộc hỗn loạn, gần như chẳng còn mấy sức. Nguyên Mặc nghe vậy bèn hỏi: "Cháo loãng cũng không được húp ạ?"

"Đây không phải cháo loãng, mấy đứa húp thì không sao, nhưng anh ta thì sợ là không chịu nổi." Chung Ngôn nói. Chén cháo trước mặt có một lớp mỡ bóng màu vàng bên trên giống như được rưới dầu lên, có thể thấy đây là cháo được hầm với xương gà mái và nhân sâm. Tần Linh yếu ớt ăn không bổ được, đây lẽ ra phải là chuyện mà Tần trạch hiểu rõ, nhưng bát cháo nhìn như thanh đạm này vào trong cơ thể hắn sẽ chẳng khác gì châm một mồi lửa.

Hạ độc, sửa phong thủy, thức ăn kiêng kị, dược tính bị sai... Nếu nói trong nhà họ Tần không có tai họa thì đánh chết Chung Ngôn cũng không tin. Mà ở bên cạnh y, Tần Linh đã không còn chịu nổi nữa, chìm vào giấc ngủ rồi là lại đổ mồ hôi, trong cơn mơ vẫn chau mày lại y như trước.

Cuối cùng chén cháo kia vẫn được chia cho Nguyên Mặc và Tiểu Thúy, Chung Ngôn thu xếp cho Tần Linh xong mới ra khỏi viện, đi dạo quanh Tần trạch vào ban ngày, Tần trạch lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của y, chỉ riêng hành lang gấp khúc cũng đủ để y làm một chuyến du ngoạn rồi, đi tới đi lui, chín khúc rẽ ngoặt bao quanh một hồ nước yên ả. Giữa hồ có hoa sen, mùi hương dễ chịu theo gió ùa đến, Chung Ngôn bước lại gần nhưng rồi bỗng khựng lại, bởi vì y không chỉ ngửi thấy mùi thơm của hoa sen.

Y còn ngửi thấy được mùi của xác chết.

Không sai, chính là mùi thịt bị thối rữa.

Y nhìn về phía mặt hồ, mặt hồ vô cùng yên tĩnh đến nỗi gần như có thể nhìn xuyên qua thấy đáy. Thế nhưng trong hồ ngoại trừ một bầy cá chép đỏ thì cũng chỉ có mấy tảng đá nhỏ, không nhìn ra được thứ gì kì lạ cả. Chung Ngôn không nán lại thêm nữa mà đi theo hướng khói trắng đang bốc lên khỏi ống khói về phía nhà bếp, chuyện chính quan trọng hơn.

Diện tích của nhà bếp cũng làm Chung Ngôn ngạc nhiên, nó chiếm gần như toàn bộ phía tây bắc. Người hầu nha hoàn qua lại bên cạnh càng lúc càng nhiều, ai ai cũng bận rộn, nhưng đại đa số người đều không biết y, dù sao ngày hôm qua cũng chưa có ai nhìn thấy mặt mủi cô dâu mới gả vào nhà, hơn nữa hiện tại Chung Ngôn không có mặc đồ cưới.

Nhìn ra xung quanh, trong sân có người đang kiểm tra thịt gà, vịt, dê, bò và heo mới mua vào hôm nay, chất đầy dưới đất, phía sâu cùng nhất hẳn là hầm ướp lạnh, dù đứng xa như vậy cũng thấy được hơi lạnh bay ra ngoài cửa hầm.

"Này, cô là ai?" Một người đàn ông to con có khuôn mặt vuông vức đi về phía bên này, bên hông có treo một xâu chìa khóa bằng đồng. Không cần phải nói, đây chắc chắn chính là Trương Khai mà Tiểu Thúy đã nhắc đến.

"Đây không phải là nơi mà ai cũng có thể muốn vào là vào đâu, đi đi!" Trương Khai vươn tay đẩy người, Chung Ngôn lui về sau nửa bước, đúng mực đáp, "Tôi là mợ cả của các ông đấy."

Xung quanh vốn đang rất bận rộn, mọi người đều xôn xao nói chuyện của mình, thế nhưng giọng nói của Chung Ngôn giống như dán cho mỗi người một lá bùa định thân vậy, ai nấy đều dừng bước.

"Là người mà cậu cả của mấy người vừa lấy hôm qua đó, chuyện này mọi người đều biết chứ?" Chung Ngôn chỉ vào chiếc đèn lồng đỏ lớn treo trên mái hiên, "Đồ mừng hỉ còn treo đây này."

Trương Khai chẳng quan tâm mấy chuyện này, ông đã quản lí nhà bếp của họ Tần này mười mấy năm rồi, ngoại trừ lão gia phu nhân thì những kẻ còn lại đều không phải là chủ nhân của ông, huống chi là một cô gái xa lạ chưa bao giờ gặp mặt. "Dù có như vậy, nơi này cũng không phải là nơi để cho cô đến nhúng tay lên tiếng! Đi đi, đi nhanh lên!"