[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 9




Lý Xuất Vân vì nhớ nhà mà giống như mũi tên bay về căn phòng nhỏ ở Trữ Tĩnh Lộ.

Nhìn Lý Xuất Vân mang huy chương trở về, Từ Táp chân thành chúc mừng cậu.

Bị Từ Táp dùng ánh mắt ca ngợi nhìn chăm chú, Lý Xuất Vân đột nhiên đỏ mặt, sau đó liền bị cười nhạo, “Tiểu hùng miêu, cậu đỏ mặt, ngại à.”

“Tôi không có! Cậu nhìn lầm rồi! Ánh mắt của cậu có vấn đề!”

Lúc ở một mình tĩnh tọa, Từ Táp lại bắt đầu suy tư, quan hệ giữa mình và chủ thuê nhà bây giờ rốt cuộc là gì?

Không thể phủ nhận, cho dù Lý Xuất Vân có nhiều khuyết điểm hơn đi nữa, thì sự yêu thích của mình đối với cậu ấy, vẫn là nghiêm túc.

Trừ bỏ thưởng thức, còn có gì nữa sao? Còn có sao?

Có, mỗi khi nhìn cậu sẽ muốn đem cậu giữa lại bên cạnh mình cả một đời.

Nhưng phần tình cảm này cậu có thể chấp nhận chứ? Sống cùng một mái nhà đã lâu, tin tưởng mình và cậu ấy, đều sẽ có thói quen luôn luôn có đối phuơng trong cuộc sống của mình, nhưng, đó đâu phải là kết giao.

Hai người sống cùng nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ mờ ám một chút, ánh mắt giao nhau, tứ chi tiếp xúc, từng ôm cậu, cũng từng hôn cậu, nhưng, một khi chân chính thổ lộ tâm ý, thì mọi chuyện vẫn có thể tiếp tục như vậy sao?

Có thật không phải là cậu ấy thì không đuợc hay không? Từ Táp bắt đầu vì chuyện tình cảm mà phiền não.

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, Từ Táp cùng bạn tốt trong đội là Hầu Dũng tới phòng trà trong khu tập huấn nghỉ ngơi.

Lúc uống trà, Hầu Dũng chú ý tới ánh mắt có chút lơ lãng của Từ Táp, vị luôn luôn tập huấn một cách nghiêm túc đến độ nổi danh trong đội này, gần đây có điểm không lơ đãng, làm cho hậu vệ của đội có chút lo lắng.

“Táp, gần đây, có tâm sự gì sao?”

Từ Táp sửng sốt một chút, “Nga, không có.”

“Không thể nào.” Kéo dài thanh âm, biểu tình Hầu Dũng hiển nhiên là không tin Từ Táp.

“Không mà, thật không có việc gì.”

Hầu Dũng thò người ra qua đi, nhỏ giọng hỏi: “Là vì chuyện của Lượng à?”

“Lượng?”

“Lấy sừng* a.”

_chỗ này ta không hiểu, hình như là thuật ngữ của bóng đá đó. Ai rành thì chỉ ta nghen.

Từ Táp lắc đầu “Nga, không, không vì chuyện này.”

Hầu Dũng lộ ra cái cuời hiểu rõ, Từ Táp có rất ít chuyện khiến cho phiền lòng ngòai trừ đội bóng, hiện tại, chuyện có thể làm hắn bận lòng, Hầu Dũng lại cảm thấy là chuyện tốt.

“Rốt cuộc là như thế nào, nói nói.”

“Có một Tiểu hùng miêu…

“Cái gì!”

Từ Táp vội vàng đè Hầu Dũng đang muốn nhảy dựng lên lại, sau đó khẩn trương nhìn xem bốn phía, “Cậu nhỏ giọng chút.”

“Gấu trúc chính là động vật cần bảo vệ quan trọng nhất quốc gia, Táp, cậu không thể…

“Không đúng không đúng, không phải gấu trúc.”

“Cậu vừa rồi rõ ràng nói..”

Từ Táp đè Hầu Dũng, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nháo, “Cậu nghe tôi nói hết đã.”

“Cậu nói nhanh chút đi a.”

“Tôi gần không phải chuyển nhà sao.”

Hầu Dũng đánh gãy lời Từ Táp, “Tôi biết nhà cậu trang hoàng, tạm thời ở nhờ nhà người khác.”

“Đúng, tôi ở nhờ ở nhà người khác.”

“Sau đó mà? Thích hàng xóm hay là con gái chủ nhà? Sao lại không giới thiệu cho bọn tôi biết? Cậu thật không có nghĩa khí, anh em mà còn dấu diếm nha, xấu hổ thì xấu hổ, khụ, sợ cái gì, sớm muộn gì cũng phải gặp không phải sao.”

Nhìn Hầu Dũng tự đọc thoại, Từ Táp nhăn mi lại liếc xéo hắn một cái, “Cậu có để cho tôi nói hay không!.”

Hầu Dũng liên tục gật đầu giải thích, “Cậu nói cậu nói.”

“Lúc đầu, thật không có nghĩ sẽ thích cậu ấy, cảm thấy cậu ta rất đáng ghét, cãi nhau không nói, còn cái gì sự cũng biết biết, chỉ biết chờ nguời khác dọn dẹp dùm, miệng lại xảo quyệt, tóm lại, thật không biết cậu ta là thứ gì. Nhưng sau đó, lại cảm thấy, cậu ấy kỳ thật rất đáng yêu. Cậu ấy học giỏi lắm, sinh viên khoa hóa, vừa rồi còn nhận được giải thưởng toàn quốc, chụp ảnh cũng rất xuất sắc, tuy rằng không qua chuyên môn, nhưng hình những tấm ảnh cậu ấy chụp, luôn cảm giác thực… Thực… Nói như thế nào đây, chính là cảm giác thực chân thật, thực tự nhiên.”

Từ Táp nói xong, lại chìm vào trong suy tửởng, khóe miệng cười mỉm.

“Sau đó cậu liền thích người ta?”

Từ Táp nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Ân.”

“Nghe ngươi nói như vậy, mặc dù có khuyết điểm, nhưng là không tồi, học đại học nào?”

“Đại học Hương Đảo.”

“Tuổi?”

“Bằng tôi.”

“Nga, đó là nghiên cứu sinh.”

“Đúng. Cậu ấy thật sự là một sinh viên xuất sắc.”

“Để ý, khủng long trong nghiên cứu sinh rất nhiều.”

“Khủng long gì? Cậu ta là gấu trúc.”

Hầu Dũng cũng cười ra tiếng …”Tôi đã biết, nhất định là mang kính đen.”

“Ân.”

Hầu Dũng cười cười, đẩy Từ Táp một phen, “Nếu cậu nghiêm túc, phải nói rõ với người ta. Người nào có miễn dịch được với mị lực của cậu.”

“Cậu ấy cũng coi tôi như là người thường.”

“Đây không phải là rất tốt.”

“Cậu không phản đối?”

Hầu Dũng uốn éo thân mình, “Tôi phản đối làm gì. Cậu thích là được rồi. Đúng rồi, có ảnh chụp không? Lấy ra xem một chút trước đi.”

Từ Táp mở ví ra, đưa qua.

Hầu Dũng cầm ví nhìn nửa ngày, vẻ mặt mờ mịt, “Này cái gì?”

“Ảnh chụp a.”

“Ở đâu?”

“Đây nè không phải sao?” Từ Táp đưa tay ý bảo.

Miệng Hầu Dũng mở lớn đến độ có thể nhét một quả trứng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Từ Táp, nửa ngày không nói chuyện.

“Làm gì dạ, gặp quỷ à?” Từ Táp quơ quơ tay trước mặt Hầu Dũng.

Hầu Dũng tái cúi đầu nhìn xem ảnh chụp, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Táp, sau đó lại cúi đầu nhìn ảnh chụp, ngẩng đầu nhìn xem Từ Táp, ngón tay khẽ run chỉ vào Từ Táp, “Cậu cậu cậu… Đây là con trai…”

Từ Táp vừa nghe, nghĩ tới phản ứng của Hầu Dũng, hắn chăm chú nhìn đối phương, trịnh trọng gật đầu, “Đúng. tiểu Vân là nam.”

“Tiểu… tiểu Vân?”

“Ân.”

Hầu Dũng gục mình xuống, cái cầm gần như rớt xuống bàn, sau đó hắn ngẩng đầu, bi thương kêu lên: “Táp…

“Cái gì?”

“Cậu muốn đi tìm hoa, cũng không tới phiên loại người này đi? Cậu thật sự thích cậu ta? Liền, liền, tiểu hùng miêu này.”

Từ Táp không có trả lời ngay, hắn ngẩng đầu lên, biểu tình tự suy xét nghiêm túc, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn Hầu Dũng,” Đúng vậy, tôi thích tiểu Vân, thiệt tình.”

“Thật sự?”

”Đúng vậy, không phải cậu ấy thì không được.”

Hầu Dũng lộ ra biểu tình đã hiểu, trầm tư một lát, nói: “Như vậy, tôi có khuyên cũng không được gì. Nếu cậu đã cảm thấy không phải cậu ta thì không thể, như vậy…” Hầu Dũng nhún nhún vai, đem ví tiền trả lại cho Từ Táp, “Nếu cậu thích thì được rồi.”

Từ Táp gãi gãi đầu, “Nhưng tôi không biết nói với cậu ấy như thế nào.”

“Cái gì? Cậu còn chưa thổ lộ sao?”

“Chưa.”

“Đừng hao tổn tâm trí, loại chuyện này phải nhanh.”

Từ Táp buồn rầu nói, “Tôi không biết phải nói như thế nào với cậu ta.”

“Còn có thể nói như thế nào, đương nhiên là nói thẳng, nếu cậu không thẳng thắn, đối phương làm sao hiểu tâm ý của cậu.”

Từ Táp do dự nói: “Nếu tôi nói, nếu cậu ấy không chịu thì rất xấu hổ.”

“Bằng lòng hay không, là chuyện của đối phương, cậu không thể bởi vì cậu ta không muốn nhận phần cảm tình này liền không dám thổ lộ, như vậy chỉ khiến cậu càng thêm hối hận.”

Từ Táp cắn môi.”Nếu cậu ấy không chấp nhận tôi, mà còn phản ứng mãnh liệt, vậy làm sao bây giờ?”

Hầu Dũng thực không thèm để ý vấn đề này, “Này có cái gì, vậy quên cậu ta đi a. Nếu cậu ta không chịu chấp nhận thổ lộ của cậu, mà còn bởi vì thế mà ghê tởm hay gì gì đó, kia chỉ có thể nói chứng minh cậu ta là kẻ kém cỏi, quên đi là tốt nhất. Một đoạn cảm tình, hẳn là phải xem nó có chân thành hay không, mà không phải xem giới tính.”

Từ Táp úp đầu vào giữa cánh tay.

Hầu Dũng vỗ vỗ đầu Từ Táp, “Được rồi, đừng phiền nữa, đi nói rõ với cậu ấy đi. Cậu không nói thì kết quả nào cũng không có. Kết quả xấu nhất thì cũng là cậu ấy mắng to cậu đồng tính luyến ái tử biến thái, sau đó chạy lấy người, còn có thể tệ hơn sao?”

Nghe được lời Hầu Dũng nói, nghĩ đến Lý Xuất Vân thực có thể dùng cái loại biểu tình không nói lý mà mình quen thuộc nói câu “Đồng tính luyến ái tử biến thái”, Từ Táp có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới tuy rằng chưa từng gặp mặt, Hầu Dũng đối với Lý Xuất Vân chưa từng gặp mặt nhưng ngữ khí bắt chước rất giống.

“Tôi nghĩ, xấu nhất cũng chính là kết quả cậu nói.”

“Thì phải, đi thôi, nói rõ ràng, đỡ phải cậu mất hồn mất vía như vậy.”

Nhưng khi Từ Táp nhìn thấy Lý Xuất Vân, hắn lại nói không nên lời.

Gần đây, Lý Xuất Vân phát hiện Từ Táp trầm mặc không ít, xem chiến tích đội Minh Châu, cũng không tệ lắm, cậu không biết Từ Táp vì cái gì mà phiền não, lại không dám mạo muội đến hỏi.

Lúc về nhà thăm mẹ cùng em gái, Từ mẫu gọi Từ Táp đến một bên nói khẽ.

“Mẹ, có chuyện gì không?”

Từ mẫu cười cười, “A Táp, con đang ở chung với một cậu thanh niên phải không?”

Từ Táp đỏ mặt, nói chuyện cũng nói lắp, “Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?”

“Chính là Lý Xuất Vân kia, có biết gì về người không?”

“Xem như… Hiểu biết.” Nói xong, Từ Táp cười ngượng ngùng, cúi đầu.

“Người đó thế nào?”

“Rất tốt.”

Từ mẫu cười nhìn đứa con, “Rất tốt là thật tốt, dù sao cũng phải mẫu mực một chút.”

”Học hành giỏi lắm, còn rất thông minh, bất quá không biết làm việc nhà, nói cậu ta lười, kỳ thật cũng không phải quá lười. Học hóa học rất tuyệt, vừa rồi còn nhận thưởng cả nước. Thích du lịch, chụp ảnh rất đẹp.”

“Mẹ chính là nhìn trúng đứa nhỏ này, con nghĩ coi, sinh viên ngành hóa học của Hương Đảo, có nhiều tiền đồ, tương lai đi ra, hoặc là tiến sở nghiên cứu, làm nhân viên nghiên cứu khoa học, hoặc là tiến công ty lớn làm nghiên cứu, còn có thể thi đỗ nhân viên công vụ, ổn định. Ân, nói là tiền đồ rực rỡ cũng không quá đáng.”

“A, mẹ gặp cậu ấy rồi?”

Từ mẫu gật đầu, “Gặp qua rồi! Con ở nhà người ta đã lâu, mẹ nghĩ dù sao cũng phải gặp, cám ơn người ta, khi đó con bên ngoài thi đấu, tiểu Mạn liền mang ta đi. Ôi, con không thấy thư phòng của cậu ta…”

Từ Táp cười trảo trảo tóc, “Thực loạn.”

”Loạn thì loạn, nhưng trong phòng thật ra sạch sẽ, có thể thấy được cũng không phải người lười biến, nhiều lắm tính lười nhác. Sách của cậu ta, thật giống như thiên thư, chúng ta một chút cũng xem không hiểu.”

Từ Táp phụ họa mẹ, “Đúng thế.”

“Mẹ nghe cậu ta nói, cậu ấy là con trai độc nhất trong nhà, không có anh em, ba là kỹ sư duy tu ô tô cao cấp, bây giờ còn tại chức, mẹ đã về hưu ở nhà, nói tóm lại, điều kiện gia đình vẫn tương đương không tồi. Đứa nhỏ này, tương lai muốn xuất ngoại, là một chút vấn đề đều không khó.”

Từ Táp nhìn mẹ, hắn không nghĩ tới, mẹ đã đem chuyện của đối phương, hỏi thăm kỹ càng như thế.

“Mẹ, mẹ hỏi cũng quá kỹ.”

Từ mẫu vỗ vỗ tay đứa con, “Đương nhiên, mẹ không quan tâm ai quan tâm.”

Từ Táp lại đỏ mặt, vội cúi đầu.

Từ mẫu tiếp tục đi xuống, “Quen với tiểu Vân, coi như là duyên phận, nếu không bởi vì phòng ở của con, chúng ta làm sao có thể quen người như vậy, nhìn bằng cấp người ta kìa, con cũng không có.” Nói xong, Từ mẫu nhìn đứa con liếc mắt một cái.

Từ Táp lộ ra nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo, “Kia nhưng thật ra. Lúc trước ứ tưởng cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường, không nghĩ tới, lại xuất sắc như vậy.”

“Mẹ thấy còn mạnh mẽ hơn con.”

Bị mẹ như vậy vừa nói, Từ Táp có chút ngượng ngùng, “Con cùng hắn, không thể sánh với.”

“Cho nên, có cơ hội nhất định phải hảo hảo nắm chắc.”

“Ân.”

“Việc này phải nắm chặt.”

Ánh mắt Từ Táp nhìn mẹ mình bao hàm cảm kích cùng kinh ngạc, “Mẹ, mẹ, mẹ không phản đối?”

“Mẹ phản đối cái gì, người như vậy không dễ dàng tìm được.”

“Kia, con đi nói với cậu ấy?” Giọng Từ Táp kích động đến phát run.

Từ mẫu nghĩ nghĩ, biểu tình toát ra do dự, “Tôi có chút lo lắng.”

Từ Táp lại cúi đầu, “Con hiểu được.”

“Người ta có điều kiện tốt như vậy, muốn tìm hạng người gì không có, trong đại học, nữ sinh xinh đẹp thông minh còn rất nhiều mà.”

“Ân.”

“Tiểu Mạn của chúng ta chỉ tốt nghiệp đại học sư phạm, tuy rằng nói bằng cấp không thành vấn đề, bất quá, có lẽ người ta đã có bạn học tốt.”

Từ Táp ngẩng đầu, nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ nói cái gì?”

“Cái gì cái gì?” Từ mẫu liếc đứa con, “Cùng ta nói nửa ngày như vậy, con cũng không hiểu, con làm anh người ta như thế nào vậy. Ta đương nhiên là nói tiểu Vân cùng tiểu Mạn.”

TBD: có ai hố jống ta không? T..T

“Tiểu Mạn.” Từ Táp kinh hoảng nháy mắt, không biết làm sao.

“Ta thấy, đứa nhỏ tiểu Vân này không tồi, thực trúng ý của ta, em của ngươi cũng không nhỏ, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua. Táp, nhiệm vụ giao này cho con, con đi hỏi thăm hỏi thăm, nếu tiểu Vân bây giờ chưa có bạn gái, nói cho ta biết. Đi theo tiểu Vân, tiểu Mạn có thể nương tựa. Ta cũng an tâm. tiểu Vân có bằng cấp, đi tới chỗ nào cũng không sợ, tương lai, nói không chừng có thể mang tiểu Mạn xuất ngoại.”

Từ Táp ngây dại, lăng lăng nhìn mẹ, cái gì cũng nói không nên lời.

Không có chú ý tới vẻ mặt khác thường của đứa con, Từ mẫu tiếp tục nói: “Táp, con cũng biết, Thiệu thúc thúc của con đi sớm, hôn sự của tiểu Mạn chính là tâm sự lớn nhất của ta. Thay tiểu Mạn tìm được một người chồng tốt, ta mới không làm … thất vọng Thiệu thúc thúc của con, ta đây mới an lòng. Điều kiện gia đình tiểu Vân không tồi, cũng không có anh em, tiểu Mạn qua đó, phụng dưỡng cha mẹ chồng, không có chuyện vụn vặn như em dâu chị chồng, cuộc sống gia đình tạm ổn thanh nhẹ nhàng khoan khoái, thật tốt. Xem tiểu Vân như vậy, có lẽ cha mẹ của cậu ta nhất định đều là người sảng khoái, bọn họ chỉ có một đứa con, nhất định sẽ thương tiểu Mạn, tiểu Mạn của chúng ta lại dễ thương, việc này, nếu có thể thành, chuẩn không sai được.”

Từ Táp bán giương miệng, si ngốc nhìn mẹ, “Tiểu Mạn…”

Từ mẫu nhìn đến đứa con hóa ngốc, cau mày trừng đứa con, “Sao, con còn tưởng rằng đang nói con? Nghĩ cái gì vậy? Đứa nhỏ này, quen biết người có điều kiện tốt như vậy, cũng không nói cho mẹ nghe một tiếng, còn nói thương em gái, chung thân đại sự của em cậu sao lại không quan tâm? Na, nhiệm vụ giao cho con, hỏi rõ, đến nói cho ta biết.”

Từ Táp có loại xúc động bi thương muốn khóc, “Cậu, cậu ấy không có bạn gái.”

Từ mẫu vừa nghe, tinh thần tỉnh táo, “Thật sự?”

“Ân.”

“Cậu đã hỏi qua?”

“Ân.”

“Khẳng định?”

“Ân.”

Từ mẫu đứng lên, hưng phấn đi tới đi lui, “Thật tốt quá, ta đây an tâm.”

Nhìn thấy mẹ cùng anh trai cùng đi ra, Thiệu Tiểu Mạn cười hỏi: “Mẹ, mẹ cùng anh lén lút nói cái gì dạ?”

Mặt Từ mẫu tươi cười, “Không có gì, chuyện tốt.”

“Anh thật là chuyện tốt?” Trên mặt Thiệu Tiểu Mạn rực rỡ, vội hỏi.

Từ mẫu nhìn con gái, “Ngươi đừng hỏi nhiều.” Từ mẫu vẫn đắm chìm trong vui sướng, không có chú ý tới biểu tình mất mác đau đớn của Từ Táp.

Ăn xong cơm chiều, Thiệu Tiểu Mạn lôi kéo Từ Táp đi xuống lầu, nói phải bồi anh cô tản bộ.

Hai anh em dọc theo xã khu hóng mát, sau đó đi tới sân vận động trong xã khu.

Lúc này, trong sân vận động đã không còn người, thực im lặng.

Lôi kéo Từ Táp ngồi xuống ở cầu thang cạnh sân vận động, Thiệu Tiểu Mạn nhìn ca ca nhíu chặt mày bên cạnh nói “Anh, rốt cuộc mẹ đã nói cái gì với anh?”

“Không có gì.”

“Em thấy không giống.”

Từ Táp vẫn đang mâu thuẫn.

Thiệu Tiểu Mạn cùng Lý Xuất Vân đã gặp mặt, Từ Táp không rõ lắm ấn tượng của em gái đối với Lý Xuất Vân đến tột cùng là như thế nào, chính là Từ Táp biết, tình cảm mông lung của mình đối Lý Xuất Vân kia, với sự thông mình của Thiệu Tiểu Mạn nhất định đã cảm giác được.

Vấn đề là, tiểu Mạn nghĩ như thế nào. Nếu… Nếu tiểu Mạn thật sự thích Lý Xuất Vân, mình, có phải hay không phải nhường.

Từ Táp nhìn sân vận động dưới ánh đèn.

Đây là nơi Từ Táp đã vượt qua thời thơ ấu, hắn lớn lên ở đây, từ nơi nàyhướng đến con đường bóng đá, sân vận động này lưu lại rất nhiều kỷ niệm trong Từ Táp.

Thiếu niên nho nhỏ đá banh bằng chân trần năm đó, hiện tại, đã là anh hùng trên thảm cỏ của toàn bộ Hương Đảo.

Từ Táp tới năm đó, mình và các bạn thân ở trong này đá cầu, mỗi một lần, tiểu Mạn đều ở bên cạnh mình cổ vũ, mặc kệ ngày hè nóng bức, hay là trời mưa, cô đều đến.

Trong ký ức tuổi thơ, gia đình cũng không giàu có, mẹ cùng em gái cho Từ Táp duy trì lớn nhất, người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, cùng đi tới hôm nay.

Từ Táp nhìn xem nhỏ em im lặng ngồi bên cạnh, mặc dù là em gái không có quan hệ huyết thống, Từ Táp nhưng vẫn xem cô như là em gái ruột mà đối đãi.

Mẹ nói rất đúng, Lý Xuất Vân thật là người tốt nhất, nếu tiểu Mạn có thể cùng cậu ấy ở bên nhau, chung thân có chỗ dựa, mình và mẹ đều thực yên tâm.

Lý Xuất Vân cùng Thiệu Tiểu Mạn, Từ Táp không dám nghĩ nữa, không biết là nên cao hứng hay là nên thương tâm.

Một bên, Thiệu Tiểu Mạn tĩnh tọa, sớm chú ý tới biểu tình biến hóa củaTừ Táp, không rõ lắm mẹ cùng anh mình đã nói những gì, nhưng là Thiệu Tiểu Mạn nhìn ra, tâm trạng anh trai thật không tốt.

Tựa vào vai Từ Táp, Thiệu Tiểu Mạn nói: “Anh, mẹ rốt cuộc đã nói gì với anh?”

“Không có gì.”

”Về anh hay về em?”

“Đều có.”

“Tốt hay là xấu.”

“Có tốt có xấu.”

Nghe Từ Táp trả lời cái nào cũng nước đôi, Thiệu Tiểu Mạn nóng nảy, “Anh chính là như vậy, ấp a ấp úng không chịu nói thật.”

Từ Táp nghĩ nghĩ, đúng, chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói rõ, vì thế hắn hỏi: “Tiểu mạn, em thích Lý Xuất Vân sao?”

“Thích.”

Kinh ngạc vì em gái trả lời thẳng thắn thành khẩn như thế, Từ Táp không khỏi sửng sốt, xoay mặt nhìn Thiệu Tiểu Mạn.

Thiệu Tiểu Mạn nhìn Từ Táp kinh ngạc, cười nghịch, xoay đầu nói: “Em thích Lý Xuất Vân. Đó là bởi vì, anh thích anh ta, cho nên em cũng thích. Chỉ cần là người anh thích, em đều thích.”

“Cái gì?”

Thiệu Tiểu Mạn lại dựa vào vai Từ Táp, vươn tay khoác cánh tay Từ Táp, “Anh, chẳng lẽ chính anh cũng không có phát giác sao, tiểu Vân ở trong mắt của anh, là tồn tại thực đặc biệt. Chính anh không có chú ý tới anh có bao nhiêu sao để ý anh ta sao?”

Từ Táp ngây ngẩn cả người, nguyên lai, em gái đã xem thấu triệt đến thế.

“Em vẫn nghĩ, anh không phải là người trọng sắc khinh bạn, kết quả em sai rồi.”

“A?”

“A cái gì, từ sau khi anh quen tiểu hùng miêu, ngoài thời gian dành cho bóng đá, đều bồi ở bên cạnh anh ta. Trước kia, anh có rãnh thì nhất định sẽ về thăm mẹ với em, hiện tại mà, toàn bộ thế giới đều chỉ viết đầy tên anh ấy.”

Từ Táp xấu hổ cúi đầu.

Thiệu Tiểu Mạn vỗ vỗ cánh tay Từ Táp, “Không quan hệ, anh, luyến ái chính là như vậy, mẹ cùng em cũng sẽ không để ý.”

Từ Táp thở ra một hơi.

“Nói a, mẹ nói với anh cái gì? Mẹ còn không biết chuyện anh cùng tiểu Vân, ta nghĩ, chính tiểu Vân cũng không biết, anh, anh phải vui lên.”

Từ Táp đem lời của me nói với mình nói thẳng ra.

Thiệu Tiểu Mạn nghe xong liền nở nụ cười, “Mẹ cũng thật là, loạn phối uyên ương, sợ em gả không được, người ta cũng không phải không có người theo đuổi.”

Từ Táp vỗ vỗ đầu Thiệu Tiểu Mạn, “Đúng, em gái của anh đáng yêu như vậy, làm sao có thể không ai theo.”

“Anh có tính toán gì không?”

“Anh nghĩ, tìm một cơ hội… Cùng cậu ấy thổ lộ.”

“Cố lên, anh. Em tin tưởng anh nhất định sẽ thành công.”

Từ Táp nở nụ cười, sau đó còn nói thêm: “Kia bên mẹ làm sao bây giờ?”

“Đợi thời cơ chín mùi thì nói cho mẹ chuyện của anh cùng tiểu Vân. Bên mẹ, em cảm thấy mẹ rất thích tiểu Vân, chấp nhận cậu ấy sẽ dễ dàng hơn.”

“Nói cũng đúng.” U ám trong lòng trở thành hư không, Từ Táp cảm giác thật thần thanh khí sảng*.”Tôi cùng tiểu Vân quen nhau, em sẽ không để ý chứ.” Từ Táp hỏi em gái.

_thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái.

“Đương nhiên sẽ không rồi.” Thiệu Tiểu Mạn cười rất vui vẻ, “Bởi vì em cũng thích tiểu Vân, anh ta là người thứ nhất có thể làm cho người anh vốn nổi danh trầm ổn của em phải phát điên, em rất bội phục anh ấy. Bất luận anh làm cái gì em đều ủng hộ, chỉ cần là người anh thích, em nhất định sẽ thích.”

“Em thật cở mở. Ban đầu anh còn tưởng, em có thể sẽ không thích Tiểu hùng miêu.”

Thiệu Tiểu Mạn gật đầu mỉm cười, “Đương nhiên là thích, nhưng cái thích của em không giống với cái thích của anh. Yên tâm đi, anh, em luôn đứng về phía anh, em vẫn là fan trung thành nhất của anh.”

Hai huynh muội đàm tâm sự xong, kéo tay nhau về nhà, ánh đèn bên đường đem bóng bọn họ kéo dài trên đất.