Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 37




Ôn Nhuận nhìn mỹ nam tử ngồi đối diện, lần thứ N bất đắc dĩ thở dài.

Cậu phát hiện số mình gần đây thập phần không tốt, nhất định là thần tiên trên trời nhìn mình không vừa mắt, cho nên trăm phương ngàn kế làm khó.

Đầu tiên là chuyện làm công bị Kế Hoằng phá hoại, còn bị hắn giới thiệu cho khách hàng trọng yếu của công ty, làm cho mình trong thời gian ngắn liền trở thành đề tài chính để bát quái, sau đó gia khỏa kia còn chưa thỏa mãn, dám chạy tới tổ vệ sinh làm lộ thân phận mình, hơn nữa còn ti bỉ đến mức lấy chuyện tăng tiền lương để dụ đám đồng sự kia đồng loạt đẩy cậu đến thang máy chuyên dụng của tổng tài, còn kém không đem mình gói thành một kiện lễ vật quý hiếm dâng lên tổng tài để đổi lấy phúc lợi.

Trong đó cái tên Đại Dũng kia là tích cực nhất, Ôn Nhuận đương nhiên rõ ràng dụng tâm ích kỷ của hắn, hắn là muốn cho Ôn Nhuận bận rộn để quên mấy câu nói muốn theo đuổi thị trưởng đi, đáng tiếc hắn dùng sai phương pháp rồi, nếu hắn kiên quyết bảo vệ mình thì mình cũng tuyệt đối sẽ không làm khó hắn, bất quá hiện tại, hừ hừ …….

Ôn Nhuận nhớ tới Đại Dũng vẻ mặt đau khổ cả ngày suy nghĩ làm thế nào để theo đuổi thị trưởng, trong lòng nhịn không được muốn cười phá lên, đáng đời, ngay cả bộ dáng thị trưởng thế nào cũng không biết còn dám ở trước mặt tôi phản bội, còn dám bán đứng tôi, không cho cậu chịu khổ vài ngày tôi sẽ không còn là Ôn Nhuận. Cậu ác độc nghĩ, khóe miệng cong lên một tia cười đắc ý. Vừa nhìn sang người cử chỉ tao nhã ngồi đối diện, khuôn mặt lại nhanh chóng suy sụp: Ai, vẫn là trước giải quyết phiền toái trước mắt rồi nói sau.

“Cậu đang lo lắng cái gì?” Ngô Tử Địch tao nhã dùng thìa khuấy ly cà phê, ánh mắt ngập tràn tự tin nhìn Ôn Nhuận.

“A? Anh…… Anh nói gì? Thật có lỗi, vừa rồi…… vừa rồi tôi suy nghĩ việc khác, không nghe rõ lời anh nói.” Ôn Nhuận đỏ bừng mặt, cho dù thế nào thì hành vi thất thần vừa rồi của mình là không đúng, hơn nữa nhìn đến mỹ nhân ngồi đối diện khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, cậu liền cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề.

Bất quá rất nhanh, loại cảm thấy tội lỗi này liền biến mất, bởi vì lúc này cậu không thất thần cho nên nghe được đối phương nói: “Ôn Nhuận, tôi cho cậu ba trăm ngàn đô, rời Kế Hoằng, nếu cậu cảm thấy chưa đủ, tôi có thể cho cậu thêm.” Ngô Tử Địch rất tin tưởng cái giá mình đưa ra có thể làm cho tên nhà quê trước mắt này khiếp sợ. Nhưng dần dần, cậu ta thấy Ôn Nhuận dùng ánh mắt như nhìn thú quý hiếm nhìn mình liền phát hiện chính mình tựa hồ đã quá tự tin.

Quả nhiên Ôn Nhuận phi thường kinh ngạc mở miệng: “Ngô, Ngô tiên sinh, tôi ……. Ân, nói như vậy thực không phải phép, tôi thấy Kế Hoằng đã rất lâu rồi không có nhắc tới anh, cứ tưởng anh đã thoát khỏi bóng ma khôi phục lại cuộc sống của mình, hiện tại xem ra, khoảng thời gian vừa rồi anh không phải sống trong bệnh viện tâm thần đi? Nếu không sao lại nói ra những lời buồn cười mà chỉ có bệnh nhân tâm thần mới nói.” Hừ hừ, không nghĩ tới người này bề ngoài mỹ mạo, được giáo dục đàng hoàng lại mở miệng nói ra những lời đê tiện như vậy, nếu không giáo huấn một chút thì thật không hay. Ôn Nhuận phẫn nộ nghĩ, tuyệt không vì mình nói ra những lời ác độc mà áy náy.

“Cậu ……cậu …….” Mặt Ngô Tử Địch lập tức dữ tợn: “Cậu đừng ở đây vọng tưởng, Kế Hoằng bất quá chỉ là cùng cậu chơi đùa mà thôi, cậu cho rằng hắn sẽ cùng loại người quê mùa như cậu sống đến bạch đầu giai lão sao?” Ngô Tử Địch phong độ hoàn toàn biến mất, bén nhọn nói: “Cậu hiện tại rời khỏi hắn, còn có thể lấy được ba trăm ngàn đô, đợi cho đến lúc hắn không cần, kết cục của cậu càng thêm bi thảm. Tôi khuyên cậu nên biết thức thời một chút.”

“Chúng ta hai người, đến tột cùng ai đúng cũng đều nhìn không ra, nếu anh có hứng thú với vấn đề này thì tôi có thể mang anh đến gặp anh ấy để nói ra đáp án.” Ôn Nhuận lạnh lùng cười: “Ba trăm ngàn đô? Trong mắt anh, Kế Hoằng chỉ có thể dùng tiền tài để mua bán gì đó có phải không? Hiện tại tôi cuối cùng cũng đã biết, vì cái gì hắn lựa chọn tôi mà cự tuyệt một lần nữa trở lại bên cạnh anh, bởi vì, anh thật sự rất khiến người ta chán ghét.” Cậu không muốn cùng Ngô Tử Địch nói tiếp, chuyện làm cậu phiền lòng đã quá nhiều, không cần ở nơi này lãng phí thời gian.

“Không được đi.” Ngô Tử Địch giữ chặt góc áo cậu: “Đem Kế Hoằng trả lại cho tôi, trả lại cho tôi cậu có biết không? Tên nhà quê này, cậu lấy cái gì chiếm lấy Kế Hoằng, cậu có thể cho hắn cái gì? Cậu cái gì cũng không có thể cho hắn, cậu căn bản so ra kém tôi ……” Tử Địch một lần nữa không khống chế được mình, Ôn Nhuận nhìn gương mặt xinh đẹp của người kia vặn vẹo, bỗng nhiên có chút đồng tình, người đáng thương này cho đến bây giờ cũng không biết là vì sao a, quên đi, nể tình là tình nhân cũ của Kế Hoằng, chỉ điểm cậu ta một chút đi.

“Đúng vậy, anh nói đúng, tôi không thể cho Kế Hoằng cái gì, không giống như anh có thể cho hắn rất nhiều, rất nhiều tiền tài, củng cố địa vị, quyền thế khổng lồ, nhưng là anh phải hiểu được, mấy cái đó cũng không phải là điều Kế Hoằng muốn, mà thứ tôi có thể cho hắn cũng chỉ là toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, cùng mấy thứ của anh so sánh, nó có lẽ thực nhỏ bé, nhưng đáng tiếc đó lại là điều Kế Hoằng muốn.” Ôn Nhuận giựt góc áo ra khỏi tay Ngô Tử Địch: “Lần sau nếu còn muốn làm tôi rời Kế Hoằng, đừng đến nói với tôi mà hãy làm Kế Hoằng tự mình mở miệng, hiểu chưa? Nếu không tôi nhất định sẽ không buông tay. Cuối cùng, tôi nghĩ phải cảm ơn anh, anh vì Kế Hoằng đưa ra ba trăm ngàn đô, cái giá này …… thật sự không nhỏ.” Ôn Nhuận nói xong cũng không thèm nhìn đến Ngô Tử Địch đang sững sờ như bị sét đánh một cái, phi thường hãnh diện tiêu sái đi ra ngoài.