Biện Thái so với ngày thường càng thêm ai oán, bởi vì đêm qua hắn nằm gặp mộng xuân như thường lệ nhưng lại rất rất chân thật a.
Rõ ràng ngay từ đầu là hắn nằm mộng thấy Thực Lâm, khi đó hắn còn nghĩ đấy mới là chính hắn nha, tính hướng của hắn vốn chính là rất bình thường, nhưng là ai biết được trong nháy mắt Thực Lâm liền biến thành Biện Hỏa.
Hắn thế nhưng còn chủ động mở đùi ra, so với cảm giác thường có mỗi lần mộng xuân, lần này thậm chí hắn lại có loại cảm giác thực giống như thật, thật giống như trong người vẫn còn lưu lại lửa nóng dục vọng kia a.
Chôn ở trong tiểu huyệt co rúm của hắn, Biện Hỏa dùng loại thong thả luật động đặc thù của mỗi mình y quấy rầy nội bích co rút nhanh không thôi, còn có nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn như là muốn nuốt lất hắn vậy a, làm cho hắn so với thường lệ còn thêm nhập tâm hơn.
Y nói, “Ngươi là của ta.” Tiểu huyệt ấm áp giống như nơi đó của nữ nhân chảy ra nhiệt dịch, mà nội tràng lại giống như tử cung của nữ nhân nuốt lấy trọc bạch của nam nhân, cũng có chờ mong thêm tiến nhập.
Biện Thái đứng trước cây cổ thụ già tung nấm đấm, nghĩ đến chỗ kích động thì còn ôm lấy thân cây kêu khóc đến thảm thiết hơn.
“Ta không phải đồng tính luyến ái, ta không phải biến thái, ta không phải nữ nhân *** đãng…. Ta yêu là nữ nhân…. Nga… Ô…..”
“Ngươi đây là đang làm cái gì!” Ngón tay thon dài đặt lên trên vai Biện Thái.
Biện Thái nghe được thanh âm kia liền bị dọa, đầu đập vào thân cây.
“Biện……Quang….” Thanh âm kia thực giống như thanh âm của tam thiếu gia Biện Quang a.
“Thái thái, ngươi là bị hâm a! Tự dưng lấy đầu đi đập vào gốc cây bảo đổi ánh sáng cái gì a?” (biện = đổi, quang= ánh sáng) Thực Lâm vươn tay nhu nhu cái trán đã muốn hồng lên của Biện Thái.
Đôi mắt xinh đẹp ngẩng lên, thoạt nhìn thật mê người.
“Lâm Lâm, ngươi đừng dọa người a!” Đúng là giống như nhiều nữ nhân ở trong cùng một thể xác nha, ngày hôm qua vẫn còn có vẻ mặt lạnh như băng hôm nay liền biến thành người khác, “ Lâm Lâm, thân làm nữ nhân không cần phải sờ mông nam nhân a!”
“Sờ lầm.” Thực Lâm đem bàn tay đang sờ mông của Biện Thái chuyển lên trên cái trán sưng đỏ của hắn, “Ngươi đang suy nghĩ gì thế? Xuất thần như vậy, không phải là đang mộng tới nam nhân đó chứ!”
“Mộng tới nam nhân làm cái gì a, ta có muốn mơ cũng sẽ mơ đến nữ nhân, muốn mơ tới mỹ nữ ở trên có ngực lớn, phía dưới có mông căng!” Hắn thẹn quá hóa giận rống to, “Ta làm gì mà phải mơ tới nam nhân, ta thực bình thường, ta không phải là biến thái!”
“Ngươi dữ dằn với ta làm cái gì a.” Thực Lâm hai mắt lưng tròng ẩn ẩn nước mắt, “Ngươi đúng thật là Biện Thái mà!” Hừ hừ, nếu không phải thấy ngươi đã nhận ra thanh âm của ta, lão tử ta khẳng định sẽ một quyền đánh bất tỉnh ngươi, kéo ngươi qua một bên làm một trận dục tiên dục tử cho ngươi xem.
Đúng vậy, Thực Lâm mà chúng ta biết lúc trước hôm nay đã lộ ra được bộ mặt nhân nghĩa hạ lưu vô sỉ não chưa toàn t*ng trùng a, mà ví dụ rành rành trước mắt chính là Tiểu Quang yêu bạo lực trước mặt đây a.
Biện Quang không giống như đại ca chuyên chú lo sự nghiệp, y chính là rất nhàn hạ luôn cùng Biện Thái ngoạn chơi. Lúc giả nữ nhân, ước chừng hơn một nửa chính là do một mình y giả. Y nhìn thế thôi nhưng là cao thủ diễn trò nha, dù sao y cũng là nắm trong tay sự nghiệp giải trí mà, đối hắn diễn xuất chính là chuyện nhỏ, chỉ cần bắt đầu diễn thì sẽ thực nhập vai a. Bất quá so với nhị ca Biện Kháng y vẫn là còn thua xa lắm.
“Lâm Lâm ngươi đừng có khóc a…..Ta không phải cố ý….” Đều là lỗi của Biện gia tam huynh đệ kia, hại hắn vừa nhìn đến Thực Lâm đều tưởng nhầm bọn họ. Ba cái tên đực rựa kia sao có thể sánh với Thực Lâm xinh đẹp chứ.
Biện Thái cầm tay Thực Lâm, “Lâm Lâm, lời ta nói ngày hôm qua ngươi đã nghĩ xong chưa?”
“Ngày hôm qua?” Hôm qua đại ca sắm vai a.
Biện Thái cố tình tiêu sái hất tóc. Hắn nhất định phải đánh bại mộng xuân cùng nam nhân dây dưa hàng đêm a, nếu cứ như vậy tiếp tục thì con đường bình thường của hắn thực thênh thang mất.
“Bảo bối, ngươi đã quên mất rồi sao? Ta thực sự là thích ngươi a, ta hôm qua hướng ngươi đưa ra thỉnh cầu kết giao, không biết ngươi thấy thế nào?” Biện Thái dùng ánh mắt thâm tình nhìn Thực Lâm.
……………………………………….