Ngã Ái Biến Thái

Chương 37




Trong bóng đêm đen tối có một bóng người vội vã chạy như điên, cứ hướng tới nơi có ánh sáng ở trên núi chạy tới.

Biện Thái vốn cũng định hướng chân núi mà chạy nhưng là nghĩ đến lẽ thường chắc chắn bọn họ tất nhiên là nghĩ đến hắn hướng chân núi mà trốn, cho nên hắn liền trốn theo hướng ngược lại a.

Nghe khẩu khí Bắc bá nói ở trên núi kia không thuộc địa phận của Biện gia cho nên chắc chắn sẽ khó nhờ người tìm kiếm, vậy cho nên đây chính là nơi thích hợp để cho hắn chạy trốn nhất.

Hắn đứng nhìn ở trước mắt tứ phía đều là tường, người ở trong này quả thực là có tính quân sự cao nha, đem tường vây quanh địa bàn của mình cao như vậy, cửa vào duy nhất cũng là cửa bằng đồng đỏ kín cổng thật cao a. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đồngthật nặng kia ra, mang thêm một tiếng ken két.

Ở bên trong chính là một khung cảnh giống như thời cổ đại, nhà cổ, đằng trước sân còn có thả vài con gà, cây đại thụ trăm năm vẫn đứng lặng, còn có một cái xích đu treo trên đó. Gió đêm thổi tới, cành cây ngọn lá đung đưa mang tại ra một hồi âm thanh sàn sạt truyền đi bốn phía.

Biện Thái không tự chủ cả người nổi da gà hết trơn, có lẽ người bình thường sẽ nói cảnh này thật tuyệt, thật yên tĩnh a, bất quá hắn lại cảm thấy nơi này là yên tỉnh quỷ dị, hơn nữa không chừng trước mặt hắn bỗng nhiên ở đâu lại xuất hiện một tiểu thư đang đứng mặc áo trắng tóc xõa xuống cũng là chuyện có thể luôn a.

“A….a…..” Trước mặt hắn thật sự xuất hiện một tiểu thư mặc áo trắng xõa tóc dài a, “Có….. maa……”

“Ma…Ma ở nơi nào…… Ta sợ lắm a….” Quỷ tiểu thư nép vào sau lưng Biện Thái, sợ đến phát run.

“…Phiêu tiểu thư … (phiêu = bay => tiểu thư ma =)) ).” Hắn ở nước ngoài lớn lên không có nghĩa là hắn không sợ ma a, nhưng là gặp được ma sợ ma chính là mới lần đầu tiên.

Biện Thái xoay người nhìn phiêu tiểu thư.

Nữ nhân trước mắt vó một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn giống như oa nhi, cao cũng chỉ tầm tói ngực hắn thôi, mặc một bộ áo ngủ màu trắng, hơn nữa lại có một mái tóc dài màu trắng nữa chứ. Dựa trên mắt nhìn người của Biện Thái chúng ta, vị ma nhân này chính là ước chừng tầm bốn mươi tuổi đầu a.

“Ta không phải họ Phiêu, ta gọi là Thực Trân.” Nữ nhân ngẩng đầu nhìn người xa lạ trước mắt, nàng sợ hãi nhìn bốn phía, “Ma ở nơi nào a?”

Biện Thái nhìn bóng của hai người, xác nhận nàng không phải là ma quỷ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Kỳ thật đồng chí Biện Thái của chúng ta rất chi là sợ ma, chỉ là vì thân là nam nhân hắn mới cố gắng giả kiên cường thôi. Thật ra vừa rồi chính là dọa hắn toàn thân cứng đờ a.

“Không có ma đâu, ngươi đừng có sợ a!” Hướng nữ nhân kia dỗ dành, “Thực tiểu thư à, ngươi chỉ ở một mình một người thôi sao?” Ngay cả tòa nhà lớn vầy mà chỉ thấy có mỗi mình nàng thôi.

Nữ nhân lắc đầu, “Còn có một lão bá bá, còn có một con gà con.” Phương thức nói chuyện của nữ nhân thật giống như một tiểu hài tử vậy.

Căn cứ vào suy đoán của Biện Thái, nữ nhân này hẳn là lão bà của phú thương a, tinh thần có chút vấn đề cho nên mới có thể cư xử giống như hài tử như vậy nha.

Hắn là một người rất tốt bụng, hắn liền dùng ngay thái độ của đại ca hống nữ nhân ngay.

Từ lời của nữ nhân, Biện Thái liền thấu hiểu nơi này chỉ có một mình nàng ở mà thôi.

…………………………………………………………………