NewYork Thập Tam Nhai

Chương 48




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Địa điểm giao dịch là một nơi ngoại ô NewYork, biệt thự chuyên dùng để nghỉ dưỡng. Phòng bên đó chủ yếu để người nước ngoài giàu có cuối tuần đến nghỉ ngơi.

Cả bọn dùng một container cỡ trung để số lượng [Kinh Thánh] vào trong, đem xe tải nhét đầy hàng.

Hiện tại buôn lậu, nhất là các loại xe tải, thời điểm đi qua trạm kiểm soát, đều lo ngại xuống xe cấp cho cảnh sát kiểm tra.

“Đừng lo lắng, Brent, chúng ta không có vấn đề.”

Sawada đẩy đẩy gọng kính trên mắt, vươn tay đem tây trang trên người hảo hảo chỉnh một chút.

Theo ước định giao dịch hai bên, Sawada dẫn theo Brent lại đây. Hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ. Mập mạp và Kagawa thì ở lại trong nhà.

Bây giờ bọn họ giả làm thương nhân bán sách, đem [Kinh Thánh] giao đến giáo đường ở vùng ngoại ô. Sawada lúc trước đã sớm nhờ vào quan hệ với chỉnh phủ để ổn thỏa một phần buôn bán này.

Bây giờ, Sawada thân phận là ông chủ, Brent là tay chân làm tài xế.

Giờ phút này trên người Brent chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn giản,  quần bò màu lam, ngồi một bên lái xe. Sawada ngồi ghế phó lái bên cạnh cậu.

“Ta biết, Sawada.”

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta dừng xe để chuẩn bị kiểm tra.”

Brent hướng về phía Sawada gật gật đầu, sau đó chậm rãi cho xe dừng tại bên đường, lẳng lặng chờ cảnh sát đến kiểm tra, sau đó quay đầu cười khẽ nhìn Sawada:

“Trừ phi bọn họ lấy toàn bộ [Kinh Thánh] trên xe dỡ xuống, sau đó từng quyển từng quyển kiểm tra, bằng không, ta không tin bọn họ có thể phát hiện ra điều gì. Huống hồ, xe chúng ta cũng không quá tải.”

Sawada vươn tay vỗ vỗ vai Brent, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.

“Đến, hút một điếu, Brent, good brother của ta.”

“Ít nhiều cũng có ngươi bên người a~”

Brent kéo kéo khóe môi, thản nhiên cười, tiếp nhận điếu thuốc từ tay Sawada hàm vào trong miệng, nghiêng mặt để Sawada vì cậu châm thuốc, sau đó gác chân lên vô lăng, giống như là tài xế sở hữu cả chiếc xe, an an tĩnh tĩnh chờ cảnh sát đến kiểm tra.

“Được rồi, xe tiếp theo!”

Cảnh sát chỉ chỉ xe Brent.

Brent lập tức gật đầu:

“Đến đây.”

Nói xong, Brent chậm rãi chạy đến, sau đó xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa nhượng Sawada bước xuống.

“Ông chủ.”

Brent thản nhiên liếc nhìn Sawada một cái, Sawada khụ khụ, mang biểu tình nghiêm túc từ trên xe bước xuống, cảm giác kia khiến cả người hắn thật sự giống thương nhân buôn bán sách tôn giáo đứng đắn.

Brent trên miệng ngậm điếu thuốc, hai tay khoanh trước ngực tựa vào cửa xe bên cạnh, nghiêng mặt nhìn về Sawada.

Thời điểm nam nhân hư hỏng trở nên đứng đắn, thật sự có chút bất ngờ.

“Đem giấy chứng nhận của tất cả kiện hàng này lấy ra đây.”

Cảnh sát bụng bự cầm côn trong tay từ từ đi đên trước mặt Sawada.

Sawada gật đầu cười hì hì, vẻ mặt một dạng khúm núm.

“Chúng ta bán sách, đây là chứng kiện đã được chính phủ NewYork cho phép. Trong chiếc xe này đều là [Kinh Thánh], nếu trong nhà ngài có người là tín đồ của Jehovah, ngài có thể lấy một ít về nhà…”

Nói xong, Sawada từ trong túi lấy ra xì gà, cấp cho cảnh sát một điếu.

Cảnh sát này hắc hắc cười, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt Sawada:

“Rất thức thời..”

Nói xong, bọn họ đem xì gà bỏ vào túi, đi đến sau thùng xe.

Brent lập tức đi tới, đem cửa thùng mở ra.

Toàn bộ bên trong chất đầy [Kinh Thánh] thật dày.

“Tốt lắm. Ta đã biết.”

Cảnh sát vươn tay cầm một quyển [Kinh Thánh], tùy tiện lật lật, quay đều nhìn về phía Brent đang đứng cạnh mình.

Cười nói:

“Này, cậu nhóc, bao nhiêu rồi?”

Brent ngây ngốc cười cười:

“Mười bảy tuổi.”

“Mười bảy tuổi? Sớm như vậy đã kiếm tiền nuôi gia đình?…A, con ta đã 20, còn cả ngày trong nhà không dám đi ra ngoài…”

Brent cúi đầu, hai tay đút trong túi tiền, không có lên tiếng.

“Hết thảy đều bình thường.”

Một cảnh sát khác đi tới báo cáo.

“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi có thể đi.”

“Phiền toái ngài, ngài cảnh sát.”

Sawada không ngừng gật đầu đối với cảnh sát trước mặt tỏ vẻ cảm tạ.

Brent xoay người, lập tức đi đến phía trước mở cửa xe ra ngồi vào trong chờ đợi.

Chốc lát sau Sawada liền trở lại. Vươn đầu đối cảnh sát phất phất tay chào.

“Qua rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau khi đóng cửa, Sawada vươn tay sờ sờ mặt mình:

“Mặt bố đây hắn cũng dám sờ, nếu không phải hiện tại còn có việc, bố nhất định đem lão heo hắn băm!…”

Brent liếc nhìn Sawada một cái.

Tên kia ngồi bên cạnh mình vẫn không ngừng xoa vuốt khuôn mặt, một bên hùng hùng hổ hổ. Sau khi lấy kính soi đủ chiều trên mặt, Sawada hung hăng ném ra cửa sổ.

Chạy xe ước chừng bốn mươi phút, bọn họ rất nhanh đã đến địa điểm được chỉ định.

“Lớn như vậy…”

Sawada xuống xe trước thấy một tòa biệt thự trắng thuần, bên ngoài là một khoảnh sân rất lớn, trồng đủ loại thực vật sắc xanh. Từ cửa lớn đi vào đầu tiên là thấy bể bơi rất rộng, ánh nắng trên mặt nước lấp lánh xinh đẹp.

Ngoài cửa lớn biệt thự có đứng vài kẻ bảo tiêu mang súng ống.

Toàn bộ làm cho người ta cảm giác chính là rất có tiền.

“Là ngài Sawada sao?”

Một người bảo tiêu thấy Sawada xuống xe, vội vàng đi đến hỏi.

Sawada gật gật đầu,

“Đúng vậy, chúng ta đến tìm ngài Quentin, đem chút đồ vật này nọ đến cho ngài.”

“Ông chủ nhượng chúng ta ở đây chờ ngài đến… Bên ngoài ngoại trừ ngài có những người khác không?”

Sawada gật nhẹ, chỉ chỉ Brent:

“Ngoại trừ ta, còn có một người anh em của ta, Brent.”

Bảo tiêu mang kính đen tỉ mỉ nhì về phía Brent, vẻ mặt một dạng khinh thường.

Bọn họ là loại nam nhân suốt ngày làm việc vào sống ra chết, tự nhiên chướng mắt Brent da thịt tinh tế, chỉ là thiếu niên tuổi chưa lớn.

Nhìn đủ, gã nghĩ nghĩ cũng không có việc gì nên đến xem náo nhiệt một chút.

“Chúng ta trước tiên soát người.”

Nói xong, bọn họ tiến lên hai người bắt đầu rà soát người Sawada.

“Hắn không mang vũ khí.”

Hai người kia quay đầu nói.

Bảo tiêu kia gật gật, phất tay:

“Các ngươi có thể đi vào.”

Sawada xoay lại nhìn Brent.

Bọn chúng thế nhưng không soát người Brent, thật sự là rất khinh địch.

Đại khái cho rằng Brent chỉ là thiếu niên bình thường.

Nhưng Brent chính là từng giết người mà ngồi tù.

Sawada ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nghĩ rằng các ngươi như thế nào cũng không nghĩ tới, cậu Brent nhà ta lại là gia hỏa cực khó chơi.

Sawada đi vào trước.

Xe tải được Brent chậm rãi chạy vào, đến trong thì Brent bước xuống, sau đó cùng Sawada sóng vai hướng cửa chính biệt thự đi vào.

“Chào! Buổi sáng tốt lành a! Ngài Sawada!”

Cậu và Sawada vừa đi qua bể bơi thì thấy một người thân tây trang màu trắng, trên môi phun khói thuốc xì gà từ bên trong biệt thự đi ra.

“Chào! Buổi sáng tốt lành, ngài Quentin!”

Đồng dạng xuất phát từ khách sáo, Sawada nhiệt tình chào hỏi cùng nam nhân.

Nói xong, hai người giang tay ôm lấy, còn vỗ vỗ lưng đối phương.

Brent im lặng đứng bên cạnh Sawada, thấy ngón tay thô ráp của nam nhân mang đầy nhẫn quý, trên cổ cũng mang không ít dây chuyền vàng.

Mấy thứ này đeo trên làn da đen nhìn như thế nào cũng không ổn.

“Hàng cũng mang đến?”

Trên tay Quentin kẹp xì gà, cười hì hì nhìn Sawada.

Sawada gật đầu,

“Đều mang đến, ngài Quentin.”

Nói xong, Brent đi đến xe tải chỉ huy vài tên bảo tiêu đem thùng hàng mang ra, đến tận cùng phía trong còn có một gian rất nhỏ, mở ra chính là  [Kinh Thánh].

“A, ngài Sawada, chẳng lẽ ngươi đến đây truyền giáo?”

Quentin mang kính đen để người khác không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy nam nhân này khóe môi cong lên, thủy chung mang theo tiếu ý nhàn nhạt.

Bất quá, ý cười kia thoạt nhìn không có ý tốt.

Brent trầm mặc không lên tiếng nghiêng đầu quay đi, nhìn tình huống bốn phía.

Toàn bộ chu vi sân ngoài đều bị bảo tiêu vây quanh.

Trên tay mỗi người đều cầm súng ống đã lên nòng, mặt không chút đổi đứng dưới nắng hè chói chang.

Brent cái gì cũng không nói, chỉ là làm cho bọn họ đem [Kinh Thánh] lấy ra.

Những người đó đem sách trải đầy, Brent tự mình khom lưng mở một quyển, sau đó đem thuốc phiện bên trong lấy ra.

“Ha ha ha!”

“Ngài Sawada, chủ ý của ngươi thật đúng là nhiều a!”

Quentin ha ha cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Sawada.

“Ha ha…”

Sawada cũng cười cười theo hắn. Quentin đưa một điếu xì gà cho Sawada, sau đó giúp Sawada châm lửa.

“Mời ngồi.”

Quentin phất tay, mời Sawada đến bên tràn trà trước bể bơi ngồi xuống, chính hắn ngồi đối diện Sawada.

Brent đem thuốc phiện bỏ vào vali. Đặt trên bàn trà, sau đó mở ra trước mặt Quentin.

Quentin ngẩng đầu nhìn nhìn Brent, cười nói với Sawada:

“Này! Sawada. Thiếu niên đến cùng ngươi là ai? Cậu ấy giống như cái gì cũng không sợ hãi.”

Brent không nói chuyện, chỉ là im lặng đứng nơi đó.

Sawada cười cười:

“Ngài Quentin, đây là anh em của ta, Brent Louis.”

“Chào ngươi, Louis.”

Quentin hít một ngụm xì gà, hơi hơi híp mắt nhìn Brent.

“Chào ngài, ngài Quentin. Nghe danh đã lâu.”

Brent lễ phép đáp lời.

Quentin vừa lòng gật gật, sau đó đối thủ hạ bên người phất phất tay nói:

“Xem hàng.”

“Vâng, ông chủ.”

Bảo tiêu kia đi lên, cầm lấy một túi thuốc phiện, đem bột phấn trong đó rắc một ít vào giấy bạc, sau đó một hơi hít vào mũi, còn đem bột phấn nếm một lần. Lại ngẩng đầu không ngừng hít bột phấn vào.

Brent cảm thấy phương pháp như vậy thoạt nhìn thật sự rất bẩn.

“Ngài Quentin, điểm này ngài yên tâm, hàng của chúng ta đều là hàng cao cấp.”

“Sawada phất phất tay, tự tin cười nói.

Bảo tiêu kia cũng gật đầu,

“Là thật, ông chủ.”

Quentin gật đầu.

Sawada cười cười:

“Thế nào, ngài Quentin, ngài hẳn thực vừa lòng đi?”

Quentin đồng ý, xoay người đối thủ hạ vẫy tay, thủ hạ của hắn cầm một hộp nhỏ mang đến, đặt trên tay Quentin.

“Đây là thù lao cho ngươi, Sawada.”

Quentin đem hộp mở ra, sau đó đặt trên bàn trà, xoay hướng chiếc hộp về phía Sawada.

Sawada nâng lên ánh mắt, thấy bên trong hộp là hai viên kim cương rất lớn.

Trong lòng Sawada trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn là tươi cười hữu lễ nói:

“Thực xin lỗi, ngài Quentin, chúng ta giao dịch đều dùng tiền mặt. Bình thường không cần vật phẩm.”

Nghe Sawada nói vậy, sắc mặt Quentin đột nhiên thay đổi, mạnh vỗ bàn đứng lên, rống giận nói:

“Như thế nào, ngươi lo lắng Quentin ta sẽ lừa ngươi! Này con mẹ nó đều là kim cương Nam Phi! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta lấy hai khối thủy tinh mảnh nhỏ lừa gạt ngươi sao?!”

Sawada cũng không phải tốt tính, vỗ bàn đứng đối diện, hung tợn nói:

“Ai biết kim cương này là hàng thật hay con mẹ nó là hàng giả?! Cho dù nó là thật, cũng không biết là từ đâu ngươi mang tới?!”

“Mẹ nó, không bán!”

Nếu kim cương này thật sự là hàng giả, Sawada lần này mệt rồi.

Cho dù là thật, nếu đến từ đường bất chính, thời điểm Sawada mang kim cương qua tay bán đi cũng thực phiền toái, có khả năng sẽ chọc vào người không nên chọc, trêu chọc không cần thiết thật sự rất phiền.

Buôn bán kiêng kị nhất là không giao dịch bằng tiền mặt.

Nói xong, Sawada vươn tay đem vali trên bàn đóng lại, sau đó tính toán rời đi.

“Hừ… Mua bán hôm nay, làm cũng phải làm! Không làm cũng phải làm!”

“Vào được của nhà Quentin ta, cũng đừng mong trở về như vậy!”

Tay Sawada nắm chặt vali, bảo tiêu bốn phía đã nhanh chóng xông tới, cầm súng hướng vào đầu Sawada, đem hắn vây quanh.

“Có ý gì?”

Vẻ mặt Sawada âm u quét một vòng, trên người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Các ngươi động thủ thử xem.”

Đột nhiên, Brent rút súng, thẳng tắp chỉ vào đầu Quentin.

Quentin sửng sốt, cười lạnh một tiếng:

“Không nghĩ tới lá gan ngươi ngược lại thực lớn.”

“Thật sự xem nhẹ ngươi!”

Bảo tiêu lúc trước không soát người Brent thấy cậu cầm súng chỉa vào đầu ông chủ nhà mình, lập tức sợ tới mức nói không ra lời.

Quentin bình thản ung dung:

“Ngươi giết ta cũng không quan hệ, dù sao các ngươi cũng biến thánh tổ ong vò vẽ… Trừ phi các ngươi ngoan ngoãn giao dịch…”

Sawada nhìn về phía Brent.

Brent chớp mắt, gật đầu nói:

“Sawada, đem hàng đưa cho hắn.”

“Brent…!”

Sawada cau mày, biểu tình sinh khí.

“Đưa cho hắn!”

Brent mệnh lệnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Sawada.

Nắm tay Sawada thế này mới chịu buông ra, lập tức có một bảo tiêu đi đến đem vali thuốc phiện mang đi.

Brent buông súng trên tay.

“Chúng ta có thể đi? Ngài Quentin?”

Quentin nhanh chóng lấy ra khẩu súng trong người, nháy mắt hướng eo Brent bắn một phát.

“Fuck con mẹ ngươi!…”

Sawada vừa thấy Brent bị bắn một súng, lập tức muốn xông đến liều mạng cùng Quentin.

“Dừng lại!”

Brent nhất thời đổ đầy mồ hôi, một tay ôm lấy thắt lưng, tay kia thì ngăn lại Sawada.

“Chúng ta đi thôi, Sawada.”

Brent ôm bụng, vươn tay đem kim cương trên bàn trà lấy đến, sau đó dụng lực lôi kéo Sawada xoay người rời đi.

“Tên nhóc này còn rất thông minh…”

Quentin nhìn Brent che bụng, bộ dạng lôi kéo Sawada rời đi, lên tiếng cười cười.

“Brent!… Ngươi không sao chứ?”

Vừa lên xe, Sawada khẩn trương xem Brent.

Brent lắc đầu, đem áo trên người cởi xuống, che chắn ngay miệng vết thương, sau đó vươn tay lau mồ hôi trên trán:

“Mau lái xe, Sawada.”

Sawada lập tức khởi động xe. Thời điểm ngẩng đầu liền thấy hai viên kim cương trong hộp.

“Mẹ nó, vì cái thứ chết tiệt này thiếu chút nữa hại chết ngươi!”

Nói xong, Sawada liền đem hộp cầm trong tay, muốn hướng ngoài cửa sổ ném.

“Ngươi điên rồi? Đừng như vậy, đây là thật.”

Brent vươn tay đem chiếc hộp từ chỗ Sawada lấy xuống, nhẹ nhàng mà cười:

“Chỉ ăn một viên đạn, ngươi cho rằng ta sẽ chết?”

“Người nọ cũng không muốn giết ta, nếu hắn thật sự muốn, cũng sẽ không bắn nơi này, mà là nơi này….”

Nói xong, Brent chỉ chỉ vị trí trái tim mình.

Sawada gật đầu,

“Được rồi, ta trước đem ngươi đến bệnh viện băng bó một chút!”

“Ừ, ngươi cứ lái xe, ta nghỉ ngơi, ngươi đừng nói chuyện.”

Nói xong, Brent rõ ràng nhắm mặt lại, không nghĩ muốn nghe tên kia dong dài.

Sawada nếu áy náy, sẽ trở nên đặc biệt nói nhiều.

Nhiều đến dọa người.

Brent bị một súng cũng không phải bị thương quá nặng, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng  một đoạn thời gian sẽ khôi phục khỏe mạnh, bởi vì viên đạn không đánh vào vị trí trí mạng.

“Bác sĩ, tất cả đều bình thường chứ? Đúng không?”

Sawada khẩn trương nhìn bác sĩ.

Brent nằm trên giường bệnh, viên đạn đã được lấy ra, trên lưng cậu hiện tại đều là băng vải, tay phải cắm kim tiêm truyền nước biển đặt bên giường.

Bác sĩ gật đầu, thu bút, đem bản ghi chép ghi lại số liệu:

“Thể trạng cậu Brent tốt lắm, viên đạn lấy ra liền không có trở ngại gì, một chút truyền dịch xong là có thể trở về.”

“Nhưng bây giờ có một tình huống như vầy, thời điểm viên đạn bắn vào người chạm đến xương sống, có khả năng cậu ấy sẽ chịu đau đớn, loại đau đớn này theo thời gian cùng căn cứ vào thể chất mỗi người mà có kết quả khác nhau.”

“Vậy hắn có thể chịu được không?”

Sawada quay đầu nhìn Brent đang nhắm mắt ngủ sau khi bị gây mê.

Bác sĩ lắc đầu, nâng tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi:

“Ta nói, loại đau đớn này đều căn cứ theo sức khỏe mỗi người, cụ thể thế nào còn phải quan sát. Bất quá ta đề nghị, cậu ấy tốt nhất có thể chịu đựng, chờ tình huống này chuyển biến tốt. Nếu thật sự không được, có thể dùng dược vật đế trấn đau, nhưng là không thể dùng quá nhiều, nếu dùng nhiều sẽ làm cho thành nghiện.”

“Giống như hít thuốc phiện?”

Sawada tỉ mỉ hỏi rõ ràng.

Bác sĩ gật gật đầu:

“Đúng vậy, bởi vì thuốc trấn đau có hàm chứa loại thực vật mà trong văn bản quy định của chính phủ Mĩ nghiêm cấm – thuốc phiện.”

Sawada ừ một tiếng, chỉ gật nhẹ, sau đó lẳng lặng ngồi bên giường Brent.

Hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt có chút tái nhợt của cậu.

Thiếu niên này, cùng bọn họ đồng sinh cộng tử.

“Brent, good brother.”

“Cám ơn ngươi.”

Chỉ chốc lát, sau khi thu được tin tức, mập mạp và Kagawa vội vàng chạy đến đây.

“Sawada!”

Mập mạp xuống xe liền vọt vào bệnh viện, tại khúc hành lang gặp Sawada.

“Ta đang chờ các ngươi.”

Sawada không dám nhìn thẳng ánh mắt mập mạp, vẻ mặt áy náy.

“Brent thế nào?”

Mập mạp hỏi hắn.

Sawada nhìn nhìn cửa phòng bệnh:

“Brent còn đang nghỉ ngơi, thuốc mê còn chưa lui, cậu ấy đang ngủ.”

Kagawa cùng mập mạp đều gật đầu.

“Lạc Hải (tên mập mạp đó bà con), Kagawa, nếu không có Brent, ta lần này có khả năng nhất định chết rồi…”

Sawada ôm đầu, thanh âm ảo não nói.

Mập mạp ngồi bên người Sawada, xoay qua ôm hắn, vươn tay vỗ vô lưng.

“Đừng lo lắng, chúng là đều là anh em tốt, cùng sống cùng chết, ta nghĩ Brent sẽ không trách ngươi.”

Mập mạp buông tay, Kagawa đã bước đến, trấn an ôm hắn.

“Cậu chủ, đừng tự trách mình.”

Biểu tình Sawada khổ sở gật đầu:

“Brent còn đang ngủ, chúng ta vào xem cậu ấy, nhưng không cần lên tiếng.”

Hai người gật nhẹ, đi theo sau vào.