NewYork Thập Tam Nhai

Chương 3: Mập mạp Lý Lạc Hải




Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku

Trên đường sớm đã không còn người nào, New York từ trước đến nay không có cuộc sống về đêm, cuộc sống sinh hoạt buồn chán muốn chết. Buổi tối tám giờ, cũng chỉ có phố người Hoa là còn buôn bán.

Brent cảm thấy, người Trung Quốc thật sự lợi hại, giống như không cần nghỉ ngơi, ngày đêm kiếm tiền, thứ bảy chủ nhật cũng không nghỉ nốt.

“Hải mập mạp, cho ta một bát mì.”

Brent đi vào một tiệm mì Trung Quốc, đứng ở phía trước, xuất ra tiền giấy để ở trên, ngẩng đầu, đối với một cậu trai béo béo đô đô nói chuyện.

Mập mạp tên là “Lý Lạc Hải”, là người Quảng Đông Trung Quốc, hai năm trước hắn cùng mụ mụ di dân đến New York, hiện tại mở một quán ăn, chủ yếu là bán mì sợi, hồn đồn, rau xào, phở và đồ ăn vặt Trung Quốc.

Thời điểm Brent nhàm chán sẽ lại đây tìm mập mạp chơi, bọn họ mà gặp nhau là phi thường thú vị.

Có một buổi tối sắc trời hôn ám, Brent đang thực sự buồn chán cực kỳ, nên ra phố Hoa  náo nhiệt đi dạo, lúc đến phía trước một ngõ nhỏ, nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm rì rầm.

Brent dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, nên tỉnh rụi tiêu sái đi vào trong.

Đứng ở góc nhỏ u ám, Brent thấy một cậu trai béo béo người Trung Quốc bị một người Mĩ trẻ tuổi đặt trên tường, hai tay của người kia trên người mập mạp sờ soạng lung tung, hạ thân ở trên mông mập mạp cọ tới cọ lui.

Brent ngay từ đầu mặt không chút thay đổi đứng ở một bên nhìn lén, nhìn chằm chằm vào tiểu mập mạp bị kẻ kia đặt trên tường dâm loạn, mặt mày đỏ bừng.

Người kia đem môi hôn hôn trên mặt tiểu mập mạp, rồi lại vời xuống vành tai, thấp giọng, đáng khinh nói:

“Mập mạp, ta thích nhất là bụng cùng mông của ngươi… Mềm mềm, thật giống như kẹo dẻo, còn tốt hơn nhiều so với bọn gái điếm… Làn da mịn mịn, đàn bà Mĩ quốc cũng không có làn da giống vậy… Mập mạp, người Trung Quốc các ngươi có phải hay không đều giống nhau?”

Gương mặt mập mạp đã đầy nước mắt, thấp giọng bắt đầu nức nở, thoáng giương miệng, nói không ra lời.

Brent nhìn bọn họ, cuối cùng che miệng, nhịn không được, xì một tiếng, bật cười.

Kẻ kia quay đầu, phát hiện Brent đứng ở chỗ tối, mạnh mẽ buông mập mạp ra, hướng Brent đi tới,

“Nhóc con, nếu không muốn ta móc mắt ngươi, hiện tại cút cho ta! Mẹ nó, lăn ra xa!”

Brent đến gần người kia, lạnh lùng nói:

“Cậu ấy là tự nguyện sao?”

Tên kia hung tợn nhìn về Brent:

“Ta hiện tại liền sỉ nhục cậu ta, cậu ta cũng không thể nói cái gì. Kẻ yếu nhược là như thế, thói đời là như vậy, mạnh hiếp yếu, ngươi biết không?”

Brent quay đầu, nhìn nhìn gương mặt nước mắt của tiểu mập mạp, trên người cậu quần áo còn loạn thất bát tao, lại hướng về tên kia gật gật đầu,

“Đương nhiên biết.”

Nói xong, Brent không hề báo trước cầm gạch trên tay giơ lên, hung hăn nện lên đầy tên kia một cú.

Kẻ kia sợ ngây người, máu tươi trên đầu từ từ chảy xuống, lấy tay sờ sờ thử đầu mình, không thể tin được nhìn Brent.

“A a a a –“

Mập mạp che miệng, kêu to lên.

Brent nhếch nhếch khóe miệng, hướng về phía tiểu mập mạp tà tà cười, lại vung tay, đập thêm một phát vào đầu hắn.

Ánh mắt tên kia khẽ đảo, ngất đi, thân mình tựa vào trên tường trượt xuống.

Brent cầm viên gạch dính máu trong tay, không chút thay đổi nhìn tên kia, sau đó quay đầu nói với tiểu mập mạp:

“ Thấy không, đây là mạnh hiếp yếu, cùng ta so gan, quá ngây thơ.”

Brent thoạt nhìn tuy gầy, vẻ mặt cũng xinh đẹp quá phận, nhưng là lúc nhỏ tính cách đã hung ác dọa người.

Mập mạp hai tay che ngực, bị hù đến không nói ra lời, càng không ngừng nghẹn ngào.

“Được rồi, ta không phải đồng tính, đối với ngươi không có hứng thú, đừng mẹ nó che che giấu giấu, hiện tại mặc quần áo, rồi lại đây cho ta.”

Mập mạp khom thắt lưng đem quần chính mình chỉnh lý tốt, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Brent,

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Brent đem viên gạch đưa cho mập mâp, hất cằm chỉ chỉ kẻ đang nằm dưới đất,

“Cho ngươi.”

Ý bảo cậu đi trả thù kẻ kia.

Mập mạp rụt tay về, chớp chớp đôi mắt, sau đó đem gạch trên tay ném xuống, thấp giọng nói:

“Hay là thôi đi, ta cũng không chiếm được tiện nghi gì, hay là thôi đi…”

Nói xong, mập mạp thấy ngay đường nhìn lạnh lùng của Brent, đành cúi thấp đầu, bất an loay hoay với ngón tay của mình.

Brent thấy mập mạp cả mặt đều hồng, nên cuối cùng nhún nhún vai, cũng không thèm nói thêm cái gì.

Từ đó về sau, Brent cùng mập mạp trở thành bạn tốt.

Bất quá, thời điểm mỗi lần tên Mĩ quốc kia đến tìm mập mạp gây phiền toái, Brent thấy hắn liền tẩn một trận, gặp một lần đánh một lần, riết rồi tên kia cũng không dám đến nữa.

“Brent, hôm nay thế nào lại đến đây?”

Brent lấy tay nhu nhu bụng, chán chường nói:

“Đói bụng, lại đây ăn chút gì,… Còn có, không khống chế được tự tay đẩy ngã lão nát rượu.”

Đang bận rộn mập mạp cũng quay đầu lại nhìn Brent, nhíu nhíu mày nói:

“Dù sao ông ấy cũng là người sinh ra ngươi, tốt xấu gì cũng là baba a~, ngươi vẫn là nhịn chút đi…”

“Được rồi được rồi! Đừng nói nữa!”

Brent rốt cuộc chịu không nổi, phất phất tay nói:

“Người Đông phương các ngươi đều thích nói thuyết giáo như vậy sao? Có phải hay không? A, ta thật sự là chịu đủ rồi!”

Mập mạp mặt mày đỏ lên, nói không ra lời, nửa ngày mới nghẹn một câu:

“Có phải hôm nay ngươi gặp được ai không?”

Brent sửng sốt, né tránh hình ảnh gương mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ sẫm của người nọ trong đầu, mặt không chút thay đổi gật gật đầu nói:

“Ừ, đúng vậy, gặp một bệnh quỷ, người châu Á, nhìn thì là thiếu gia nhà có tiền…”

Mập mạp nhíu mày, vẻ mặt chăm chú nói:

“Người Trung quốc? … Ta không biết có thiếu gia nhà giàu như vậy… Chúng ta bên này đều là người không có tiền…”

“Được rồi được rồi, có thể cho ta ăn hay không? Sắp chết đói rồi!”

Brent cắt ngang mọi thứ, thôi không nói chuyện dong dài cùng mập mạp, thúc giục cậu trai nhanh nhanh đem đồ ăn cho cậu.

Mập mạp quay đầu nhìn thời gian một chút, lại nhanh tay lấy tạp dề, thần bí hề hề nói:

“Hiện tại cũng đã mười giờ tối, trong quán cũng không có người, lại đây, ta cho ngươi đồ ăn ngon.”

Brent gật gật đầu, tay cầm áo khoát cùng ví tiền, chậm rì rì đi theo mập mạp vào bếp.

“Đây là cái gì?”

Brent ngồi trong bếp, nhìn chằm chằm nước canh xanh mượt trước mặt, đây là cái bát mập mạp vừa bưng lên:

“Đây là cái gì? Trời ạ, màu sắc gì đây, nhìn thật ngán.”

Mập mạp đỏ mặt, đẩy đẩy Brent:

“Ngươi uống thử xem, đây là ta đem tinh hoa của Nhật Bản cùng Trung Quốc kết hợp chung, hơn nữa còn thành công làm ra một món canh mới.”

Brent nhìn nhìn bát canh màu sắc ghê tởm, tuy rằng mập mạp luôn siêng năng làm ra  món mới, tranh thủ trở thành một đầu bếp giỏi, hơn nữa vô số lần làm hại khẩu vị của Brent, thế nhưng…

Brent ngẩng đầu, nhìn mập mạp với ánh mắt chờ mong, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cầm lấy thìa, múc canh, uống một ngụm.

“Khụ khụ… Khụ khụ…!…”

Brent vừa uống, liền che miệng ho, nhịn không được nhảy dựng lên, càng không ngừng ho khan, đến mức khuôn mặt đỏ bừng:

“Ông trời của ta a~… Ngươi tại, ngươi ở trong đó bỏ thêm cái gì?”

Mập mạp giải thích nói:

“Không có gì, ta chỉ bỏ thêm mù tạc..”

Brent một tay vỗ vỗ ngực, lấy tạp dề trên người mập mạp xoa xoa miệng, thở hổn hển một trận, chỉ vào nước canh nói:

“Ngươi nói tinh hoa Nhật Bản, rốt cuộc là cái gì?”

Mập mạp biết chính mình thất bại. Khổ sở nói:

“Là mù tạc…”

Brent xì một tiếng bật cười, cuối cùng, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai mập mạp, vẻ mặt thành khẩn nói:

“Mập mạp, ta nói, ngươi thật sự không thích hợp làm đầu bếp, trình độ này của ngươi, chỉ có thể là cấp dưới hay làm gì gì đó, muốn được thăng chức, quả thực, so với người da đen đi tranh cử còn khó hơn.”

Mập mạp không nói, chỉ cúi đầu.

Brent biết mập mạp không giận, phỏng chừng là thương tâm, vì thế cậu nói tiếp:

“Ta cảm thấy ngươi vẫn là nên cùng ta ra ngoài, so với suốt ngày bị người ta sai bảo vẫn tốt hơn, ngươi xem xem, vấn đề không phải ở mì mà là nước dùng.”

Mập mạp than thở một tiếng:

“Ta thấy nước dùng ăn cũng tốt lắm…”

Brent cười lạnh nói:

“Đừng lừa chính mình, ngươi xem, mười lần thì đã hết chín lần không ổn, quả thực là như một chén hồ nhão, biết vì sao đến trong tiệm, chỉ có ta ăn mì của ngươi không?… Mập mạp?”

Brent quay đầu lại thấy, mập mạp đứng ở nơi đó, bụm mặt khóc, bả vai không ngừng run run.

“Khóc cái gì, ta vừa nói hai câu, ngươi liền khóc?”

Mẹ, nói cậu ta làm mì không thể ăn đã khóc.

Brent lấy một khối mì, ngậm trong miệng, đi đến trước mặt mập mạp, sau đó xắn tay áo, cầm thìa, lấy mì ra, lạnh như băng nói: (=.=)

“Ngươi xem, mì lại như hồ nhão.”

Mập mạp hấp hấp cái mũi, đem hai tay buông xuống, thấy Brent đã đem mì ra ngồi cạnh bàn, cầm thìa bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

“Không phải ngươi nói ta làm mì rất khó ăn sao?”

Mập mạp vẻ mặt ủy khuất ngồi một bên, nhưng bản thân cậu lại béo béo, ngồi như vậy có chút không được tự nhiên.

Brent nhìn chằm chằm vào mập mạp,

“Chúng ta là bạn tốt, cho dù ngươi làm khó nuốt, ta vẫn sẽ ăn, ngươi hiểu không? Nhưng là ngươi cũng quá vô dụng, ta mới nói hai câu, ngươi đã khóc?”

Mập mạp lấy tay lau nước mắt, cúi đầu nói:

“Kỳ thực ta không phải vì chuyện này mà thương tâm.”

Brent nhìn về phía mập mạp,

“Chứ là chuyện gì?”

Mập mạp nói:

“Brent, mẹ ta sinh bệnh, hình như là bệnh ung thư, có khả năng không sống nổi…”

Brent ngừng lại một chút, nhìn mập mạp,

“Ta rất xin lỗi, nhưng là, con người luôn có thời điểm sinh lão bệnh tử, có đúng hay không?”

Brent an ủi cậu trai.

“Mập mạp hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Brent:

“Brent, ngươi như thế nào có thể nói lời này?”

Brent mạnh mẽ đem thìa trên tay ném xuống trên bàn, lạnh lùng nói:

“Mẹ ngươi chỉ biết khóc! Mụ mụ ngươi sinh bệnh, ngươi còn có thể thương tâm, còn mẹ ta thì sớm chạy theo người đàn ông khác, lúc đó ta còn không biết thương tâm là cái gì, cũng không thể nào khóc! Ngươi mẹ nó có thể hay không có chút tiền đồ?!”

Mập mạp hai mắt đỏ bừng, cuối cùng vẫn là chịu đựng không khóc, đưa tay kéo ghế đến ngồi gần Brent, nghẹn ngào thấp giọng nói:

“Brent, thực xin lỗi… Ta cũng hiểu được chính mình vô dụng, nhưng là, mẹ ta đang sinh bệnh, làm phẫu thuật, thuốc phải tốn rất nhiều tiền, với lại bây giờ dược phẩm rất đắt đỏ…

Nhưng là nhà ta lại túng thiếu, hiện tại trong quán chỉ có ta là người làm mướn, những người khác đều rất bận rộn, ta thấy bản thân một chút hữu dụng cũng không có…”

Brent cầm thìa, tiếp tục ăn, sau khi xử hết, ngẩng đầu nói:

“Ngươi đáp ứng ta, ta kêu ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó. Ta cam đoan có thể giúp mẹ ngươi phí dược phẩm cùng phẫu thuật.”

Mập mạp mở to hai mắt,

“Thật sự?!”

Brent cúi đầu cười cười, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu trai:

“Mập mạp, tin tưởng ta, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ thay đổi, trở nên xấu hơn so với kẻ khác, ngoan tuyệt hơn so với chúng, bằng không, sẽ sống sót như thế nào?”

Mập mạp nhìn hai mắt Brent xanh biếc, mái tóc đỏ nhu mềm lất phất che khuất gương mặt, cũng mờ mịt gật gật đầu.

Cuộc sống của cậu trai nếu so với Brent thì tốt hơn rất nhiều, mẹ của cậu là một phụ nữ Trung quốc truyền thống, cho nên, cậu đối với hoàn cảnh của Brent cũng có thể hiểu, đem đi so sánh thì thật sự quá nông cạn.