Nếu…

Chương 24




Tôi không hề do dự, trực tiếp lắc đầu.

Bởi vì tôi tin tưởng, Cao Suất, cái tên này không biết qua bao lâu nhưng nhất định sẽ quên được.

“Mặc kệ đúng hay không, Lâm Nghị, tôi hi vọng cậu sớm quên hắn. Hắn đã đính hôn, các cậu về sau cũng không gặp lại. Nếu cậu cứ chấp nhất như vậy, người bị tổn thương cũng chỉ có cậu. Nếu đã coi tôi là Nhạc Dương ca thì tôi sẽ phụ trách hạnh phúc của đứa em trai là cậu.”

Tôi nhìn ánh mắt chân thành của Nhạc Dương, trong lòng không nhịn được cảm thấy ấm áp.

Mặc kệ là thật hay giả, tôi đã cảm nhận dược tình thân mà chưa bao giờ có được, mỗi ngày lại nhiều thêm một chút. Tôi tin tưởng đây là thứ hạnh phúc khiến người ta cả đời khó quên.

Nhạc Dương đã tốt nghiệp, hiện là giáo viên trung học ở đây. Em trai anh qua hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật, cụ thể là bệnh gì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe Nhạc Dương nói xác suất phẫu thuật thành công rất cao. Sau đó, chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc. Anh nói sau này có thời gian sẽ thường xuyên tới gặp tôi.

Tôi cười cười viết xuống, nếu có thể thì mang cả em trai anh theo.

Anh đọc xong ha ha cười trả lời nhất định, nhất định.

Vui vẻ chia tay Nhạc Dương, tôi quay trở lại cửa hàng, viết mấy dòng đưa cho Vệ thúc, Vệ thẩm, nói Nhạc Dương trước đây là thầy giáo của tôi, sau này sẽ thường xuyên tới chơi. Họ cười nói chỉ cần là bạn của tôi thì đều hoan nghênh. Nhìn nếp nhăn nới khóe mắt họ khi cười, tôi cảm thấy rất thỏa mãn, dùng giấy bút viết cảm ơn hai người.

Vệ thẩm sờ đầu tôi nói bọn họ mới phải cảm ơn tôi. Tôi lắc đầu, cầm thật chặt tay bà.

Ăn xong cơm chiều, Vệ thẩm đưa cho tôi mấy quả quýt nói là hoa quả rất tốt, có thể nhuận giọng. Nói xong câu này, bà đột nhiên dừng lại. Tôi đoán bà đang hối hận vì lỡ nói câu kia. Dù sao với người câm thì nhuận giọng hay không cũng không khác nhau là bao.

Tôi cười cười, đem quả quýt đã bóc đặt vào tay bà.

“Tiểu Lâm…ta cũng không thể hỏi chuyện của con?”

Bóc tiếp quả thứ hai bỏ vào miệng, thực ngọt.

Ăn xong, tôi lấy giấy bút hỏi bà có phải muốn biết vì sao tôi không nói được? Vệ thẩm xấu hổ gật đầu, hai tay không ngừng xoa vào nhau, trên trán nếp nhăn cũng hiện lên rõ ràng. Bà nói: ” Ta cùng Vệ thúc của con tranh luận nửa ngày, không biết có nên hỏi con không. Vệ thúc lại sợ con nhớ tới chuyện cũ lại thương tâm rồi phát bệnh…nhưng là chúng ta thương con…Tiểu Lâm, chúng ta không học cao, cũng không biết bệnh này phức tạp thế nào, nhưng nếu có thể trị khỏi thì chúng ta nhất định đưa con đi chữa. Nên…nên muốn hỏi con một chút…rốt cuộc là cái gì khiến con không thể nói chuyện?”

Tôi chậm rãi cúi đầu, hồi tưởng lại đủ chuyện lúc trước, cư nhiên vẫn nhớ rõ ràng, tựa như tất cả chỉ mới xảy ra hôm qua. Trước mắt lướt qua hình ảnh Tiểu Tứ, Tiểu Ny, dì Trương, Lý thúc, Hồ Kiến Quốc và cả Cao Suất. Những lời nói lặp đi lặp lại, quanh quẩn bên tai, rõ ràng từng chữ.

-Lâm Nghị, chúc mừng cậu, cậu yêu rồi!

-Lâm Nghị, cậu biết không? Tôi yêu rồi nhưng còn chưa kịp nói ra đã thất tình.

-Lâm Nghị, tôi xin cậu cũng được mà ra lệnh cậu cũng thế, cậu giúp tôi quên Lý Hiểu được không?

-Ngày hôm qua Hồ gia mất tiền, ở nhà tổng cộng có ba người, tôi, Tiểu Tứ và Tiểu Ny.

-Cậu cút! Cút đi! Sau này đừng để tôi gặp lại cậu nữa!

-Lâm Nghị, thật xin lỗi, là tôi trách lầm cậu. Trở lại đi được không?

-Tôi nói rồi, muốn cậu cười với tôi. Lần trước cười ngắn quá, tôi không nhớ được. Lần này tôi rất hài lòng.

-Mọi người cùng nhau nâng ly, vì lễ đính hôn của Cao thiếu gia và Diệp tiểu thư, cạn ly!

-Tôi nhận ra chỉ có Lý Hiểu mới có thể cho tôi hạnh phúc cả đời, nhưng nếu cậu ấy đã thuộc về người khác, tôi cũng không cưỡng cầu. Dù sao tương lai không có cậu ấy thì thế nào cũng giống nhau.

“Tiểu Lâm, con làm sao vậy?” Suy nghĩ một chút, Vệ thẩm đưa cho tôi một tờ khăn giấy. Thì ra trong lúc vô tình, tôi khóc.

Cầm lấy khăn giấy, lau khô nước mắt trên mặt, tôi lắc đầu.

“Con trai, có gì không thể nói thì cứ nói cho chúng ta, đừng giấu trong lòng, không tốt cho cơ thể. Con gầy yếu như vậy, nếu bệnh lại còn không mất đi nửa cái mạng?” Vệ thẩm ôm vai tôi, vỗ lưng an ủi.

Tôi dựa vào vai bà, khóc moột trận thống khoái, sau đó vì mệt mỏi mà nhắm mắt.

Đêm đó, tôi cho là mình đã có thể buông tay, buông tha cho bản thân cũng là cho người khác.

Nhưng giống như là số phận, ngày thứ hai buông tay, tôi đọc được một tin.

Tập đoàn Cao thị tuyên bố phá sản, cả nhà không rõ tin tức.