Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 31: Chương 31






Nghĩ vậy, Hiệp Phàm đột nhiên cảm thấy vui lên một chút, có lẽ, nói không chừng, đây rất có thể là nơi mà ông bà nội từng sống nhiều năm về trước.
“Đi nửa này nữa, là có thể đến Ngạo Lâm sơn trang rồi.” Lâm Hi Thần không biết khi nào đột nhiên xuất hiện, nhìn phía trước, mỉm cười nói.
Những con ngựa ở đây đều đi ngàn dặm một ngày, trừ thời gian nghỉ ngơi thì đều chạy không ngừng < đây là điều đương nhiên rồi =.= >, nhanh như điện chớp, nhưng không ngờ là đã chạy được nhiều như vậy rồi.
“Thượng cô nương ổn chứ?” Hiệp Phàm nhẹ giọng hỏi.
“Ổn rồi .” Lâm Hi Thần không ngồi trên xe ngựa,“Hiện tại đang ngủ. Đêm đó đi ra ngoài, cũng bị người ta nói này nọ, nếu không phải bởi vì ta, nàng đã không bị như vậy.”
Hiệp Phàm làm bộ như lơ đãng hỏi:“Thượng cô nương thoạt nhìn không giống người giang hồ, có vài khí chất như quan gia tiểu thư, nhìn ngôn ngữ cử chỉ của nàng, hẳn là nữ nhi nhà giàu.”
Lâm Hi Thần có chút kinh ngạc nhìn Hiệp Phàm, trong giọng nói lộ ra vài phần ngoài ý muốn:“Ngươi đoán đúng thật, vị Thượng cô nương này xuất thân nhà quan, chỉ là trong nhà gặp phải biến cố, nàng mới phải lưu lạc giang hồ.”
“Ta nghe phụ thân nói qua, trong triều vốn có một vị họ tướng quân họ Thượng, vẫn trấn thủ biên quan, sau này, trong một hồi chiến dịch thất trách, bị Hoàng Thượng xử quyết, người nhà của hắn cũng đều bị xử tử. Chẳng lẽ vị Thượng cô nương là hậu nhân của Thượng tướng quân?” Hiệp Phàm sắc mặt bình tĩnh , mang chút tò mò nói.

Lâm Hi Thần dường như cũng không muốn giấu diếm Hiệp Phàm, gật gật đầu, nói:“Không sai, Thượng cô nương là cháu gái Thượng tướng quân, Thượng gia cả nhà cao thấp hơn trăm người, chỉ một mình nàng may mắn sống sót.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, thở dài nói:“Thật sự là mệnh đại, tại triều làm quan, có khi đại họa lâm đầu không biết cũng là tự nhiên.”
“Chỉ là, cha người có vẻ thân thiết với Hoàng Thượng.” Lâm Hi Thần thản nhiên nói.
“Không sai, phụ thân là người ngay thẳng.” Hiệp Phàm cũng thản nhiên nói, kỳ thật trong lòng muốn nói là, phụ thân trong tay nắm binh quyền, nếu thật sự có bất hoà, Hoàng Thượng cũng muốn cân nhắc một chút .
“Ngươi cảm thấy đương kim Hoàng Thượng như thế nào?” Lâm Hi Thần nhìn Hiệp Phàm hỏi.
Hiệp Phàm lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Ta là nữ tử, đối quốc gia đại sự không có hứng thú. Hơn nữa thuở nhỏ phụ thân đã dạy, họa là từ miệng mà ra, không nên nhiều chuyện.”
Cách Ngạo Lâm sơn trang thượng chừng hai dặm, đã thấy trên đường những chiếc đèn lồng đỏ đỏ sáng ngời, khi tới Ngạo Lâm sơn trang đã là đêm khuya, tạnh mưa rồi, nhưng sắc trời vẫn có phần âm u.
Tiến vào cửa lớn của sơn trang, liền thấy Đỗ Nhược Hân đứng ở trước, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại Hiệp Phàm, chạy đến trước mặt Lâm Hi Thần, nhào vào trong lòng hắn, nước mắt lưng tròng nói:“Hi Thần ca ca, Nhược Hân rất nhớ huynh.”

Lâm Hi Thần mỉm cười, xoa xoa tóc nàng, ôn nhu nói:“Ta cũng rất nhớ muội, mấy ngày nay không có việc gì chứ?”
“Không có, chỉ là muội rất rất nhớ huynh.” Đỗ Nhược Hân ủy khuất nói.
Lâm phu nhân và Lâm trang chủ cùng nhau đi ra.
Nhìn Lâm trang chủ, nam nhân này, là người sư phụ ngày ngày nhớ nhung. Khuôn mặt anh tuấn, thân thể cường tráng, mày rậm mắt to, mũi thẳng khẩu phương, cả người một vẻ chính khí. Mặc nhất bộ áo tím, trầm ổn rộng lượng, là con người rắn rỏi.
Nói thật, Lâm Hi Thần dường như có phần giống sư phụ hơn, Lâm Hi Thần tuấn lãng, không giống Lâm trang chủ thô khoáng.
Lúc này, Lâm trang chủ ôn hoà nhìn Hiệp Phàm.
Nữ tử trước mặt, tuổi không lớn, cũng chỉ trên dưới 17, 18 tuổi < sự thật là Phàm tỷ đã là bà cô 30, tỷ ý chỉ giỏi lừa tình thôi ;)) >. Khuôn mặt thanh tú, đôi mi thanh tú, cặp mắt thanh tú, cái mũi thanh tú, chiếc miệng thanh tú, cả người đều có khí chất thản thiên. Mặc một bộ váy đỏ, màu sắc rực rỡ nhưng ở trên người nàng lại người ta cảm thấy tinh thuần như nước.
Lâm trang chủ nhìn kĩ ánh mắt cũng không phải là nghiêm khắc, ngược lại rất ôn hòa. Hắn không chán ghét nữ tử này, so với Nhược Hân, nữ tử trước mặt càng thêm tinh minh, càng thêm làm lòng người thoải mái. Tuy rằng vẻ mặt thản nhiên , ngôn ngữ cũng thản nhiên , nhưng, nhìn lại khiến người ta thích.

“Ngươi chính là Hiệp Phàm?” Lâm trang chủ mỉm cười hỏi.
Hiệp Phàm gật gật đầu, nam tử trước mặt là người sư phụ thích , không thể quên được, ngay cả bị hắn bỏ rơi, trong long vẫn nhớ mãi không quên, nàng mỉm cười nói:“Gặp qua Lâm trang chủ.”
“Ha ha, bây giờ nên đổi xưng hô thôi, ngươi cứ gọi ta là cha giống Lâm Hi Thần đi.” Lâm trang chủ cười ha ha nói,“Thật kỳ quái, Hi Thần sao lại có thể đồng ý kết hôn, như vậy xem, con mắt Hi Thần cũng không tồi.”
Hiệp Phàm có chút ngượng ngùng, nhịn không được đỏ bừng mặt.
Lâm phu nhân mỉm cười đến gần Hiệp Phàm, nắm tay nàng, đang đi trước, nhìn ấm áp thân thiết, lại nghe thanh âm thản nhiên lạnh lùng:“Diệp cô nương, ngươi nhưng là cùng ta đánh cược , nhưng mà trên đường tới đây, sao ta lại nghe được, Hi Thần muốn nạp Thượng cô nương?”
Hiệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Lâm Hi Thần cùng Thượng Tú Lệ đang đi ở gần đó, Thượng Tú Lệ sắc mặt vẫn đang còn có chút tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi . Không nói gì.
“Vì sao không nói lời nào?” Lâm phu nhân tò mò hỏi.
“Bây giờ ta đang chiếm lợi thế, ngươi sẽ học được không cần trêu chọc ta, nếu là ta nóng nảy, vậy thì mọi kế hoạch của ngươi đều hỏng rồi.” Hiệp Phàm thản nhiên nói,“Nạp hay không nạp Thượng cô nương này, sợ là chỉ cần ta gật đầu, cho nên chớ khảo nghiệm lực nhẫn nại của ta.”
Lâm phu nhân không có hé răng, Hiệp Phàm nói không sai, bây giờ, Hiệp Phàm có lợi thế rất lớn, chỉ nàng mới có khả năng hoàn thành kế hoạch.“Ta sắp xếp cho ngươi ở cùng với Hi Thần.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, nhưng nàng cảm giác được những ánh mắt thiếu thiện cảm từ người xung quanh, tại Ngạo Lâm sơn trang, mình tuyệt đối không được hoan nghênh.

Thượng Tú Lệ nhẹ nhàng liếc mắt Hiệp Phàm một cái, trong đó có vài phần châm chọc, nàng đã sớm nhìn ra được sự cố ý xa lánh từ ánh mắt của những người xung quanh. Ở đây, Đỗ Nhược Hân là công chúa, đừng nói đến Hiệp Phàm có thể sống được, chỉ sợ mỗi ngày phải nơm nớp sợ hãi.
“Diệp cô nương, ở đây, ngươi cần phải cẩn thận rồi.” Thượng Tú Lệ mỉm cười, nhu nhược nói.
Hiệp Phàm gật đầu, cũng mỉm cười, trong đầu không có khả năng không sợ hãi, mười bảy mười tám tuổi, sao có thể vẫn thản nhiên như không, chẳng qua nàng cố gắng biểu hiện thật bình tĩnh. Sống ở Hiệp vương phủ, Hiệp Vương gia tự tay dạy dỗ, không phải chưa thấy qua sóng gió, triều đình là chỗ bình an sao, cho nên, tình hình bây giờ nàng cũng không quá để ý.
Chỉ là, trong lòng nhớ kỹ lời phụ thân chính mồm dặn dò trước khi đi, gặp phải khó khăn cũng bình tĩnh, trên đời ai cũng phải trải qua, cho dù như thế nào, nàng tuyệt đối để bản thân làm hỏng thanh danh và uy tín cả đời của Hiệp Vương gia.
“Nha đầu, ngươi đi trước, ta xử lý xong chuyện bên này sẽ qua đó.” Lâm Hi Thần nhẹ giọng nói, thật vất vả thoát khỏi Đỗ Nhược Hân, vẫn còn cảm giác được ánh mắt nhiệt tình đang gắt gao nhìn theo.
Hiệp Phàm cười, chưa nói cái gì.
Lâm phu nhân kêu một nô bộc mời Hiệp Phàm đến bờ sông đi thuyền, trong miệng dặn :“Các ngươi trước mang theo Diệp cô nương tới nơi Hi Thần ở, trên đường đi cẩn thận một chút. Diệp cô nương từ kinh thành đến, không quen hoàn cảnh, đừng để nàng đi lạc đường. Đến chỗ, dặn Tuyết Liên và Kiều Hà cẩn thận chiếu cố.”
Đỗ Nhược Hân ở bên cạnh cũng ôn hoà dặn dò,“Diệp cô nương mới đến, không thể bắt nạt người ta, phía trước phải qua sông, dặn dò người lái thuyền phải cực kì cẩn thận.”
Hiệp Phàm tiếp tục cười nhẹ, trong lòng cảm giác có điềm xấu.